TỪ ẢNH VỆ ĐẾN HOÀNG HẬU

Mắt thấy sinh nhật của Tiêu Vị Tân đang ngày một đến gần, Du Thư vô cùng sốt ruột, bởi vì hắn vẫn chưa nghĩ ra mình nên tặng lễ vật gì cho y, cả ngày nhíu mày thần sắc buồn bực, khiến cho các huynh đệ khác đều cho rằng hắn có đại sự gì mà tâm tình không tốt, sôi nổi tránh né đi đường vòng, sợ chuốc vạ vào người.

Sau khi Ảnh Bát trở về, việc phiền toái nhất chính là hắn suốt ngày cứ như âm hồn bất tán mà đuổi theo mọi người đòi tiền. Bởi vì kỹ thuật xem bói không đáng tin cậy kia của mình, mỗi lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ lại tính ra bản thân gặp phải tử kiếp, cho nên hắn liền phân phát hết toàn bộ gia sản, chờ đến khi sống sót trở về thì lại hối hận, màn kịch này gần như mỗi năm đều sẽ trình diễn một lần, mọi người đã sớm quen rồi.

Nhưng tiền cho đi nào có thể dễ dàng như vậy mà lấy lại, đặc biệt là khi Ảnh Vệ doanh vốn dĩ chính là nơi lang hổ, cả bọn đều là một đám tiểu lưu manh không có lòng thương hại.

Kẻ tinh quái nhất là Ảnh Cửu lấy cớ có nhiệm vụ nên lặn mất tăm, những người khác thì đều vờ như mắt mù tai điếc, dù sao bảo bọn hắn ói tiền ra là chuyện không có khả năng, chỉ có hai người nhỏ tuổi nhất Ảnh Thất và Ảnh Thập là còn có chút thành thật, nhưng cũng chỉ trả lại một nửa.

“Lão tam……”

Du Thư bình tĩnh quay đầu nhìn khuôn mặt mếu máo của Ảnh Bát, “Ta cũng không cho.”

Ảnh Bát giận dữ, một chưởng đập xuống miếng gạch, “Ta đã thảm như vậy rồi, ngươi có còn là con người hay không!?”

“Ngươi nói không phải thì là không phải đi.” Du Thư ra vẻ lão thành mà ngồi xếp bằng trên đống gạch, đệ tử dưới trướng của Ảnh Thủ đại nhân đều tốt như vậy đó, phi thường giảng nghĩa khí.

Ảnh Bát nghẹn một hơi, oán hận mà trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi cũng đâu có cần tiền!”

“Sao lại không cần?” Du Thư liếc hắn, “Tức phụ không tiêu tiền sao?”

Ảnh Bát sửng sốt, rất nhanh liền quên mất mục đích đến đây của mình, ngồi xuống bên cạnh Du Thư hóng bát quái, nhỏ giọng hỏi hắn: “Thật sự tìm được người rồi à?”

“Cũng có thể coi là vậy đi.” Du Thư hàm hàm hồ hồ trả lời.

Từ sau đêm ở Ngự Hoa Viên hắn liền cảm thấy trong lòng hơi quái quái, yêu đương nào phải con nít chơi đồ hàng mà nắm tay hôn một cái là xong, hắn cũng không thuần khiết đến mức cho rằng hai người đều là plato, cái gì mà yêu đương kiểu tinh thần, giữa tình lữ sớm hay muộn cũng sẽ phát sinh chuyện đó thôi.

Nhưng vấn đề là, lý luận suông hắn rất giỏi, nhưng khi hành động thực tế thì lại không biết một chút gì, ngẫu nhiên cũng sẽ phát sầu, hai nam nhân cởi hết quần áo sau đó cụ thể phải làm như thế nào chứ?

Kiếp trước Du Thư ngẫu nhiên cũng xem qua mấy quyển sách cấm mà em gái mang về, đọc một cái liền khiến cho người ta mặt đỏ tai hồng chân tay luống cuống. Từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng, không cần biết tình cảnh hay thời gian, chỉ cần nổi lên hứng thú vừa cởi quần áo liền bắt đầu đua xe, hai trăm trang sách hết 180 trang đều là nhục hoa văng khắp nơi, ngấy thực sự.

Hắn ngại cay mắt nên chỉ liếc một cái liền đặt xuống, nhưng nếu đến lúc đó cùng Vương gia cởi quần áo hắn không biết một chút gì, chẳng phải là sẽ bị y đá xuống giường hay sao?

A…… Đến lúc đó hẳn là mất mặt lắm.

Du Thư tưởng tượng đến hình ảnh kia liền cảm thấy xấu hổ, hắn còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý để tiếp thu hết tất cả những chuyện này mà.

Ảnh Bát vuốt cằm, cho dù lần này ra ngoài trở về hắn đã gầy hơn trước không ít, nhưng vẫn có thể nhìn ra nét mặt tuấn lãng, trên mặt hắn treo một nụ cười đê tiện: “Ta đã sớm nói ngươi hồng loan tinh động rồi mà, để ta đoán xem…… người nọ có thể là ai.”

“Ta dám khẳng định, chính là Vương gia của chúng ta.”

Du Thư quay đầu nhìn hắn, ngữ khí có chút kinh nghi: “Khả năng xem tướng gà mờ kia của ngươi rốt cuộc bị làm sao thế? Lúc không cần linh thì lại linh.”

“Vì có học đàng hoàng đâu.” Ảnh Bát hổ thẹn, “Ta còn chưa kịp học xong với tổ phụ thì đã bị xét nhà rồi, mới có nửa chén nước.”

Du Thư thở dài, “Miễn cưỡng coi như ngươi nói đúng đi.”

“Theo Vương gia khá tốt.” Ảnh Bát vẫn có chút hâm mộ, “Tương lai ngươi khẳng định có thể lấy lại thân phận tự do, Vương gia sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Không giống như đám người chúng ta, ngày sau sinh tử ra sao cũng không rõ.”

Du Thư mím môi, cuối cùng vẫn không nói ra lời bảo đảm của Tiêu Vị Tân, sự tình còn chưa đi đến bước cuối cùng, hắn cũng sợ nói trước bước không qua, cho bọn họ hy vọng rồi lại thất vọng.

“Trả ngươi.” Du Thư móc trong lòng ngực ra một thỏi bạc ném qua, “Đừng hy vọng gì vào bọn họ, bọn người kia đều là một đám không có lương tâm.”

Ảnh Bát nhận bạc liền cười hì hì phóng đi, bóng dáng còn lộ ra một chút khoe khoang.

Du Thư một mình ngồi dưới đất suy nghĩ một trận, nhưng tâm tư vẫn không thể nào bình phục, dứt khoát đứng dậy đi tìm Tiểu Nguyệt Nhi.

Tiểu Nguyệt Nhi tới vương phủ đã được một khoảng thời gian, không cần phải khắc chế lượng thức ăn bảo trì dáng người thon thả nhỏ yếu để chiêu khách như khi còn ở trong lâu nữa, Họa Xuân rất cẩn thận chăm sóc cho nàng, đúng lúc lại là thời điểm phát triển hình thể, nàng đã cao hơn trước một chút, vô cùng có một loại ý vị duyên dáng yêu kiều của một đại cô nương.

“Du ca ca!” Tiểu Nguyệt Nhi ôm một đống thảo dược chạy tới, khóe môi treo một nụ cười xán lạn, trên má có lúm đồng tiền trông rất khả ái.

Du Thư gật đầu, đưa cho nàng bộ y phục mới mà mình đã mua lúc ra ngoài: “Cho.”

Tuy rằng hắn bên ngoài luôn rất kiệm lời, nhưng Tiểu Nguyệt Nhi cũng có thể hiểu được, đặt thảo dược trong tay xuống đất mà tiến đến nhận cái bọc vải, vừa mở ra quả nhiên trông thấy một bộ xiêm y xinh đẹp, “Sao huynh lại mua cho ta cái này? Ta đã có quần áo rồi mà.”

“Mặc bộ cũ mãi cũng không ổn.” Du Thư khoanh tay đứng dựa lên thân cây, nhàn nhạt trả lời.

Họa Xuân đối đãi với Tiểu Nguyệt Nhi rất tốt, vài bộ y phục còn dùng được lúc bé đều lấy cho nàng mặc, tất cả những bộ y phục kia cả chất lượng vải và kiểu dáng đều là hàng thượng đẳng, người nhà bình thường cũng chưa từng gặp qua. Làm nha hoàn hạng nhất bên người Tiêu Vị Tân, ăn, mặc, ở, đi lại của nàng đều có thể so với tiểu thư nhà phú hộ, Tiểu Nguyệt Nhi cũng cực kỳ yêu thích xiêm y mà nàng tặng cho mình.

Nhưng bản thân Du Thư cũng có chị gái em gái, hắn biết nữ hài tử nào mà lại không thích đồ mới, hiện tại tiền tiêu vặt của Tiểu Nguyệt Nhi cũng không đủ để mua y phục mới, hắn làm nghĩa huynh thì cũng nên chuẩn bị cho nàng một chút.

Tiểu Nguyệt Nhi lộ ra biểu tình vui vẻ, nàng cẩn thận vuốt ve chất vải mềm mại trong trẻo kia, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy hắn đang chau mày, lập tức rụt tay trở về: “Du ca ca huynh làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Du Thư lắc đầu, biết nàng đã hiểu lầm, bỗng nhiên lại nói: “Muội có thể giúp ta hỏi Họa Xuân xem Vương gia có sở thích gì hay không? Sinh nhật cũng sắp tới rồi, nhưng ta còn chưa biết phải tặng cái gì.”

Tiểu Nguyệt Nhi vừa nghe thấy lời này cũng có chút khó xử, “Trước đó vài ngày ta còn nghe Họa Xuân tỷ tỷ nhắc tới sinh nhật của Vương gia, nghe nói mỗi năm đều tổ chức qua loa, Vương gia dường như không hề để tâm đến bất kỳ thứ gì.”

“Ai.” Du Thư u sầu không thôi.

Tiểu Nguyệt Nhi thấy hắn thở ngắn than dài, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật ta cảm thấy…… Vương gia có khả năng cũng không chỉ là muốn một phần lễ vật mà thôi, ngài ấy ngưỡng mộ huynh như vậy, cho dù chỉ là một sợi dây lưng, chỉ cần là do Du ca ca huynh thiệt tình tặng, có lẽ ngài ấy cũng sẽ rất thích.”

Lỗ tai Du Thư giật giật, có chút nghi hoặc: “Thật sao?”

“Ừm.” Tiểu Nguyệt Nhi gật đầu thật mạnh, “Trước kia ở trong lâu ta cũng có nghe các tỷ tỷ nói mấy chuyện phức tạp như nam nữ tình ái, tuy rằng huynh và Vương gia đều là nam tử, nhưng đạo lý hẳn là không khác mấy đâu.”

Du Thư xoa xoa đầu nàng, thả nhẹ ngữ khí mà nói: “Nếu đã ra ngoài rồi thì về sau đừng nhớ đến những chuyện ở trong lâu nữa.”

“Vâng.” Tiểu Nguyệt Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Tuy vẫn chưa nghĩ ra phải tặng cái gì, nhưng hắn cảm thấy Tiểu Nguyệt Nhi nói đúng, chỉ cần dụng tâm tặng quà, tin rằng Vương gia nhà hắn nhất định sẽ thích.

Sinh nhật chỉ cách còn có vài ngày, Du Thư đột nhiên biết mình muốn tặng cái gì rồi.

Vào ngày sinh nhật——

Tiêu Vị Tân sáng sớm vừa rời giường liền được báo rằng Chu thị đã chờ ở ngoại viện từ sớm, ai mà muốn vừa thức dậy mở mắt ra liền nhìn thấy nữ nhân kia chứ!

Tính cáu bẳn khi vừa rời giường tái phát làm y chỉ muốn rút kiếm chém nàng ta, nhưng rốt cuộc vẫn nhẫn nại để Họa Xuân hầu hạ ăn mặc chỉnh tề, hôm nay là sinh nhật 24 tuổi của y, dựa theo thông lệ có thể hưu mộc không cần thượng triều, thật vất vả lắm mới được nhàn rỗi mà còn phải bồi nữ nhân kia tận nửa ngày, ngẫm lại đều thấy phiền lòng.

Chu thị hôm nay trang điểm hoa hòe lộng lẫy, vừa thấy y liền đi tới đón tiếp, biết y không ưa người khác tới gần nên chỉ đứng cách vài bước mà hành lễ, Tiêu Vị Tân chịu đựng tính tình dối trá với nàng ta hai ba câu, vừa nghĩ không biết lúc này Tiểu Thư đang làm gì.

Xét thấy hiện giờ Tiêu Vị Thâm đang muốn trọng dụng y, Chu thị nhận được ý chỉ tạm thời không cần phải theo dõi sát sao nữa, nhưng nữ nhân như Chu Uyển lại mang tâm tư âm trầm một lòng chỉ muốn bò lên trên, nàng ta đã từng là nữ nhân của Tiêu Vị Thâm, sau đó lại bị coi như gián điệp mà phái đến Lăng Vương phủ, mỗi ngày đều ngóng trông Hoàng thượng sẽ mang mình về, nhưng mỗi năm đều thất vọng.

Hiện giờ quý phi có thai, Chu Uyển biết mình đã vô vọng trở lại bên cạnh nam nhân kia, sợ là về sau sẽ trở thành quân cờ phế, không thể không một lần nữa tính toán cho bản thân. Nàng ta tự cao cho mình là mỹ mạo, lại am hiểm kỹ thuật giường chiếu, nếu có thể câu dẫn được Tiêu Vị Tân, sinh cho y một đứa con, ngày sau chờ y chết mình cũng có thể dừng chân ở vương phủ.

Hạ thị sắp vào cửa nghe nói là một người nhu nhược vô năng, căn bản không phải là đối thủ của nàng ta, đến lúc đó chẳng phải chính là một viên bột mặc cho mình nhào nặn hay sao. Chỉ cần tồn tại đến lúc Lăng Vương chết đi, mình liền có thể tiêu dao sung sướng khống chế nơi này, nghe thế nào cũng thấy chắc chắn hơn việc ngày ngày chờ đợi Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý.

Quyết định hành động theo chủ ý, Chu Uyển liền bắt đầu rời bỏ ý chỉ của Tiêu Vị Thâm, chủ động tiếp cận lấy lòng Tiêu Vị Tân, kể cả khi y có là một phế nhân đi nữa thì hôm nay cũng phải khiến cho y nở hoa.

Tiêu Vị Tân thấy được ý đồ câu dẫn của nàng ta, thoáng tưởng tượng một chút là có thể minh bạch nguyên do trong đó, âm thầm cười lạnh trong lòng. Nữ nhân này cũng không biết nên gọi là thông minh hay ngu xuẩn, cho rằng chỉ bằng chút thủ đoạn này liền có thể thể câu dẫn được mình? Cũng không khỏi quá mức tự tin rồi.

Nếu vứt bỏ những tâm cơ thủ đoạn kia thì bản thân Chu Uyển cũng là một nữ tử có tài hoa, giỏi ca múa dáng người quyến rũ, nàng ta còn chủ động đưa ra ngỏ ý muốn hiến vũ, Tiêu Vị Tân thần sắc nhàn nhạt ngồi thong dong uống trà, cũng không hề vì Chu Uyển cố ý vô tình triển lộ ra vòng eo mềm mại và ngạo nhân trước ngực qua lớp lụa mỏng trên người mà động dung, y thậm chí còn có tâm tư suy nghĩ đến việc không biết hôm nay Tiểu Thư sẽ tặng gì cho mình.

Một phen khổ tâm của Chu Uyển toàn bộ đều ném cho cẩu ăn, không khác gì múa một mình.

Thời điểm dùng cơm trưa, Chu Uyển còn mang đến một bầu rượu mơ do mình tự nhưỡng, chỉ cần nghe mùi vị là có thể làm ngây ngất lòng người, Tiêu Vị Tân nhướng mày, trong mắt có một tia hứng thú, “Rượu này không tồi.”

Chu Uyển mừng thầm, vội kiều thanh nói: “Thiếp thân nhưỡng chỉ tốn chút thời gian thôi.”

“Đáng tiếc, bổn vương hôm nay lại không có tâm tư để uống rượu.” Tiêu Vị Tân thở dài thật sâu, “Nàng cứ để đó đi.”

Chu Uyển sửng sốt, đôi tay ngọc nhỏ dài cầm bầu rượu mà không biết phải làm sao: “Nhưng mà…… Sinh nhật của Vương gia, cũng không thể phá lệ uống một chén sao?”

“Hôm qua ăn quá nhiều tì vị hư, hôm nay không nên uống rượu.” Tiêu Vị Tân ho nhẹ hai tiếng, “Tâm ý của nàng, bổn vương tâm lĩnh.”

Chu Uyển có chút nóng lòng, nhưng cũng không thể thật sự cường ngạnh bắt ép y phải uống, đành phải hậm hực mà ngồi trở về. Một bữa cơm trưa vừa xong, nàng ta còn chưa kịp há mồm nói muốn lưu lại hầu hạ ngủ trưa liền thấy Họa Xuân ý cười doanh doanh đến tiễn khách: “Nương nương, Vương gia có chút mệt mỏi, cần phải trở về nghỉ ngơi.”

Chu Uyển không thể tin được mình đều đã lộ nửa bờ ngực mà Vương gia cư nhiên vẫn không mắc câu, cho dù nơi đó không còn dùng được thì cũng không đến mức một cái liếc mắt cũng không nhìn chứ? Nhạt nhẽo như vậy sao không đi làm hòa thượng đi? Vẫn còn là nam nhân hay sao!?

Chu Uyển phẫn nộ đứng dậy, hung hăng liếc xéo Họa Xuân một cái, sải bước đi ra ngoài.

Mà Tiêu Vị Tân đang ở nội thất thì lại không định ngủ trưa, y ngồi trước bàn thưởng thức bầu rượu kia, khóe miệng treo một chút ý cười khiến người khác cân nhắc không ra, phảng phất như đang chờ đợi người nào.

Nửa khắc sau, con cá nhỏ Du Thư quả nhiên thuần thục mà nhảy cửa sổ đi vào.

Bình luận

Truyện đang đọc