TỪ ẢNH VỆ ĐẾN HOÀNG HẬU

Du Thư gần như đã quên mất cảm giác đi dạo siêu thị, hắn có chút không khỏe mà chen giữa đám người, vừa muốn che chở cho chị hai lại phải cẩn thận em gái, bốn phía đều là người đến mua hàng tết, nhìn khắp nơi bất kể là khu nào cũng chật nít người, ngay cả một chỗ trống để thở cũng không có.

Xe đẩy đã chất đầy hàng tết, thức ăn nước uống cái gì cũng có, bản thân Du Thư vẻ ngoài đã đẹp trai mà trông giáo dưỡng cũng tốt, so với khối thân thể ở thời cổ đại kia cũng có mức độ tương đồng cực cao, đi trong đám người quả thực là rất bắt mắt, xung quanh vẫn luôn có người nhỏ giọng nghị luận về hắn, ngẫu nhiên còn có vài cô gái mạnh dạn đến xin mã QR, ở thời cổ đại thật khó mà nhìn thấy được cảnh tượng này.

Du Thư bỗng nhiên có một loại ảo giác bản thân mình tựa hồ như sắp bị rút ra khỏi thế giới này, cả người đều có chút hoảng hốt.

“Anh?!” Tiểu Nguyệt Nhi sốt ruột vỗ mạnh lên vai hắn, “Em kêu anh quá trời, anh đang làm gì đó?”

Du Thư phục hồi lại tinh thần, lúc này mới thấy rõ gương mặt của em gái, hắn vội đẩy xe đi tới chỗ Tiểu Nguyệt Nhi, mất một lúc lâu mới đến bên cạnh cô, giải thích nói: “Vừa rồi đông người quá, không nghe thấy em gọi.”

Du Viện quay đầu lại nhìn hắn một cái, ánh mắt mang theo một chút sầu lo.

Sắm sửa hàng tết xong xuôi, Tiểu Nguyệt Nhi lại đòi mua pháo hoa, ba người liền vòng đến chợ nơi có bán pháo nhìn xem. Du Thư ngồi trên xe nhìn cảnh phố không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ, trong đầu lại nghĩ về Tiêu Vị Tân.

Hai ngày nay được ở nhà thật sự quá tốt đẹp, hắn cũng dần dần tìm lại cảm giác vô ưu vô lo nấp dưới cánh chim che chở của cha mẹ năm đó, nhưng ngày tháng quá mức hạnh phúc ngược lại chỉ làm hắn trong lòng không yên, thời thời khắc khắc đều lo lắng cho Vương gia nhà mình.

Không rõ nguyên do mà lại trở về thế giới của mình, như vậy có phải nghĩa là bản thân ở thế giới kia đã chết rồi hay không?

Nếu như hắn đã chết rồi, vậy Vương gia nhà hắn thì sao đây?

Du Thư tưởng tượng đến đây liền cảm thấy không thở nổi, hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai sự cô độc đau khổ mà Tiêu Vị Tân giấu trong nội tâm, bọn họ chỉ vừa mới xác định quan hệ liền gặp phải kết cục này, dù là ai đi nữa thì cũng đều không thể tiếp thu.

Vừa nghĩ đến việc bản thân ở bên này sống hạnh phúc, còn Tiêu Vị Tân thì phải một mình ở lại nơi đó bơ vơ không nơi nương tựa, Du Thư liền cảm thấy lòng ngực đau đớn vô cùng.

Nếu như hắn không phá hư cốt truyện thì tốt rồi, như vậy cho dù hắn có rời đi, Tiêu Vị Tân có lẽ sẽ yêu Hạ Ngâm Tú giống như trong cốt truyện, cũng sẽ không vì mình rời đi mà trở nên lẻ loi một mình.

Du Thư nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, trước mắt dường như hiện lên cảnh tượng Tiêu Vị Tân một mình cô độc tịch liêu.

Trên đời này vì sao lại không thể có chuyện lưỡng toàn chứ?

Bắt hắn phải lựa chọn giữa người nhà và người yêu, thật sự quá mức khó khăn.

————

Ngày hai tháng mười.

Sau khi trở về từ thư phòng, Tiêu Vị Tân liền một mình ngồi ở phòng ngủ, kể từ sau khi Tiểu Thư biến mất, đã rất nhiều ngày đều là tình cảnh này, trong phòng không được phép có bất luận người nào, ngay cả Họa Xuân cũng không thể đợi ở chỗ này.

Y cầm lấy những quyển nhật ký mà mình đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần ở chỗ đầu giường, lại mở ra xem.

‘Hôm nay huấn luyện bị thương, trên đùi rớt một miếng thịt lớn.’

‘Ảnh Thủ đại nhân nói ta cách cái chết chỉ có một tấc, sống sót được là do ta mạng lớn.’

‘Hắn nói nam nhân không thể vì đau liền khóc, như vậy là không có tiền đồ, cho nên ta cũng quyết không rơi một giọt nước mắt.’

‘Tưởng tượng như vậy, ta thật đúng là quá ưu tú, rõ ràng khi còn nhỏ chỉ xước da một chút đều phải được mẹ thổi cho.’

‘Về sau ta khẳng định cũng có thể giống như Ảnh Thủ đại nhân, trở thành một nam nhân lãnh khốc soái khí.’

……

‘Tuy Ảnh Thủ đại nhân nói rất đúng, ta cũng định về sau sẽ làm một nam nhân thật khốc huyễn.’

‘Nhưng mà mẹ ơi, hôm nay lại thổi thổi cho con ở trong mơ nhé.’

‘Con đau quá.’

‘Trong mơ sẽ không có ai biết, ra ngoài con vẫn là một người mạnh mẽ.’

……

‘Lại ăn tết, đây là năm mới thứ tư của ta ở Ảnh Vệ doanh.’

‘Cổ đại không có pháo hoa đẹp như vậy để ngắm, có chút tiếc nuối.’

‘Tuy không được náo nhiệt (như ở hiện đại), nhưng trải qua cùng các huynh đệ cũng khá tốt.’

‘Ảnh Thủ đại nhân còn cố ý thưởng chút tiền tiêu vặt, mọi người đều rất cao hứng, bận rộn một năm cũng coi như có hy vọng.’

‘Hình như ta được thưởng gấp đôi những người khác, Ảnh Thủ đại nhân còn lén lút dẫn ta đi ăn tửu lâu.’

‘Khẳng định là bởi vì ta quá ưu tú, ai có thể không thích ta chứ?’

‘Nếu như có pháo hoa để xem thì tốt rồi.’

‘Ba mẹ năm mới vui vẻ.’

……

‘Hôm nay hình như chính là sinh nhật của ta, một năm lại đi qua, thật là nhanh.’

‘Ở chỗ này đương nhiên là không có ai tặng quà, ngay cả bánh kem cũng không có.’

‘Bất quá có thể sống sót ở thời cổ đại này đã là rất không tồi, còn muốn gì hơn đây.’

‘Mặc dù không có ai chúc mừng, ta cũng có thể tự mình tổ chức.’

‘Tiểu Thư sinh nhật vui vẻ.’

‘Ngày mai cũng phải tiếp tục soái như vậy nhé.’

……

Tiêu Vị Tân lật đến trang sách này, trong mắt tựa như có thứ gì đó chớp động, y buông nhật ký xuống, móc từ trong lòng ngực ra một cái hộp nhỏ, bên trong là một khối ngọc bội.

Y cầm khối ngọc bội lên vuốt ve một chút, dưới ánh nắng chiếu rọi có thể nhìn rõ hai chữ “Du Thư” được khắc trên đó, đây chính là khóa trường sinh mà y đã cố ý tìm thợ thủ công làm ra, tốn hai tháng mới hoàn thành, đáp ứng sẽ tặng cho Tiểu Thư vào ngày sinh nhật của hắn. Hai ngày trước, thợ thủ công hoàn công giao đến vương phủ y mới nhớ đến chuyện này, đồ vật thì đã tới, nhưng lại không biết phải nên tặng đi như thế nào.

Ngày hai tháng mười là sinh nhật của Tiểu Thư, nhưng y lại không thể thấy được hắn trở về.

Tiêu Vị Tân nhìn khóa trường sinh hồi lâu, đặt bên môi nhắm mắt nhẹ nhàng hôn xuống.

“Tiểu Thư, sinh nhật vui vẻ.”

“Sớm một chút trở lại bên cạnh ta.”

——————

Đêm 30 giao thừa, Du Thư cùng người nhà ở phòng khách xem TV, hắn ôm gấu bông ngồi bên cạnh ba mẹ, tiểu phẩm trong TV thật ra cũng không buồn cười đến thế, nhưng Du Thư vẫn bị chọc cho bật cười, mẹ Du cười rất vui vẻ, không nhịn được mà vỗ vỗ tay Du Thư.

Du Thư cúi đầu cầm dao gọt lê, trong lúc phân tâm xem TV không cẩn thận liền cắt trúng tay, hắn cảm thấy trên tay tê rần, vừa cúi đầu nhìn xuống đã thấy máu chảy xuống dọc theo ngón trỏ.

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì mẹ Du đã kinh hô lên, giống như bị thương rất nghiêm trọng mà nhảy dựng lên gấp gáp xử lý cho hắn, Tiểu Nguyệt Nhi đi lên lầu lấy hòm thuốc, mẹ Du đau lòng cầm tay hắn: “Ai da thật là, để mẹ thổi thổi cho con.”     

Du Thư dở khóc dở cười rút tay về, tự lấy khăn giấy cầm máu, thất thần nói: “Bị thương cũng không có bao lớn, không đến mức như vậy chứ.”

“Sao lại không đến mức?” Mẹ Du vẫn rất đau lòng, ấn hắn ngồi xuống, Tiểu Nguyệt Nhi tìm cồn i-ốt trong hòm thuốc, vừa sát trùng cho hắn vừa không ngừng lải nhải: “Trước kia mỗi lần anh bị va đập lần nào cũng phải khóc lóc một hồi. Nếu mẹ không thổi cho anh, sao có thể tốt lên nhanh được như vậy chứ?”

Du Thư sửng sốt, suy nghĩ một chốc mới nói: “Đó đều là chuyện lúc nhỏ, vết thương nhỏ như vậy cũng không đau chút nào, trước kia anh còn……”

Hắn mở miệng liền định nói trước kia ở Ảnh Vệ doanh bị thương chính là chuyện thường ngày, bị dao cắt xước da căn bản là không đáng nhắc tới, nhưng lời đã đến bên miệng rồi lại bị nuốt trở vào.

Những chuyện kia sao có thể nói ra được chứ?

Nếu như mẹ thật sự biết được, với tính cách của bà, có khả năng sẽ đau lòng đến mức khóc đến chết đi sống lại.

Tưởng tượng như vậy, may mà hắn là hồn xuyên, nếu không trên người chồng chất vết thương hắn cũng không tiện giải thích.

Mẹ Du xử lý xong miệng vết thương liền cẩn thận dùng băng keo cá nhân băng lại, vết xước chỉ có mấy centimet nhưng lại làm như một hồi giải phẫu, Du Thư nhìn chằm chằm vào ngón tay được quấn băng keo cực kỳ chỉnh tề của mình, mãi một lúc lâu cũng chưa thể phục hồi tinh thần.

Hóa ra cho dù đã lâu như vậy rồi, hắn vẫn còn tham luyến sự ấm áp của người nhà.

Du Viện ngồi ở một bên nhìn hắn, vẻ lo lắng nơi đáy mắt lại càng sâu.

Người một nhà đón giao thừa xem xuân vãn, kim đồng hồ vừa điểm 12 giờ, bên ngoài liền truyền đến âm thanh có người bắn pháo hoa, Du Thư cùng người nhà nói câu chúc mừng năm mới, sau đó mỗi người đều ngáp ngắn ngáp dài mà trở về phòng.    

Vào phòng ngủ, Du Thư không bật đèn, hắn cởi quần áo bọc chăn ngồi trước cửa sổ, cách một lớp kính nhìn ra một mảnh tối đen bên ngoài, ngọn đèn trong vườn hoa chiếu ra một thứ ánh sáng mông lung, hắn nhìn từng mảng tuyết rơi xuống từ trên bầu trời.

Chỉ vào những thời điểm đêm khuya tĩnh lặng như vậy, Du Thư mới có thể lén lút hồi ức về Tiêu Vị Tân.

Được cùng người nhà trải qua năm mới, trong lòng hắn đã vô cùng thỏa mãn rồi, loại cảnh tượng này đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn, hiện tại khi hắn rốt cuộc cũng trở về thì lại bắt đầu nhớ Vương gia đến không chịu được, có lẽ con người vốn dĩ đã mâu thuân như vậy.

Không biết Vương gia nhà bọn họ hiện giờ đang làm gì, có phải đang vì hắn mà khổ sở hay không.

Hẳn là sẽ khóc đi?

Du Thư chỉ thấy y từng khóc một lần, đó là đêm Hiền phi nương nương mất, y một mình mặc đồ tang quỳ gối trước quan tài khóc đến đỏ mắt. Lúc ấy hắn nấp phía sau cây cột, cũng vì y mà cảm thấy khổ sở, nhưng hắn không thể tiến lên dù chỉ một bước, không có cách nào để an ủi thiếu niên một đêm liền mất đi sự che chở của mẫu thân kia.

Hiện giờ, hắn tương tự cũng không có cách nào để an ủi y, cũng không biết có thể sẽ có người nào ẩn trong một góc, âm thầm khổ sở cùng y hay không.

Hắn…… rất muốn trở về.

Du Thư ngơ ngẩn nhìn bông tuyết lả tả đầy trời bên ngoài cửa sổ, hóa ra mấy ngày nay tâm thần của hắn không yên là bởi vì, hắn vẫn còn khát vọng người kia.

Phía sau truyền đến tiếng gõ cửa, Du Thư bọc chăn lại quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia trong chốc lát, có chút kháng cự không muốn mở ra, nhưng cuối cùng vẫn nói:

“Vào đi.”

Cửa vừa mở ra, ánh đèn bên ngoài hành lang theo khe hở mà lọt vào trong phòng, tựa như một tia sáng rọi vào trong lòng hắn. Du Viện đứng ở cửa, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn hắn, hai chị em một đứng một ngồi đều lâm vào trầm mặc, giữa hai người chỉ cách một khoảng ngắn ngủi, nhưng rồi lại trông thật xa xôi.

Không biết đã qua bao lâu, Du Viện mới tiến vào bên trong một bước, nhưng cô không xoay người đóng cửa phòng lại mà chỉ nhẹ giọng nói: “Tiểu Thư, em đang nghĩ về điều gì?”

Du Thư sửng sốt, “Em……”

Hắn định nói mình không nghĩ gì cả, nhưng lại không muốn nói dối chị.

Du Viện ngồi xuống mép giường, cùng hắn nhìn về phía cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Em có nhớ, khi còn nhỏ có một lần em đã nói với chị, sau này muốn chị dẫn em đi trượt tuyết hay không?”

Du Thư cẩn thận ngẫm nghĩ, mơ hồ có một chút ấn tượng: “Hình như là có.”

Du Viện cười khẽ, ngữ khí có phần hoài niệm: “Nếu như khi đó chị không băn khoăn, trực tiếp dẫn em đi thì tốt rồi.”

“Như thế cũng sẽ không phải tiếc nuối nhiều như vậy.”  

Du Thư nghe ra thâm ý trong lời nói của cô, không khỏi quay đầu nhìn sang.

Du Viện cầm lấy bàn tay bị thương của hắn, bỗng nhiên khó chịu rơi nước mắt: “Tiểu Thư ở bên ngoài đã chịu không ít khổ phải không?”

“Em đã thay đổi rất nhiều rất nhiều so với trước kia.” Du Viện vừa mỉm cười vừa khóc, “Trước kia cho dù đang khóc trong mắt em bao giờ cũng mang theo ba phần ý cười, nhưng hiện giờ dù trông thật vui vẻ, nhưng trong mắt em lại luôn ẩn chứa u buồn.”

“Tiểu Thư, chị rất nhớ em.”

Du Thư giật mình ngốc lăng tại chỗ.

“Chị hai……”

Du Viện ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lánh lệ quang, trong ánh mắt cô nhìn Du Thư bao hàm rất nhiều tình cảm, nóng bỏng đến độ khiến hắn không dám nhìn thẳng, chị ấy cũng không phải là người hay để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng cô lại vừa khóc vừa nói những lời này ở trước mặt hắn, khiến cho nội tâm của Du Thư sinh ra một cảm giác chấn động mãnh liệt.

Hắn rất muốn ôm Du Viện một cái, nói với chị rằng mình cũng rất muốn cô.

“Tiểu Thư, em kỳ thật cũng hiểu rõ đúng không.” Du Viện lau khô nước mắt, giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ trên mặt Du Thư, tiếp tục nói:

“Mặc dù chị rất muốn giấc mộng này được mãi kéo dài, nhưng em biết đấy……”

“Sẽ luôn có một ngày phải tỉnh dậy, phải không?”

Du Viện lệ rơi đầy mặt, cô rốt cuộc cũng không nhịn được mà ôm lấy Du Thư, giống như khi còn nhỏ mà ôm hắn vào trong ngực, nghẹn ngào nói: “Chị rất muốn mang em đi, nhưng đây chưa chắc đã là tâm nguyện của em.”

“Tiểu Thư, em phải nên đưa ra lựa chọn rồi.”

Du Thư trừng lớn hai mắt, hắn nỗ lực ngẩng đầu nhìn chị, nhưng chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm quật cường không chịu cúi xuống của cô.

“Chị hai……”

Giống như lời cô vừa nói, hắn đã sớm biết đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng chân thật, cho dù có tốt đẹp đến mấy thì mặt dây chuyền lạnh băng trên cổ vẫn luôn là thứ sẽ nhắc nhở hắn, hết thảy những điều này đều là ảo giác.

Có lẽ, đây chỉ là một hồi mộng đẹp, là giấc mộng hoàn lương mà hắn nhìn thấy trước khi chết đi, nhưng hắn lại không muốn vạch trần, cho nên đã cố ý vờ như không biết.

Kỳ thật từ đầu đến cuối hắn đều chưa từng trở về, có lẽ hắn hiện tại còn đang trầm mình dưới đáy sông lạnh lẽo không ai hỏi thăm, mọi thứ tốt đẹp nhất đều là do hắn ảo tưởng ra trước khi chết.

Du Thư cuối cùng cũng sợ hãi khóc lên, hắn ôm chặt lấy cánh tay của chị mình, phát tiết hết mọi sợ hãi đau đớn trong lòng ra với cô.

Hắn không muốn một mình cô độc chết đi.

“Đi thôi.” Du Viện nỗ lực chống đỡ, “Tiểu Thư, hãy đi làm chuyện mà em muốn, trở về bên cạnh người em nên ở cùng đi.” 

Du Thư ôm chặt cô không chịu nói chuyện, cả người hơi phát run.

“Cho dù chỉ ở trong mơ, nhưng Tiểu Thư trở về cùng bọn chị trải qua năm mới, bọn chị đã vô cùng thỏa mãn rồi.”

“Em phải biết rằng, bất kể quá khứ hay tương lai, bất kể em đang ở nơi nào, chị và ba mẹ đều trước sau như một, đều yêu thương em rất nhiều.”

Du Viện vỗ vỗ phía sau lưng hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn một phen.

Du Thư ngẩng đầu, căn phòng ấm áp bất ngờ sụp đổ, thân ảnh của Du Viện cũng dần dần tiêu tán.

Du Thư không hề duỗi tay níu kéo cô, bởi vì hắn biết hết thảy những điều này sớm muộn cũng sẽ đến.

Nếu đã là giấc mơ, thì sẽ luôn có ngày phải tỉnh dậy.

Hắn lâm vào một mảnh cô độc trong khoảng không tối đen, chậm rãi nhắm mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc