VỢ CHỒNG HẮC ĐẠO

*******************
Sau đám cưới, các bài báo nổi tiếng từ trong nước đến các nước lân cận liên tục đưa tin về đám cưới đình đám của con gái nuôi nữ hoàng Elizabeth.

Tựa đề đều vây quanh câu chuyện cô dâu chú rể và nữ hoàng Elizabeth. "Mùa Xuân Cho Nước Anh và Hoàng Gia đã trở lại."

Đám cưới đã tổ chức được hơn 4 tháng nhưng mọi chuyện cứ như ngày hôm qua. Đám cưới đình đám tại cung điện Buckingham đã được ghi vào sử sách như một đám cưới hoàng gia đích thực.

Một buổi sáng nắng đẹp, ánh mặt trời chiếu lên bãi cát vàng ươm, mặt biển bao lanh gợn sóng lấp lánh.

"Chồng ơi!!! Em có thai rồi." Vừa sáng sớm Hàn Bạc Băng đã la hét trong nhà vệ sinh. Vương Hạo Thiên còn chưa tỉnh liền bị tiếng hét của cô đánh thức.

Vương Hạo Thiên hơi nhíu mày đi đến cửa phòng vệ sinh, giọng ngái ngủ:"Vợ nhỏ, em sao vậy!!"

"Chúng ta có thêm tiểu bảo bối rồi." Hàn Bạc Băng nhanh chóng từ trong ra mở cửa tay còn cầm que thử thai, mặt hớn hở.

Đôi mắt còn lim dim của anh liền mở to sáng như sao đêm:"Thật sao??"

Anh như không tin vào tai mình còn hỏi lại lần nữa để nghe cho rõ. Cô gật đầu liên tục, sau đó rúc vào người anh như chú chim nhỏ cọ cọ.

"Em lên ngủ thêm một lát, anh đi gọi điện!!" Vương Hạo Thiên vui nhưng sức khỏe của vợ nhỏ vẫn phải đặt lên hàng đầu.

Hàn Bạc Băng ngồi xếp bằng trên giường:"Hay chúng ta đi kiểm tra thử đi, chồng!!"

"Em nằm xuống, ngủ đi. Không cần đi, anh gọi họ đến là được rồi!!" Vương Hạo Thiên nghiêm giọng nói.

Cô liền bĩu môi vẻ đáng thương;"Thiếu hơi chồng, vợ không ngủ được."

"Vậy đợi anh hai phút, anh vào với em." Thấy vợ nhỏ làm nũng anh chỉ biết lắc đầu cười khổ, từ sau khi kết hôn anh và cô đã đi du lịch khắp nơi cứ mỗi lầm làm gì không hợp ý anh cô lại bày bộ mặt làm nũng đánh yêu này ra.

Dù có tức đến đâu Vương Hạo Thiên cũng chỉ khẽ cau mày rồi lại cười dịu dàng âu yếu vợ nhỏ như trân châu bảo bối.

Lúc Hàn Bạc Băng tỉnh dậy đã là xế chiều, vừa mở mắt đã bắt gặp ánh mắt đầy dịu dàng từ ai kia cô mỏi cười để mặc cho anh bế vào nhà tắm.

"Ồ, sao anh không gọi em dậy!!" Hàn Bạc Băng nhìn cả đống người mặc đồ trắng đứng ở phòng khách kẽ hỏi Vương Hạo Thiên.

Anh nhìn cô với ánh mắt vô tội:"Là bọn họ không cho anh gọi."

"Chào Vương tổng, chào Vương phu nhân." Mọi người cười chào.

Hàn Bạc Băng cũng cười một nụ cười xã giao:"Làm phiền mọi người rồi!! Thật ngại khi để mọi người phải đợi."

Vị bác sĩ trung tuổi lớn tiếng nói, đoán chừng là bác sĩ chính trong lần khám tại nhà này. Ông cười ôn hòa nói:"Không sao, chúng ta vẫn cần có thời gian sắp xếp các thứ và nghỉ ngơi. Vương phu nhân thức vừa đúng giờ. Tôi lad bác sĩ Chu, bác sĩ khám chính cho Vương phu nhân. Mời, chúng ta bắt đầu thôi."

Vương Hạo Thiên hơi nhíu mày nhìn vị bác sĩ trung tuổi kia nhưng trên môi gắng giữ nụ cười xã giao thường ngày. Hàn Bạc Băng vừa thấy đã hiểu trong đầu ông chồng mình đang nghĩ gì chỉ biết cười khổ trong lòng.

Sau khi kiểm tra tổng quát, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm như quả bom hẹn giờ đã được gỡ bỏ.

"Chúc mừng hai vị, Vương phu nhân đã có thai rồi. Thai được 3 tuần, rất ổn định và cũng rất khỏe." Bác sĩ Chu trịnh trọng báo tin vui nụ cười càng thêm phần hưng phấn.

Ai cũng vui vẻ chỉ riêng Vương Hạo Thiên vẫn đờ đẫng như tảng đá, không nói gì cũng không có hiểu cảm vui mừng gì, ánh cứ lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào bụng Hàn Bạc Băng.

Đợi khi bác sĩ đang dọn dẹp cô liền hỏi anh:"Anh......không muốn nó sao???"

"Em nói cái gì???? Em đừng nghĩ lung tung nữa dưỡng thai trước đã!!" Vương Hạo Thiên bất ngờ về câu hỏi của vợ nhỏ, nhưng nhanh chóng nở nụ cười trấn an cô.

Hàn Bạc Băng thừa biết anh chỉ đang nở một nụ cười xã giao giống như đang cười với mấy vị bác sĩ kia.

Cô lặng lẽ lên phòng tâm trạng nặng nề đến khó tả.

Vương Hạo Thiên ở dưới tiễn các vị bác sĩ về trước khi bác sĩ Chu rời đi anh còn không quên dặn dò:"Bác sĩ Chu, tôi mong lần sau à không...những lần sau người khám chín cho vợ tôi sẽ là bác sĩ nữ."

Khi nghe câu này bác sĩ Chu mất hơn một phút để sốc lại tinh thần trong lòng lại càng khó chịu. Giới trẻ thời này đúng là không thể nói nổi. Sau đó lại cười nhạo bản thân:"Chồng người ta ngay từ đầu đã nhìn ông bằng ánh mắt lạnh như băng là vì là đàn ông. Rõ ràng là người ta có sức chiếm hữu vợ rất lớn vậy mà ông lại không nhìn ra."

Vậy là bác sĩ Chu ra về mà không có sự vui vẻ gì.

Hàn Bạc Băng nằm trằn trọc trên giường mãi vẫn không ngủ được.

"Em sao vậy!!!" Vương Hạo Thiên trầm giọng hỏi.

Hàn Bạc Băng từ từ quay lại nhìn anh ánh mắt trống rỗng làm tim anh hoảng loạn vội đến ôm cô vào lòng.

"Em đừng làm anh sợ!! Anh gọi bác sĩ quay lại." Vương Hạo Thiên định đứng dậy nhưng bị cô giữ lại.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh khàn giọng nói:"Có phải anh.....kh...không muốn có đứa bé không....???"

Vương Hạo Thiên nhíu chặt đôi mày như muốn dính vào nhau:"Sao em lại hỏi vây??".
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc