VỢ CHỒNG HẮC ĐẠO

*****
"Anh Thiên" Kiều Bích Ngọc gọi tên Vương Hạo Thiên giọng điệu đỏng đảnh chua chát.

Hàn Bạc Băng cũng chẳng ngần ngại để anh ôm:" Anh đến từ bao giờ. Sao biết tôi ở đây."

Hai khóe miệng anh cong lên thành hình nụ cười dịu dàng vuốt tóc cô:" Chỉ là trùng hợp thôi." Anh nhẹ nhàng trả lời cô.

"Đồ ở nhà em không thích sao, hay cũ rồi. Mua mấy thừ đồ rẻ tiền này làm gì? Lý Nghị, liên lạc với Chanel bảo họ làm thêm cho phu nhân. " Anh hỏi lại cô đồng thời nói với Lý Nghị.

Cô cười cười nhìn anh rồi đáp lại.

"Không phải, chỉ là tôi muốn đi dạo đỡ buồn thôi."

"Cái gì mà đồ ở nhà, cái gì mà đồ rẻ tiền, anh cũng có tài sỉa xoáy người khác phết nhỉ. Nhưng anh nói cũng đúng. Lâu nay tôi chỉ mặc đồ Chanel mấy hàng này, đúng là rẻ tiền." Cô nghĩ thầm trong lòng.

Kiều Bích Ngọc đứng bên nghe anh nói gì mà "đồ ở nhà, đồ rẻ tiền" ý Thiên là mình mặc đồ rẻ tiền sao?? Hai người họ ở chung với nhau sao?? Thấy hai người ân ái sự đố kỵ lại nổi lên Kiều Bích Ngọc lôi Hàn Bạc Băng tách khỏi Vương Hạo Thiên mà mắng chửi :"Con nhà quê như cô đứng gần anh Thiên chỉ làm mất đi phong độ của anh Thiên thôi, tránh ra."

Anh hất mạnh tay Kiều Bích Ngọc, ánh mắt sắc bén lóe lên tia lạnh lẽo liếc nhìn Kiều Bích Ngọc, không còn thái độ dìu dàng lúc nãy nữa anh hét lên mặt Kiều Bích Ngọc:" Bàn tay dơ bẩn của cô đang làm đau bảo bối của tôi. Còn không đi, tôi chặt cái tay đó,không mau cút."

Kiều Bích Ngọc rùng mình khi thấy ánh mắt của Vương Hạo Thiên nhìn mình. Cộng thêm thái độ đáng sợ của anh cô ta chẳng dám ho he gì mà run người bỏ đi.

"Trương Hằng đuổi cổ bọn họ cho tôi. Tôi không muốn thấy bọn họ xuất hiện ở thành phố T." Anh xoa xoa cổ tay đang đỏ ửng của cô. Ánh mắt trìu mến nhưng giọng vẫn đanh thép không thay đổi nói với Trương Hằng.

Trương Hằng không chậm trễ lập tức thông báo đuổi cổ mấy chú chó hay sủa bậy và thay vào một đoàn nhân viên khác. Đám nhân viên bị đuổi như điên dại van xin Vương Hạo Thiên bỏ qua nhưng làm sao giờ đụng vào tiểu bảo bối này của anh anh cắt lưỡi của họ là may lắm rồi.

Hàn Y, Hàn Nhoãn cũng phải về bang giải quyết việc nên cũng chào cô về trước.

"Đói không, tôi đưa em đi." Anh vuốt mái tóc sau lưng cô nói.

Cô nhẹ nhàng gật đầu, không phản kháng gì.

Chiếc Maybach Exelero dừng trước nhà hàng năm sao nổi tiếng nhất Trung Quốc.

Vương Hạo Thiên cầm menu đưa cho cô, ý bảo cô chọn món. Cô cũng nhận lấy lật lật vài trang chẳng biết chọn gì. Đành cất tiếng với phục vụ.

"Cho tôi hai phần món đắt nhất, ngon nhất ở đây là được."

Cô phục vụ gật đầu cười rồi quay đi.

"Tôi đi vệ sinh, đồ ăn ra thì em cứ ăn trước không cần đợi tôi." Anh nói với cô rồi đi về phía nhà vệ sinh nam.

Hàn Bạc Băng ngồi một mình vừa đợi thức ăn, vừa đợi anh chán gần chết đã thế lại không có ai nói chuyện càng thêm buồn.

"Ohhhh.... Xem ai kìa con nhà quê, lại gặp mày ở đây rồi." Một giọng nói chanh chua từ đầu kia vang đến tai cô.

Trong tâm trí cô lập tức lóe lên tia vui mừng. Ahihi.....oan gia ngõ hẹp là đây. Lần này xem như cô đen nha, tôi chơi với cô đến cùng.

"Con đĩ kia, tao nói mày đấy điếc à." Kiều Bích Ngọc lớn tiếng chửi khi thấy Hàn Bạc Băng chẳng nhúc nhích. Nói đúng hơn là chẳng thèm nhìn cô ta một cái.

Toàn bộ khách ở nhà hàng đều quay lại nhìn nơi phát ra tiếng lớn, ngay cả nhân viên cũng dừng việc hiện tại ngóc đầu lên nhìn.

Kiều Bích Ngọc đập bàn, chỉ thẳng mặt cô:" Con đĩ này, cô cần bao nhiêu, cứ nói. Tôi đưa cho, rồi mau cút khỏi Thiên, cô bên cạnh anh Thiên chỉ làm anh ấy mất mặt mà thôi. Một sự sỉ nhục với Vương gia cô biết chưa?"

Hàn Bạc Băng vẫn bình tĩnh đứng dậy nở nụ cười tà mị nhìn thẳng mặt Kiều Bích Ngọc :" Kiều tiểu thư thật biết nói đùa. Ở thành phố T này ai mà không biết Vương gia có gia tài lớn cỡ nào. Không biết Kiều tiểu thư cho tôi được bao nhiêu. Kiều gia hay công ty sắp phá sản của bố cô? Còn gì nữa không nhỉ?"

Hàn Bạc Băng nói với giọng điều kiêu khích, đùa cợt. Kiều Bích Ngọc tức đến đỏ mặt tía tai, với ly rượu vang trên bàn hất vào người Hàn Bạc Băng nhưng thật không may......

Thân thủ của một sát thủ số một đâu phải dạng vừa.

Hàn Bạc Băng nhanh như chớp tránh ra xa, ly rượu bị Kiều Bích Ngọc hất té tung tóe giữa sang nhà. Cũng có vài giọt té lên chiếc váy trắng xinh đẹp, đắt tiền của vị khách gần đó.

"Cô bị điên sao, đây là nhà hàng năm sao không phải quán ven đường để cô thích làm gì thì làm." Vị khách bị té rượu lên váy tức giận quát Kiều Bích Ngọc.

Kiều Bích Ngọc cũng chẳng chịu thua gân cổ lên nói lại:" Bộ váy này của cô cùng lắm tôi đền cho cô hai cái. Tấm dẻ rách này có là gì."

Vị khách bị té rượu lên váy đành im lặng đi vào nhà vệ sinh.

"Ohhhhh......"

Toàn bộ khách ở nhà hàng oh lên tiếng lớn, trầm trồ khi thấy hành động của Hàn Bạc Băng.

Kiều Bích Ngọc bị Hàn Bạc Băng đổ nguyên một chai rượu vang từ trên đầu đổ xuống. Bộ váy hồng nhạt trên người bỗng chốc loang lổ cả màu rượu vang đỏ thẩm. Tóc tai bê bết, xấu xí vô cùng.

"Á..... Con đĩ thối, mày dám làm như vậy với tao. Tao giết mày." Kiều Bích Ngọc hét toáng lên

Bốp

Hàn Bạc Băng vung tay tát một cái mạnh vào mặt cô ta ánh mắt lạnh thấu sương làm những vị khách xung quanh cũng phải run sợ.

"Cẩn thận cái miệng, tôi chắt nó vứt cho chó ăn bây giờ." Cô thì thầm bên tai Kiều Bích Ngọc giọng cô lúc này rất đáng sợ.

"Nữ minh tinh Kiều Bích Ngọc con gái Kiều gia, hống hách thái độ với ai chứ với tôi cô nên cẩn thận."

"Băng Băng."

Ở sau lưng bỗng vang lên âm thanh trầm thấp quen thuộc của anh.

"Cô ta bắt nạt tôi, anh phải đòi lại công bằng cho tôi. Xử lý Kiều gia." Bộ dạng tiểu bạch thỏ đáng thương của cô làm những người có mặt lúc ấy bàng hoàng .

Vừa lúc nãy còn ghê gớm phách lối đến đáng sợ vậy mà bây giờ lại là tiểu bạch thỏ vô tội đến dễ thương như vậy.

Kiều Bích Ngọc uất ức khóc lóc:" Thiên, anh xem cô ta làm gì với em. Gì mà em bắt nạt cô ta. Đúng là lưỡi không xương trăm đường lắc léo."

Vương Hạo Thiên nghe Kiều Bích Ngọc nói vậy như sửng cồ lên giữ vai Hàn Bạc Băng quay đi quay lại không thấy bị làm sao, rồi cầm tay lật đi lật lại anh như gầm lên.

"Kiều Bích Ngọc, cô giám làm tay tiểu bảo bối nhà tôi sưng đỏ thế này sao. Đáng chết."

Kiều Bích Ngọc đứng đó sững sốt, rõ ràng là cô bị đánh và bị đổ rượu. Vậy mà Vương Hạo Thiên lại bảo vệ con đĩ kia như vậy.

"Thiên, anh nói lý được không, em là người bị cô ta bắt nạt đó. Anh nhìn em xem. Có giống người nữa đâu." Kiều Bích Ngọc oan ức đòi cãi lý với Vương Hạo Thiên.

"Thật ghê tởm." Vương Hạo Thiên lúc này như quỷ Satan nhìn Kiều Bích Ngọc.

Anh phất tay.

"Boss có gì dặn dò."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chưng này đến đây thôi vậy.
Thăn kiu mọi người vì đã ủng hộ Băng nha.
Mọi người ai được truyện thì xin để lại bình luận nha.
Chương sau có thịt nhẹ cho m.n nha.

Bình luận

Truyện đang đọc