TỪ ẢNH VỆ ĐẾN HOÀNG HẬU

Thời điểm bị người thô bạo ném vào lồng sắt, Tiêu Vị Tĩnh đã âm thâm mắng Tiêu Vị Tân đến chết đi sống lại.

Kỳ thật thì bản chất thực sự của tên kia có gì khác với Tiêu Vị Thâm đâu? Bàn về việc hố huynh đệ của mình, hai kẻ này người nào người nấy đều tàn nhẫn như nhau!

Động tác ném hắn vào lồng của thị vệ phản quân kia không tính là nặng tay, thậm chí còn mang theo một chút kinh sợ, giống như trong nhà vừa thỉnh được một vị tôn đại Phật, khóa lồng sắt xong liền vắt giò lên cổ mà chạy, hệt như phía sau lưng có quỷ vậy.

Tiêu Vị Tĩnh ngồi xổm trong lồng thở ngắn than dài, càng thêm hối hận việc đã leo lên chiếc thuyền giặc của Tiêu Vị Tân.

Ảnh Thất giữ vai trò hộ vệ lâm thời mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hắn phụng mệnh đi theo chấp hành nhiệm vụ bảo vệ cho sự an toàn của Dung Vương điện hạ, Vương gia nhà hắn không có khả năng sẽ cố ý hãm hại Dung Vương, cho nên hắn cũng không nóng nảy. Có điều cái miệng của Dung Vương điện hạ cũng không khỏi có chút quá mức sung sức, từ lúc tới đây vẫn luôn chưa từng dừng lại lấy một lần, càm ràm đến độ Ảnh Thất cũng có chút phiền lòng.

Mà lúc này, trong doanh trướng của quân địch, vẻ mặt Lưu Thiết Trụ tràn ngập sắc thái mà đi qua đi lại, vừa rồi vị sứ thần kia đến chỗ gã phân tích lợi và hại, sau đó phát hiện gã nghe không hiểu liền bắt đầu ngửa mặt mắng hết nửa ngày, mắng gã là phần tử loạn đảng, loại sự tình như mưu phản này không chỉ sẽ bị chém đầu, mà tương lai còn bị ghi lại trong sử sách, sau đó bị người đời sau phỉ nhổ mấy trăm năm, mắng đến độ khiến mặt gã tái xanh.

Lưu Thiết Trụ chỉ là một thô nhân, xuất thân từ nông dân, cả đời chưa đi học một ngày nào, ban đầu mục đích khởi nghĩa cũng chỉ vì muốn kiếm cơm ăn mà thôi, căn bản mà nói thì gã cũng không muốn đối nghịch với triều đình, tuy làm phản nhưng mấy tháng nay gã lại chưa từng tùy ý lạm sát bất kỳ ai, sâu trong nội tâm cũng không có giác ngộ muốn thật sự đối địch với Hoàng thượng, nếu không có quân sư đẩy đi thì hắn cũng không dám.

Cho nên sau khi bị Tiêu Vị Tĩnh mắng, trong lòng gã vẫn luôn bất an, quyết tâm vốn đã không kiên định lúc này lại càng thêm dao động, vào những lúc như thế này, nếu quân sư có ở đây thì tốt rồi.

Lưu Thiết Trụ thở dài thật sâu, nghĩ tới Tiêu Vị Tĩnh đang bị nhốt lại kia.

Nói thật, vị sứ thần này mắng người cũng thật con mẹ nó quá đáng sợ, mỗi một câu đều khiến cho gã ngốc lăng, mắng nửa ngày cũng không thấy một chữ thô tục, người đọc sách quả nhiên ghê gớm.

Mà ở bên kia, nghe nói Tiêu Vị Tĩnh đã bị nhốt lại, Du Thư không khỏi có chút lo lắng: “Dung Vương điện hạ sẽ không có việc gì chứ?”

Khác với vẻ sầu lo của hắn, Tiêu Vị Tân lại đạm nhiên hơn nhiều: “Sẽ không đâu.”

Du Thư buồn bực vì sao y lại chắc chắn như thế, Tiêu Vị Tân liền giải thích nghi hoặc cho hắn: “Đúng như lời của ngươi, Lưu Thiết Trụ kia không hề có tâm phúc, nếu không có người ở phía sau khuyến khích, có lẽ hắn căn bản là không thể thành đại sự.”

“Ta tạm thời vẫn chưa thể thăm dò được Hạ Mậu An rốt cuộc có mưu đồ gì trong chuyện này, nhưng Lưu Thiết Trụ và bọn người kia tất nhiên là không hề đồng lòng.”

“Nếu Hạ Mậu An có thể lợi dụng hắn, vì sao ta lại không thể?”

Tiêu Vị Tân giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên vai của Du Thư: “Ta nghe nói hai ngày nay vị quân sư kia sẽ không có mặt ở doanh trại của phản quân, thừa dịp này mà xuống tay là thích hợp nhất.”

“Ta biết khả năng của Ngũ ca, không ai thích hợp để làm việc này hơn hắn, Lưu Thiết Trụ kia lúc này chỉ sợ là còn đang hoài nghi liệu con đường mình đang đi có đúng hay không.”

“Đương nhiên, ta cũng không trông cậy vào việc dăm ba câu nói của Ngũ ca có thể nổi lên bao nhiêu tác dụng, chẳng qua chỉ là thăm dò một chút mà thôi.”

Thừa dịp quân sư không ở, Tiêu Vị Tân liên tiếp phát động ba lần chủ động tiến công, mỗi lần đều chỉ nổi trống trận trêu chọc xong liền chạy, hoàn toàn không có phương thức hay kết cấu của bộ binh, khiến cho Lưu Thiết Trụ ở đối diện luống cuống tay chân, căn bản không biết phải làm sao để ứng đối, tên này đánh nhau đều chỉ dựa vào một thân cậy mạnh, hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là lấy lui làm tiến, cũng không hề đọc qua binh pháp, chỉ nhớ quân sư có nói là không thể dễ dàng rời khỏi đại doanh, nhờ đó mới suýt soát bảo vệ được trận doanh của mình.

Ảnh Thất thừa dịp ban đêm thị vệ trông coi ngủ gà ngủ gật mà nhiều lần cạy lồng sắt ra ngoài tìm hiểu tin tức, ghi nhớ phương hướng lều của chủ soái và phó tướng rồi truyền tin về cho Du Thư.

Hết thảy đều được tiến hành đâu vào đấy, thời tiết cũng dần dần chuyển lạnh, mắt thấy liền đến tháng chín. Vốn dĩ cục diện vẫn còn thái bình, nhưng khi Ảnh Lục phụ trách áp tải lương thực xuất hiện ở đại doanh với một thân thương tích, Du Thư đã thực sự có chút hoảng hốt.

“Thuộc hạ ấn theo phân phó của Ảnh Thủ đại nhân bí mật hộ tống xe lương, tuy đã chọn đường mòn mà đi, nhưng không biết một đám người từ đâu xuất hiện, khoảng chừng mấy ngàn người, kẻ nào cũng thân thủ bất phàm dũng mãnh dị thường, bọn người thuộc hạ gần như đều bị giết sạch.”

“Nếu thuộc hạ không nhanh trí giả chết tránh được một kiếp, sợ là cũng không thể sống sót trở về bẩm báo.”

Thần sắc của Tiêu Vị Tân dần trở nên âm trầm, y ngàn phòng vạn phòng, chính là vì muốn lương thảo có thể bình an vận chuyển đến nơi, thậm chí còn cố ý gia tăng nhân thủ, y biết rõ năng lực làm việc của Tạ Phi Viên, tình báo gửi đến cũng không hề có bất cứ vấn đề gì, cho nên nhiều thích khách như vậy rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?

“Vương gia……” Du Thư đứng bên cạnh Ảnh Lục muốn cầu tình cho hắn. Dựa theo quy củ của Ảnh Vệ doanh, lần này Ảnh Lục coi như đã không hoàn thành nhiệm vụ, theo lý thì phải bị xử phạt, nhưng hiện giờ khắp người Ảnh Lục chồng chất thương tích, một đường trở về cũng không biết đã trải qua bao nhiêu xóc nảy mới có thể có mặt ở nơi này báo tin, Du Thư thật sự không đành lòng để hắn tiếp tục chịu phạt.

Tiêu Vị Tân biết suy nghĩ trong lòng của hắn, nhẹ giọng nói: “Ta biết.”

Nghe y nói như vậy, Du Thư âm thầm thở phào một hơi, sau khi phó thác Ảnh Lục cho Họa Xuân chăm sóc, hắn đi theo phía sau Tiêu Vị Tân bước ra khỏi doanh trướng, suy nghĩ trong chốc lát mới hỏi: “Ngươi cảm thấy là do ai làm?”

“Ngoại trừ Hạ Mậu An thì còn có thể là ai?” Thần sắc của Tiêu Vị Tân buồn bực, “Xem ra ta đã coi thường lão, dám xuống tay ngay tại thời điểm này, chỉ là không biết lão đã tìm những người này ở đâu.”

Du Thư suy nghĩ một chốc, “Thủ hạ của lão có đội ngũ nào cường đại như vậy sao? Người của chúng ta cũng xem như tinh binh, chẳng lẽ thực lực của đám người này còn mạnh hơn bọn họ?”

“Trước tiên phải để Tạ Phi Viên tra rõ việc này.” Tiêu Vị Tân lạnh giọng nói, “Mặt khác, bên phía Lý Lương cũng phải cho người theo dõi chặt chẽ ngay lập tức.”

Du Thư biết tâm tình hiện tại của y thật sự không tốt, rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng cuối cùng vẫn ngoài dự đoán mà bị kẻ khác cướp xe lương thực. Hơn nữa, nếu đợt lương thảo này không thể đến đúng hạn, cho dù có chuyển thêm một xe khác từ kinh thành đến đây thì cũng phải cần thêm nửa tháng, nhưng chỗ lương thực còn lại của bọn họ lại không đủ để chống đỡ thời gian dài như vậy.

“Ở giữa chắc chắn có điểm nào đó kỳ quái.” Tiêu Vị Tân đi nửa đường bỗng dừng lại, “Ta càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Hạ Mậu An không có bản lĩnh to lớn như vậy, cho dù lão hiện tại đang là người nắm quyền, nhưng cũng không thể tùy ý điều động nhiều nhân thủ như vậy, việc này phải cẩn thận tra xét lại.”

Tiêu Vị Tân vốn đang muốn chậm rãi xuống tay từ chỗ của Lưu Thiết Trụ, nhưng thời gian cấp bách không cho phép y suy nghĩ được nhiều, y cần phải nhanh chóng giải quyết chuyện ở nơi này mà hồi triều.

Trong lòng của Du Thư cũng bùng lên lửa giận, cảm thấy bọn họ tựa như những món đồ chơi, bị kẻ giác âm thầm đùa bỡn từ trong bóng tối, cốt truyện này có còn đi được nữa hay không đây?

Bóng đêm dần dần buông xuống, Du Thư mới vừa thay vào y phục dạ hành chuẩn bị ra ngoài làm đại sự, ai ngờ còn chưa kịp đi đã nghe thấy giọng nói của Tiêu Vị Tân: “Ngươi định đi đâu?”   

Hắn dừng bước xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Vị Tân đang khoanh tay trước ngực dựa vào màn lều nhìn hắn, tựa hồ như đã sớm đoán trước được hắn sẽ làm như vậy, Du Thư thấp giọng trả lời: “Ta đi làm thịt vị quân sư kia.”

“Ta không muốn biết bọn họ còn âm mưu gì khác, ta chỉ biết lương thảo của chúng ta không đủ, nếu như không thể tốc chiến tốc thắng, mọi người đều sẽ gặp phiền toái.”

“Giết người này liền xong hết mọi chuyện.”

Tiêu Vị Tân đi tới, không tán đồng sự xúc động của hắn: “Chẳng qua chỉ mất lương thảo mà thôi, cũng không thể coi là chuyện gì lớn.”

“Nhưng chúng ta bị nhốt ở nơi này cũng không đi được.” Du Thư nói, “Bên kia rõ ràng là đang muốn kéo dài thời gian, trước tiên ta cứ làm thịt Lưu Thiết Trụ, sau đó sấn loạn bắt cóc quân sư, giết chết hai kẻ này, phản quân tất nhiên sẽ tự tan rã.”

Tiêu Vị Tân thở dài, “Tiểu Thư, ngươi chưa từng nóng nảy đến mức này.”

Du Thư siết chặt chủy thủ bên hông, nhấp môi không nói.

Tiêu Vị Tân bước tới chỗ hắn, thấp giọng nói: “Nếu ngươi một hai phải đi, ta sẽ đi cùng ngươi.”

“Không được.” Du Thư lập tức lắc đầu cự tuyệt, “Quá nguy hiểm.”

“Hay ngươi cảm thấy thân thủ của ta không được?” Tiêu Vị Tân nhíu mày, “Ta sẽ không kéo chân sau.”

Du Thư lắc đầu: “Nhưng ngươi là chủ soái, cần ngươi tọa trấn trước mặt đại quân, nơi này không thể thiếu ngươi được.”

“Ngươi yên tâm, ta hiểu rõ khả năng của mình.”

Thấy sắc mặt của Tiêu Vị Tân không quá tốt, Du Thư bảo đảm với y, “Đi một chút liền trở lại, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”

Tiêu Vị Tân không yên tâm, nhưng thấy thái độ của Du Thư vô cùng kiên quyết, bộ dáng ngươi không thể ngăn được ta, y đứng tại chỗ trầm tư thật lâu, “Bất kể ta có khuyên nhủ ra sao, ngươi đều cần phải đi, đúng không?”

“Đúng vậy.” Du Thư cắn răng nói, “Ta hối hận lần trước đã không trực tiếp xử lý Lưu Thiết Trụ, sớm biết như thế, đêm đó hắn say rượu ta đã nên xuống tay luôn rồi.”

Tiêu Vị Tân biết hắn đã hạ quyết tâm, đành phải đồng ý để hắn mạo hiểm, “Nếu ngươi bị bắt, ta sẽ lập tức dẫn công binh tới cứu ngươi.” 

Du Thư gật đầu, xoay người nhanh chóng biến mất vào trong bóng đêm.

Trận doanh của quân địch thủ vệ nghiêm ngặt, Du Thư dựa theo tin tức tình báo của Ảnh Thất đột nhập vào trong từ một sườn núi khác, ẩn nấp khỏi binh lính tuần tra mà đi thẳng đến lều lớn của chủ soái. Lưu Thiết Trụ đang ngồi uống rượu, Du Thư phóng tụ tiễn hạ hai tên thủ vệ trông coi, sau đó nhảy cửa sổ đi vào.

Lưu Thiết Trụ đang uống nửa chừng bỗng nhiên cảm giác được có người tiến vào, còn chưa kịp quay đầu lại nhìn xem là ai liền cảm thấy trên cổ một mảnh lạnh lẽo, lưỡi đao sắc bén kia đang đặt trên cổ gã, lạnh giọng nói: “Ngươi chính là Lưu Thiết Trụ?”

Tuy Lưu Thiết Trụ không có đầu óc, nhưng gã cũng không phải là một kẻ nhát gan, cho dù đang bị kề dao trên cổ cũng không kinh sợ, “Lão tử chính là gia gia ngươi đây! Ngươi là sát thủ do ai phái tới?”

Du Thư ngại tên này phiền, thân mình chợt lóe liền đứng đối diện với gã, chủy thủ trong tay lại càng thêm ép sát, “Ta có lời muốn hỏi ngươi, khuyên ngươi tốt nhất nên thức thời.”

Nếu như Lưu Thiết Trụ không phối hợp, cùng lắm thì một nhát giết chết gia hỏa này, sau đó lại đi lục soát từng căn lều trại là được.

Trong lúc hắn còn đang trầm tư, không ngờ Lưu Thiết Trụ kia vừa nhìn thấy mặt hắn, biểu tình vốn đang phẫn nộ lập tức biến thành kinh hỉ, gã kêu lên: “Ân công!”

“Sao lại là lão nhân gia ngài!”

Du Thư chau mày, bàn tay cầm chủy thủ có chút dùng sức, gằn giọng nói: “Đừng nhận loạn thân thích!”

Lưu Thiết Trụ phảng phất như không nghe thấy lời uy hiếp của hắn, cũng không cảm thụ được miệng vết thương trên cổ đã ứa máu, trên mặt gã đều là nụ cười vui tươi hớn hở, nhìn Du Thư như nhìn một vị Bồ Tát sống, hệt như một con tiểu cẩu cao hứng khi nhìn thấy chủ nhân, vừa thân mật lại mang theo một chút hàm hậu.

Du Thư suýt nữa đã không giữ chắc được chủy thủ trong tay, không thể hiểu được Lưu Thiết Trụ đang lảm nhảm cái gì.

Gia hỏa này hỏng đầu rồi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc