Ngày hôm sau, Tiêu Vị Tân thật sự mang Du Thư ra cửa đi thưởng phong, để lại một đống cục diện rối rắm trong hoàng cung để Tiêu Vị Thâm tự mình giải quyết.
“Thời gian trôi qua thật mau, chớp mắt chỉ còn ba tháng là lại sắp sửa ăn tết rồi.” Du Thư giương mắt nhìn một mảng đỏ rực dưới chân núi, không khỏi cảm thán.
Tiêu Vị Tân ngồi sóng vai bên cạnh hắn trong đình hóng gió trên đỉnh núi, yên lặng phủ thêm áo choàng cho hắn, “Nơi này gió lớn.”
Hai người ở bên nhau ngắm nhìn cảnh vật yên bình, Tiêu Vị Tân bỗng nhiên nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn Du Thư: “Nhân tiện, có phải Tiểu Thư còn nợ ta một câu hay không?”
“Câu gì?” Vẻ mặt Du Thư mờ mịt.
Tiêu Vị Tân dương môi cười, ghé qua nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Khi đó ngươi nói chưa thể xác nhận được tâm ý của mình, muốn cùng ta thử một lần, hiện giờ cũng đã hơn nửa năm, Tiểu Thư vẫn còn vừa lòng ta chứ?”
Du Thư nghe y nói xong, vành tai hắn liền bất giác đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, ra vẻ bình tĩnh mà nói: “Vừa lòng.”
“Nếu vừa lòng, vậy có còn muốn cùng ta tiếp tục thử nữa hay không?” Tiêu Vị Tân cố ý trêu hắn, y phát hiện mình càng ngày càng thích nhìn bộ dáng Tiểu Thư mặt đỏ tai hồng, tâm tư quả thực hư thấu rồi.
Du Thư rất muốn tiếp tục giả vờ bình tĩnh, hắn đương nhiên biết Tiêu Vị Tân đang muốn trêu đùa mình, nhưng có một số câu thật sự khó nói thành lời.
“Cho tới nay, Tiểu Thư đều biết tâm ý của ta, đáng tiếc ta vẫn chưa biết tâm ý của Tiểu Thư.” Tiêu Vị Tân có chút phiền muộn, “Hay là ta không đáng?”
Da đầu Du Thư tê dại, hắn biết gia hỏa này là đang cố ý, “Tâm ý của ta, ngươi chẳng lẽ thật sự không biết?”
“Không nói ta làm sao mà biết được chứ?” Tiêu Vị Tân ý cười doanh doanh, trong mắt tựa như chứa đầy sắc đỏ của lá phong, những sợi tóc dài của y bị gió thổi lay động, còn y thì một tay chống lên trán cười như không cười mà nhìn Du Thư, chi lan dục tú anh tuấn lỗi lạc, chỉ một ánh mắt liền có thể khiến vô số nữ tử khuynh đảo vì y.
Du Thư thầm hô người này thật đê tiện, biết rõ hắn không có sức chống cự đối với vẻ ngoài của y, vậy mà vẫn cố tình cố ý dụ hoặc hắn.
Ai.
Du Thư phỉ nhổ bản thân nông cạn, “Không thử.”
“Về sau…… liền, liền cứ như vậy mà sinh hoạt đi.”
Tiêu Vị Tân cười khẽ ra tiếng, làm kinh động đến mấy cánh chim bay trong mảnh sơn dã yên tĩnh này, “Lời này là do Tiểu Thư nói, không được đổi ý.”
“Dân gian đều nói cùng nhau sinh hoạt chính là mang ý giống như phu thê, nếu chúng ta cũng sinh hoạt với nhau, vậy Tiểu Thư và ta cũng coi như là phu thê.”
Lỗ tai Du Thư giật giật, cuối cùng vẫn không mở miệng cãi cọ chuyện rốt cuộc ai là phu ai là thê, dù gì trên dưới Ảnh Vệ doanh đều cho rằng hắn mới là người ở phía trên, không có hại.
Thiên hạ ngàn vạn cảnh đẹp, nhưng Du Thư lại cảm thấy, chỉ cần ở cùng Tiêu Vị Tân, cho dù chỉ đơn giản ngồi dưới mái hiên ngắm mưa cũng là một chuyện tốt đẹp, huống chi ở trong mắt hắn, mặc cho lá phong diễm lệ rực rỡ đến mấy cũng không linh tú bằng nửa phần của Tiêu Vị Tân.
Đây hẳn chính là câu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi trong truyền thuyết đi.
Ở trên núi chậm rãi trải qua ba ngày, Du Thư vô cùng thích những ngày tháng như thế này.
Vào ngày thứ tư, Tiêu Vị Tân liền mang hắn đi xuống chân núi, y nhìn dáng vẻ có chút lưu luyến của Du Thư, nói: “Nếu như thật sự thích, sang năm ta sẽ lại dẫn ngươi tới đây.”
Du Thư nhẹ nhàng đáp lời, lại biết lời hứa này phỏng chừng là không thể thực hiện được. Ngày này năm sau y tất nhiên đã bước lên vị trí kia, đến lúc đó y khoác hoàng bào rực rỡ cửa cung ngăn cách với bên ngoài, nào còn cơ hội để nhàn rỗi ra ngoài ngắm hoa nữa?
Nhưng hắn cũng không nói ra những lời này, sợ gây mất hứng.
Trở về kinh thành, vừa đến vương phủ Kỳ Hàn liền chạy đến, “Vương gia, hôm trước trong cung vừa truyền lời tới, hết thảy đều đúng như ngài sở liệu.”
“Hoàng thượng vội vã triệu kiến ngài.”
“Thuộc hạ ấn theo phân phó của Vương gia, chỉ nói thân mình ngài không khỏe đã lên núi trai giới dưỡng bệnh.”
“Vương gia, có muốn chuẩn bị xe tức khắc vào cung hay không ạ?”
Tiêu Vị Tân gật đầu, rót một chung trà cho Du Thư, “Không vội, trước tiên cứ đợi hắn.”
“Nếu như không thật sự cùng đường, hắn nào có thể hạ quyết tâm mà làm việc được.”
“Ngươi trước tiên lui xuống chuẩn bị xe ngựa, chờ tin tức của ta.”
Kỳ Hàn tuân lệnh, cung kính rời khỏi phòng.
“Tiêu Vị Thâm giờ phút này sợ là ngày đêm khó an đi?” Du Thư không nhịn được mà trào phúng, “Hắn dưới sự tức giận liền giết chết Hạ Hoài Chương, Hạ Mậu An mất đi nhi tử, hắn nhất định là đang lo sợ lão sẽ nhanh chóng xuống tay với mình, ăn ngủ khó an.”
Tiêu Vị Tân cúi đầu thổi nước trà trong ly, “Hắn là kiểu người tầm thường không dùng được đầu óc, nhưng lại luôn cho rằng bản thân là thiên tư thông tuệ, một lần xúc động này đã hoàn toàn xé rách mặt, hắn tự biết mình không còn sống được bao lâu, cho nên chỉ có thể tới tìm ta.”
“Vậy hắn đã tìm lầm người rồi.” Du Thư trêu ghẹo hắn, “Con sói chân chính ở ngay đây chứ đâu.”
Trong mắt Tiêu Vị Tân hiện lên một tia ý cười, cúi đầu hôn thật mạnh một cái lên sườn mặt của hắn: “Chỉ có Tiểu Thư hiểu ta.”
“Bồi ngươi ăn cơm xong, ngày mai ta lại vào cung đi xem.”
……
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Vị Tân ở trong phủ ăn cơm sáng xong mới chậm rì rì ngồi lên xe ngựa rời đi, Du Thư nhàn rỗi nhàm chán liền đi thăm Tiểu Nguyệt Nhi, nhưng lại thấy nàng đang cau mày không biết đang buồn rầu chuyện gì.
“Làm sao vậy?” Du Thư ngồi xe lăn, tự mình cẩn thận từng chút một dịch qua, cự tuyệt ý muốn hỗ trợ của tiểu nha hoàn.
Tiểu Nguyệt Nhi hoảng sợ, vừa quay đầu nhìn thấy hắn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Là Du ca ca.”
Nàng rất hiếm khi có thời điểm nào cảm xúc hạ thấp như vậy, Du Thư có chút lo lắng: “Muội trông có vẻ không vui, có thể nói cho ta biết không?”
Tiểu Nguyệt Nhi cực kỳ tín nhiệm hắn, ngồi bên chân của Du Thư lấy từ trong lòng ngực ra một cái khăn tay, sau khi mở ra lại đưa cho hắn xem, bên trong cái khăn bọc một chiếc vòng tay, xanh biếc thông thấu không có lấy một chút tạp văn, dưới ánh mặt trời trông phá lệ tinh oánh dịch thấu, vừa nhìn liền biết là chất liệu ngọc thượng đẳng.
“Ở đâu vậy?” Du Thư kinh ngạc, thứ này thoạt nhìn còn tốt hơn so với ngọc trụy mà Tiêu Vị Tân tặng mình lúc trước, tuyệt đối không phải vật Tiểu Nguyệt Nhi có thể mua được bằng tiền tiêu vặt của mình.
Tiểu Nguyệt Nhi nắm chặt làn váy của mình, nhỏ giọng trả lời: “Là, là do Tần Vương điện hạ đưa.”
“Mấy hôm trước các huynh không có ở nhà, ngài ấy tới gặp muội, liền, liền tặng vật này cho muội.”
Du Thư vừa nhìn chiếc vòng tay trong tay, lại nhìn gương mặt đỏ bừng của Tiểu Nguyệt Nhi, trong lòng liền hiểu rõ. Ở thời cổ đại, khi một nam nhân tặng vòng tay cho nữ hài, ngụ ý trong đó là gì không cần nói cũng biết, tuyệt đối sẽ không có ý nào khác.
“Vậy muội nghĩ như thế nào?”
Tiểu Nguyệt Nhi lắc đầu, ngữ khí có chút hạ xuống: “Muội làm sao xứng nhận đồ tốt như vậy?”
“Nhưng ngài ấy không chịu nhận lại, một mực phải đưa cho muội, muội cầm nó trong lòng sợ hãi, không biết nên làm sao bây giờ.”
Du Thư nhẹ nhàng gói vòng tay lại, đưa trả cho Tiểu Nguyệt Nhi, “Nếu hắn nguyện ý đưa cho muội, vậy liền đại biểu rằng ở trong lòng hắn, muội hoàn toàn xứng đáng với nó, đừng tự coi nhẹ mình như vậy.”
“Nhưng mà……” Tiểu Nguyệt Nhi cầm khăn, trong mắt ngập tràn sự sợ hãi, “Du ca ca, huynh biết mà, muội bước ra từ địa phương như vậy, thân phận hạ tiện đến nhường nào, muội nào có thể……”
Nàng nghẹn ngào nói, trong đôi mắt tròn xoe dâng đầy nước mắt, nhưng vẫn kiềm nén không chịu rơi xuống, “Chớ nói muội ban đầu là nữ tử thanh lâu, mà cho dù có là dân nữ bình thường, muội cũng không xứng với một người đường đường là Vương gia.”
“Kể cả chỉ làm thiếp, cũng đều làm bẩn thềm cửa.”
Du Thư nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Nguyệt Nhi, nhẹ giọng hỏi nàng: “Nếu vậy, muội đối với hắn cũng có ý thích, phải không?”
Tiểu Nguyệt Nhi gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Một thiếu niên oai hùng tựa như Tần Vương điện hạ, ai có thể không thích chứ?”
“Du ca ca, huynh giúp muội nghĩ biện pháp trả lại vật này cho ngài ấy đi.”
Mỗi một câu nói của nàng đều khiến Du Thư động dung, nhưng cũng rất đau lòng, “Yêu cầu khác ta đều có thể đáp ứng muội, nhưng còn thỉnh cầu này thì ta lại không thể làm thay muội được.”
“Muội nên tự mình nói với hắn.”
“Nguyệt Nhi, hiện giờ muội đã không còn là người trong thanh lâu nữa, đừng mãi vĩnh viễn giam cầm bản thân ở nơi đó. Tần Vương tất nhiên biết rõ thân thế của muội, nhưng hắn cũng đều không nói gì, vậy sao muội phải đắn đo những việc này?”
“Mặc dù muội thật sự muốn cự tuyệt hắn thì cũng nên tự mình đi nói, có một số việc quyết không thể để người ở giữa truyền đạt, sẽ xảy ra chuyện không tốt.”
Du Thư ôn nhu khuyên giải thiếu nữ ngây thơ vẫn còn ngập trong nỗi sợ hãi kia, “Khế ước bán thân của muội đã sớm bị ta đốt đi rồi, chỉ cần ta không nói, vĩnh viễn sẽ không có người nào biết được xuất thân của muội.”
“Còn việc có muốn trả lại cho Tần Vương hay không, cũng phải do muội tự mình suy xét.”
Đôi mắt Tiểu Nguyệt Nhi ngập nước, ngơ ngẩn nhìn Du Thư, cúi đầu nằm trên đầu gối hắn mà khóc lên.
Nhìn bộ dáng thương tâm của nàng, trong lòng Du Thư vô cùng hụt hẫng.
Tuy rằng xuất thân của hắn ở thời đại này cũng coi như hèn mọn, nhưng nội tâm của hắn trước sau đều cảm thấy mình là người hiện đại, chưa từng cảm thấy bản thân và Tiêu Vị Tân trên tinh thần có một chút phân biệt cao thấp nào, nhưng Tiểu Nguyệt Nhi là dân bản xứ chân chính, ở trong lòng nàng, có lẽ sẽ khó mà vượt qua được thân phận giai cấp, nàng có lẽ vĩnh viễn đều không cách nào nhìn thẳng vào xuất thân trước kia của mình, cũng chưa chắc có thể sinh ra dũng khí mà dám đứng ra.
Vốn dĩ Du Thư cũng không cần phải xen vào chuyện như vậy, nhưng Tiểu Nguyệt Nhi là do hắn tự mình mang ra ngoài, lại cực kỳ giống em gái ruột của hắn, cho nên hắn đương nhiên cũng hy vọng nàng về sau sẽ có được cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, nếu nàng và Tiêu Vị Minh thích nhau, hắn cũng không ngại thử một lần.
Chờ Tiêu Vị Tân trở về, cùng y thương lượng việc này một chút lại nói sau vậy.
Mà giờ phút này ở hoàng cung, Tiêu Vị Tân vừa mới ngồi xuống, nhưng Tiêu Vị Thâm ngồi đối diện với y lại không còn bộ dáng tinh thần sáng láng như ngày xưa, cả người dường như đã già đi mười tuổi, hai mắt vẩn đục râu ria xồm xoàm, da mặt như màu đất, phảng phất như bị ai đó rút cạn tinh thần.
Tiêu Vị Tân hiểu loại cảm giác lập tức mất đi sức chống đỡ này, lúc đó khi nghe được tin tức Tiểu Thư chết, y cũng đã từng như vậy.
Có điều y sẽ không đồng tình với Tiêu Vị Thâm, “Hoàng huynh…… Ngài ngàn vạn phải bảo trọng long thể.”
Tiêu Vị Thâm chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt một mảnh tĩnh mịch, nhìn chằm chằm Tiêu Vị Tân một lúc lâu mới cứng đờ há miệng nói: “Thất đệ, trẫm nên làm gì bây giờ?”
“Cữu cữu ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ta.”
Giữa hai mày của Tiêu Vị Tân khinh sầu, đứng dậy đi tới phía trước hai bước, sửa sang lại dáng ngồi nghiêng lệch của Tiêu Vị Thâm trên long ỷ, nghiêm túc nói: “Sao hoàng huynh có thể nản lòng như thế? Một thừa tướng như ông ta chẳng lẽ lại dám như thế nào đối với một bậc thiên tử?”
“Ông ta, ông ta dưỡng ra cẩu đồ vật làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này, chớ nói giết hắn, mà giết cả nhà hắn đều là việc hiển nhiên!”
“Hoàng huynh nhân từ, buông tha cho cả nhà hắn, chẳng lẽ Hạ Mậu An kia còn dám có nửa câu oán hận?”
Tiêu Vị Thâm lắc đầu cười khổ: “Ngươi không hiểu, cữu cữu ông ta há chỉ là một thần tử tầm thường? Nếu ông ta muốn mạng của ta, tùy thời đều có thể.”
“Long ỷ này của trẫm, sợ là không còn giữ được lâu nữa.”
“Vậy cũng chưa chắc.” Tiêu Vị Tân lạnh giọng nói, “Hoàng huynh, chúng ta đều đã bị buộc đến tử lộ.”
“Việc đã đến nước này, bồi thường bao nhiêu cũng vô nghĩa, Hạ Mậu An muốn chúng ta chết, chẳng lẽ chúng ta liền ngồi yên chờ chết sao?”
Tiêu Vị Thâm ngẩng đầu nhìn y, mất mát nói: “Nhưng chúng ta có cái gì để trông cậy vào chứ?”
“Dương tướng quân hiện tại ngay cả lâm triều cũng không chịu đi.”
Tiêu Vị Tân thấp giọng nói: “Ngài đã quên, Trấn Bắc doanh còn nằm trong tay của chúng ta.”
“Hiện giờ bố phòng hoàng cung đang ở trong tay của Hạ Mậu An, chúng ta nghĩ biện pháp giết chết người của bọn họ rồi thay bằng người của chúng ta, không lẽ vây cánh của Hạ Mậu An còn dám bức vua thoái vị?”
Tinh thần của Tiêu Vị Thâm chợt nhoáng lên, tựa hồ như đã bị lời nói của Tiêu Vị Tân đả động, “Đúng rồi…… So với việc chờ cữu cữu tới giết ta, không bằng ta trước tiên ra tay giết cữu cữu……”
“Trấn Bắc doanh còn nằm trong tay của chúng ta……”
Tiêu Vị Tân nhìn bộ dáng không có tiền đồ này của hắn, học theo thói quen của Du Thư mà âm thầm trợn trắng mắt ở trong lòng.