TỪ ẢNH VỆ ĐẾN HOÀNG HẬU

Du Thư không dám ở lại thanh lâu quá lâu, cho dù Lục Oánh chỉ chào hỏi hắn rồi lại đi vào, nhưng hắn vẫn lo lắng thật sự sẽ bị nhận ra, chỉ uống hai chung trà liền chạy, vì thế mà bị bọn Ảnh Cửu cười nhạo một trận.

Ăn tết xong, nhóm ảnh vệ liền bị dưỡng béo hơn một vòng so với trước kia, Ảnh Cửu như hỏng mất phát hiện quần của mình cư nhiên lại trở nên chật hơn không ít, quả nhiên ăn ăn uống uống liền dễ dàng phát phì.

Vì vậy, kỳ nghỉ vừa kết thúc, Ảnh Thủ đại nhân liền bắt đầu khóa huấn luyện ma quỷ, “Một đám còn ra thể thống gì! Nhìn xem đều béo thành cái dạng gì rồi! Muốn vác theo một thân mỡ này ra ngoài đánh nhau với người khác sao?”

Vở kịch này gần như mỗi năm đều sẽ trình diễn, mọi người bên ngoài thì quy quy củ củ nghe mắng, nhưng trên thực tế chính là tai trái nghe ra tai phải, Du Thư cũng không nhịn được mà thất thần.

Qua năm mới, thân thể này liền hai mươi tuổi, như vậy tính ra, thời gian hắn xuyên qua đã tròn mười lăm năm.

Mười lăm năm……

Hóa ra đã lâu như vậy rồi.

Du Thư cảm thán một câu, nhớ đến bản thân lúc còn học đại học giống như một giấc mộng, những ký ức đó đã xa xăm đến mức gần như không tồn tại, hắn ngẫu nhiên rảnh rỗi cũng sẽ suy nghĩ một chút chuyện quá khứ, nhưng gần đây ngay cả nằm mộng cũng chẳng thấy nữa.

Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ hắn lại đến tiếp tục đứng gác, năm nay cốt truyện sẽ phát triển rất nhanh, hắn phải nhanh chóng lên tinh thần, cơ hội thăng chức tăng lương chỉ chờ năm nay.

Tuy rằng hắn ăn tết rất vui vẻ, nhưng có người lại không được tốt như vậy.

Ví dụ như Hạ thừa tướng.

Sau khi Vương Thuận Chi ngoài ý muốn “bệnh chết”, vị trí Hộ Bộ thị lang liền bị bỏ trống, lúc ấy vẫn còn trong giai đoạn ăn tân niên không cần lên triều, nhưng lão vẫn tiến cử học sinh của mình là Trương Bỉnh cho Tiêu Vị Thâm, ngôn chi chuẩn xác nói hắn là một mầm non hiếm có kham trọng dụng.

Tuy nghe lão nói đến cực kỳ khẩn thiết, nhưng trong nội tâm của Tiêu Vị Thâm lại không mấy tình nguyện. Hắn cũng không tính là quá ngu xuẩn, biết rõ đây lại là nhân mạch của Hạ thừa tướng, lục bộ trong triều hơn phân nửa đều nằm trong tay Hạ thừa tướng, hoàng đế là hắn ngược lại trong tay lại trống rỗng, người có thể sử dụng đã thiếu lại càng thêm thiếu. Vương Thuận Chi chết, thật vất vả lắm mới có được cơ hội, hắn còn chưa kịp bố trí người thì đã lập tức có kẻ khác muốn leo lên.

Tiêu Vị Thâm cũng có chút tiểu tâm tư, hắn nghĩ đến việc vừa phải không đắc tội cữu cữu, nhưng vẫn có thể xếp người của mình vào thượng vị.

Trùng hợp chính là, đúng lúc này, Trương Bỉnh vốn dĩ sắp sửa vào kinh kế nhiệm nhưng mẫu thân lại bất hạnh qua đời, ấn theo luật lệ của Đại Hạ, hắn phải túc trực bên linh cữu của mẫu thân, không thể đúng hạn vào kinh nhậm chức, nhưng bên phía Hộ Bộ vẫn còn chồng chất không ít việc phải xử lý, không có khả năng chờ hắn lâu như vậy.

Hạ thừa tướng trong lúc nhất thời không thể tìm được người thích hợp liền có chút phát sầu, Tiêu Vị Thâm thì lại vui vẻ, đây chính là cơ hội trời cho, nhưng mà……

Hắn hình như cũng không tìm được người thập phần hợp với tâm ý.

Bất quá vấn đề này thực mau đã được giải quyết, thời điểm hắn đi đến chỗ Hạ thái hậu ngồi ngồi, đúng lúc nghe bà nhắc tới chuyện năm nay phương bắc đại hạn, lập tức liền nhớ tới hai ngày trước vừa phê duyệt tấu chương của Thẩm Thanh Ngọc.

Năm đó thời điểm Thẩm Thanh Ngọc thi đình hắn chỉ vừa mới đăng cơ, đối với người này vẫn còn có chút ấn tượng, khi đó quả thật là một mỹ ngọc lương tài, chỉ là sau khi bị ngoại phóng hắn liền quên mất người này, nếu không vì năm nay xảy ra đại hạn hắn căn bản là không nhớ nổi. Hoài Châu mấy năm nay được Thẩm Thanh Ngọc cai quản không tồi, năm nay ứng đối với đại hạn cũng đáng để thưởng thức, hẳn cũng là một nhân tài, nếu có thể triệu về kinh nói không chừng còn có thể vì hắn sở dụng.

Tiêu Vị Thâm vì thế liền vội vã trở về từ trong cung của Thái hậu, tính toán lập tức liền triệu Thẩm Thanh Ngọc trở về.

Nguyên nhân Hạ thái hậu nhắc tới đại hạn phương bắc, tất cả đều là do một câu vô ý trước đó của Ngọc Sanh, nói là phương bắc năm nay chết đói không ít người, cho nên khi nói chuyện phiếm cùng Tiêu Vị Thâm, nghĩ đến việc này liền thuận miệng nói ra, không một ai nghĩ rằng hết thảy đều đã được Tiêu Vị Tân an bài từ trước.

Kỳ nghỉ lễ Tết Âm Lịch vừa qua không tới mấy ngày, Thẩm Thanh Ngọc liền nhận được thánh chỉ điều nhiệm hồi kinh, hắn quỳ trên mặt đất phát ngốc một lúc lâu mới đứng dậy tiếp chỉ, lại vẫn có chút không thể tin được, một chút dự triệu cũng không có đã đột nhiên được triệu về kinh, mà hai hôm trước hắn hãy còn nản lòng thoái chí suy nghĩ muốn từ quan về quê.

Thẩm Thanh Ngọc vuốt ve thánh chỉ minh hoàng trên tay, lại nghĩ đến vị hắc y nhân kia, hóa ra hắn đã sớm biết sẽ có ngày này?

Vậy hắn có thể chờ mong, sau khi đến kinh thành có lẽ sẽ còn tái ngộ người kia hay không?

……

Tiêu Vị Tân cúi đầu uống trà, nghe tin tức Vọng Trần mang về, thấp giọng nói: “Tất cả đều làm thỏa đáng rồi chứ?”

“Dạ.” Vọng Trần cung kính trả lời, “Vị công tử trong cung kia đã chấp hành theo kế hoạch, Thái hậu hiện giờ đối với hắn chính là nói gì nghe nấy, sủng ái càng thâm.”

Tiêu Vị Tân nhẹ nhàng lên tiếng, nhìn án thư trầm tư trong chốc lát, lại nói: “Bảo hắn ngàn vạn phải cẩn thận, Tiêu Vị Thâm không đáng sợ hãi, nhưng nhất định không thể để lão cáo già Hạ Mậu An kia phát giác, phải tránh tư tưởng chỉ biết nhìn cái trước mắt.”

“Muốn báo thù cũng không thể tiếc dăm ba bữa này, nếu đã đợi lâu như vậy thì cũng không ngại đợi thêm mấy ngày, vững vàng, bằng không sẽ thất bại trong gang tấc.”

Vọng Trần lĩnh mệnh, xoay người lui ra ngoài.

Đợi hắn đi rồi, Tiêu Vị Tân nhìn chằm chằm vào ba cái tên y tự mình viết xuống Tiêu Vị Thâm, Hạ thái hậu, Hạ Mậu An. Giữa ba người này là quan hệ thông gia, ích lợi tương thông, nếu muốn đánh phá quan hệ cân bằng giữa bọn họ thì chỉ có thể xuống tay từ trong nội bộ.

Hạ thái hậu là điểm dễ bị đột phá nhất trong số ba người, chỉ cần bà ta còn ở, Tiêu Vị Thâm và Hạ Mậu An liền sẽ càng an ổn, bất quá y tin tưởng một ngày kia sẽ không còn xa nữa, Ngọc Sanh nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Tiêu Vị Tân xem xong liền ném tờ giấy kia vào chậu than bên cạnh án thư, nhìn nó bị ngọn lửa cắn nuốt hóa thành tro tàn, thật giống như ba kẻ kia cũng theo đó mà hóa thành bụi mù.

Y nhớ tới mình tựa hồ như đã rất nhiều ngày không nhìn thấy tiểu ảnh vệ, tính tính ngày cũng đã hơn nữa tháng, Tiêu Vị Tân hôm nay tâm tình không tồi, sai người gọi hắn đến, đầu xuân không khí cũng ấm áp hơn chút ít, lấy hắn bồi luyện cũng vừa vặn.

Thời điểm Du Thư tới nơi sắc trời vẫn còn sớm, hắn vừa xuất hiện ở trong viện, Tiêu Vị Tân liền nhíu mày nhìn trong chốc lát, “Như thế nào lại béo lên rồi?”

Mấy ngày nay ăn ngon uống tốt không có chuyện phiền lòng, Du Thư liền béo lên không ít, hắn cũng cảm thấy mình có chút quá mức, chủ tử nỗi lòng không tốt đêm ngày khó an, hắn ngược lại còn cơm ngon rượu say thân mình phát phì, đích xác là không biết nặng nhẹ.

“Thuộc hạ ăn tân niên ước chừng là lơ là việc rèn luyện, hẳn là không ảnh hưởng đến tỷ thí, Vương gia yên tâm.”

So với sắc mặt hồng nhuận khí sắc cực tốt của hắn, Tiêu Vị Tân thoạt nhìn liền có vẻ mảnh khảnh hơn rất nhiều, y vốn dĩ ăn cơm đã rất bắt bẻ, ngày thường không ăn nhiều, trong mấy ngày kia bởi vì chuyện của mẫu thân mà lại càng thêm chán ăn, hàng đêm khó ngủ. 

Hai người đứng một chỗ, Tiêu Vị Tân ngược lại liền biến thành hạ nhân bị ngược đãi, mà Du Thư lại giống như gã địa chủ ăn đến du quang thủy hoạt.

“Hừ.” Mặc dù biết chuyện của mình sẽ không ảnh hưởng đến việc ăn uống của người khác, Tiêu Vị Tân vẫn không vui mà hừ một tiếng, “Chờ lát nữa nếu không tận tâm, bổn vương liền lột da ngươi.”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng y cảm thấy tiểu ảnh vệ béo lên chút ít cũng đẹp.

Du Thư dù sao cũng là người đứng hàng thứ ba ở Ảnh Vệ doanh, cho dù mấy ngày không động đến kiếm nhưng công phu vẫn không bị xuống dốc, Tiêu Vị Tân muốn đánh thắng hắn vẫn cần đến một đoạn khoảng cách.

Tiêu Vị Tân cũng không tranh đoạt thắng thua, y chính là tâm tình không tồi muốn cùng tiểu ảnh vệ tỷ thí mà thôi, bởi vậy khi kiếm của y bị Du Thư vỗ tay đoạt lấy cũng không thèm đấu tranh, rất dễ dàng đã bị chế trụ.

Lúc ấy khoảng cách giữa hai người rất gần, Du Thư đoạt lấy kiếm của y liền trở tay xoắn cánh tay cầm kiếm của y đặt lên cổ, khi thân thượng tiền phòng ngừa y có cơ hội tránh thoát.

Hắn tận lực phóng nhẹ động tác, thời điểm ngẩng đầu vừa vặn đối diện với ánh mắt của Tiêu Vị Tân.

Hai người bọn họ nhìn qua có vẻ là chiều cao xấp xỉ nhau, nhưng khi thật sự đứng ở khoảng cách gần như vậy mới phát hiện, Tiêu Vị Tân chỉ là trông có chút nhu nhược, nhưng kỳ thật lại cao hơn Du Thư nửa cái đầu, chỉ là ngày thường luôn phải giả bệnh chân tay co cóng, thoạt nhìn liền có vẻ lùn hơn một ít.

Du Thư không ngờ mình sẽ tới gần y như vậy, giật mình chinh lăng trong chốc lát mới vội vàng buông tay quỳ một gối thỉnh tội, hắn không thể nào quên được thói ở sạch hết thuốc chữa kia của nam chính, vạn nhất y nổi giận giáng tội liền không ổn.

So với lo lắng của hắn, tâm tình của Tiêu Vị Tân lại phức tạp hơn nhiều.

Mấy năm nay y ở trong cung vẫn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, ẩn tàng mũi nhọn, lúc còn là thiếu niên đừng nói thị vệ bên người, mà những cung nữ muốn bò giường kia y một người cũng chưa chạm qua, lớn lên thành niên lại bởi vì nhớ thương mẫu thân cùng với một lòng muốn báo thù mà vô tâm chuyện tình cảm, nhiều năm như vậy, bên cạnh y thế nhưng lại không có lấy một người có thể thân cận da thịt.

Dần dần y cũng liền không thể chịu được việc thân cận với những người khác, cho dù là Họa Xuân khi hầu hạ cũng phải ngàn vạn chú ý, tránh chạm vào bất luận địa phương nào, nếu không tâm tình của y sẽ nháy mắt trở nên rất tệ.

Nhưng Tiêu Vị Tân lại vừa phát hiện thấy, y hình như cũng không chán ghét tiếp xúc của tiểu ảnh vệ.

Vừa rồi thời điểm hắn xoắn cánh tay mình, ngón tay trong lúc vô tình đã chạm phải cổ của y, tuy rằng chỉ thoáng qua một cái chớp mắt, nhưng một người mẫn cảm như y lại có thể cảm nhận được.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, y thậm chí còn không có cách nào để nói rõ với người khác.

Tiêu Vị Tân cúi đầu nhìn Du Thư quỳ trên mặt đất chờ mình xử phạt, nhấp môi suy nghĩ sâu xa trong chốc lát mới mở miệng nói: “Đứng lên đi, ta không trách ngươi.”

Vào những lúc tức giận Tiêu Vị Tân bao giờ cũng sẽ tự xưng là bổn vương, nếu tâm tình không tệ lắm sẽ xưng là “ta”, cho nên Du Thư trên cơ bản có thể phán đoán, y thật sự không tức giận.

Có chút kỳ quái.

Du Thư mang theo một bụng nghi hoặc mà đứng dậy, hắn nhớ rõ rất nhiều năm trước có một nha hoàn hầu hạ Tiêu Vị Tân, bởi vì tâm tư không quy củ muốn một bước lên trời nên đã tự tiện du cự, cũng chỉ là chạm vào một chút ngón tay của y mà thôi, liền bị y sai người đánh một trận ném ra khỏi vương phủ, từ đó liền không còn một ai dám cả gan nổi lên tâm tư nữa.

Hắn vừa làm ra động tác đại nghịch bất đạo đến như vậy, như thế nào cũng nên bị kéo xuống phạt 80 trượng, khấu trừ ba tháng bổng lộc, lại phạt đi diện bích tư mười lăm ngày mới hợp lý.

Tiêu Vị Tân thần sắc bình tĩnh ném kiếm qua một bên, nhàn nhạt nói: “Ngươi lui xuống đi.”

Du Thư không bị đánh đương nhiên là rất cao hứng, dưới chân lập tức sinh phong chuồn khỏi sân, giống như sợ chậm một bước Tiêu Vị Tân liền đổi ý.

Trong viện chỉ còn lại một mình Tiêu Vị Tân, qua thật lâu sau, y mới chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng sờ lên cổ mình.

Mặc dù biết đó hẳn chỉ là ảo giác của bản thân, nhưng Tiêu Vị Tân lại cảm thấy, nơi bị hắn chạm phải trong một cái chớp mắt đó……

Rất ấm.

————

Lại là ban đêm dưới ánh nến, Du Thư cầm cây bút than mới tước từ hồi trước tết mà múa bút thành văn.

‘Năm X tháng X ngày Y’

‘Hôm nay ta cũng tìm đường chết, ta thế nhưng lại vì muốn chiến thắng mà quên mất thói ở sạch của y, còn đụng phải cổ của người ta.’

‘Ai, lòng hiếu thắng đáng chết này!’

‘Có điều nam chính hình như là không hề trách ta, y thậm chí còn không tức giận, đây là vì sao nhỉ?’

‘Loại bệnh thích sạch sẽ này cũng có thể tự chữa khỏi sao?’

Du Thư viết đến đây chợt nghĩ nghĩ, rồi lại tiếp tục viết.

‘Cũng có khả năng ta ở trong lòng y đã có chút phân lượng, bởi vì là ta, cho nên mới không tức giận.’

‘Tưởng tượng như vậy, quả nhiên nghe rất có logic.’

‘Không hổ là ta.’

Bình luận

Truyện đang đọc