VỢ CHỒNG HẮC ĐẠO

**************
"Hàn Nhoãn, em biết là gì không??" Hàn Bạc Băng nhìn Hàn Nhoãn đang cặn cụi mày mò ở bàn thí nghiệm.

Hàn Nhoãn liền trả lời nhưng tay vẫn không ngừng hoạt động:"Lão đại, em thử rồi nhưng thật sự không biết đó là gì!!!! Cũng có thể nói là virut nhưng nó chỉ có khả năng lây lan bằng đường quan hệ. Em vẫn đang nghiêm cứu xem nó có gì đặc biệt nữa!!"

"Không kịp rồi!! Với tình trạng của cô ấy, em sợ không trụ nổi!!!Phải tìm thuốc giải gấp thôi." Hàn Long lo lắng nói.

Hàn Y từ ngoài chạy vào mặt cũng xa sầm:"Hàn Kha cũng đã kiểm tra camera, có người động tay động chân với ly nước của cô ấy nhưng không rõ mặt, người này cố tình tránh camera."

"Phóng to hình ảnh của anh ta lên. Nhìn dáng người rất quen!!" Hàn Bạc Băng dán chặt hai mắt nhìn kĩ người trong camera nhưng ánh đèn mờ ảo rất khó nhìn người này.

Vương Hạo Thiên cũng im lặng qua sát camera:"Người ở nhà gỗ hôm đó!!!"

"Mộc Ngân Nhi........!!!" Hàn Bạc Băng cuộn tay thành nắm đấm, ánh mắt hung dữ như cọp cái.

Thấy vợ nhỏ chuẩn bị rời đi Vương Hạo Thiên liền nói:"Anh đưa em đi!!"

"Nói Hàn Kha gửi cụ thể địa chỉ của con khốn đó cho tôi!!! Tôi bóp chết nó." Trước khi đi Hàn Bạc Băng còn dặn dò.

Xe dừng trước ngôi nhà gỗ.

Vương Hạo Thiên dịu dàng cầm tay vợ nhỏ, lo lắng nói:"Có cần anh vào cùng em không??"

"Anh ở đây đợi em. Cô ta không dám làm gì em đâu!!" Hàn Bạc Băng cười trấn an anh.

Anh cũng biết rõ năng lực của vợ nhỏ mình không phải dạng vừa, đám người trong đó căn bản không phải đối thủ của vợ nhỏ nhà anh.

"Mộc Ngân Nhi..... " Hàn Bạc Băng liền nhảy xuống xe, gần gừ ba chữ "Mộc Ngân Nhi", thấy người cô liền lao đến ra quyền làm Mộc Ngân Nhi không kịp né tránh, mỗi quyền đều trúng vào điểm yếu của cô ta, cô đau tái mặt hét lên.

"Băng Băng, cô bị làm sao vậy!! Tôi không đặc tội với cô."

Ánh sáng Hàn Bạc Băng rét lạnh nhìn Dư Mặc đang căng thẳng đứng phía sau:"Là cô nói hắn ra tay!!!"

"Ra tay cái gì??? Cô biết rõ tôi sẽ không bao giờ ra tay với người của cô. Có 10 lá gan tôi cũng không dám!!" Mộc Ngân Nhi ôm bụng ai oán nói.

Cô ta nói không dám cũng đúng. Mấy năm trước Hàn Bạc Băng đi sang Itali làm một số việc. Nào ngờ gặp một đám đàn ông cao to lực lưỡng nhận một khoản tiền lớn để hành hạ tra tấn Mộc Ngân Nhi. Tuy thân thủ cô ta cũng không đến nỗi gì nhưng muốn chống lại một đám đàn ông dữ tợn tay cầm đủ thứ vũ khí thì chỉ là tém riu.

Đúng lúc này Hàn Bạc Băng ngứa mắt liền ra tay giúp đỡ. Về băng đãng Mafia liền cho người điều tra liền biết đó là người của một nhóm nhỏ trong băng đãng của mình. Chỉ trong một đêm cô đã xử lý hết đám người đó. Nội quy đã ghi rõ dù mức tiền thưởng cao bao nhiêu cũng không được nhận những nhiệm vụ có liên quan đến phụ nữ và trẻ em vô tội. Mà đám người này dám làm trái có chết cũng không hết tội.

"Là hắn ra tay dẫn virut đó??" Hàn Bạc Băng mặt vẫn không biến sắc.

Mộc Ngân Nhi liền hiểu là virut gì, trợn mắt nhìn Dư Mặc:"Cậu làm....."

"Tôi không biết đó là người của Hàn tiểu thư." Dư Mặc liền hoảng hốt nhận lỗi.

"Thuốc giải!!!" Hàn Bạc Băng ngửa tay trước mặt Mộc Ngân Nhi.

Mộc Ngân Nhi đưa lọ thuốc giải còn dặn dò:"Nhất định không được uống nước. Loại virut này gặp nước dữ tự biến thành kịch độc."

Ở trụ sở chính bang Điệp Giả.

Nhược Vân Hy vừa tỉnh, uống hớp nước liền phun ra một ngụm máu làm mọi người không khỏi lo lắng.

"Chị, cô ấy vừa tỉnh nhưng bây giờ lại hôn mê rồi!! Không hiểu sao vừa uống nước liền phun ra máu, chị nhanh lên chút!!" Hàn Y gọi điện báo với Lão đại chuyện vừa sảy ra nào ngờ cơn thịnh nộ của cô lại lên đến đỉnh điểm.

Hàn Bạc Băng nghe xong liềm ném điện thoại đưa tay chỉ thẳng mặt Mộc Ngân Nhi :"Dám ra tay trên địa bàn của tôi, hại bạn của tôi, hậu đãi của tôi nhất định không nhỏ. Cô nên cầu cho cô ấy không sao còn không.......tôi chơi chết cô."

Nói xong liền phất áo đi ngay, Mộc Ngân Nhi ngã quỵ trên sàn nhà, mặt mũi trắng như bạch tạng. Dư Mặc vội đến đỡ nhưng bị hất ra:"Cậu chuẩn bị tinh thần dần đi, lần này tôi sợ không bảo vệ cậu được nữa rồi!!"

"Chủ nhân, rốt cuộc cô sợ cô ta ở điểm nào!!!"

"Bốp" Dư Mặc ăn nguyên một bạt tai, in rõ năm ngón tay của Mộc Ngân Nhi.
"Cậu còn chưa biết cô ấy là ai!! Tự cứu bản thân đi, đừng làm liên lụy đến mọi người trong băng đãng. Trước mắt cậu cứ lánh mặt đi đã!! Tôi sẽ tìm cách giải quyết chuyện này." Mộc Ngân Nhi đờ đẫng nói ánh mắt như một người vô hồn.

Dư Mặc không biết làm thế nào, muốn giúp chủ nhân nhưng đối phương lại là người mà chủ nhân hắn cũng phải kiêng dè. Đành ngậm ngùi cúi người một góc 90° rồi đi ngay. Hắn đang suy nghĩ xem phải làm thế nào để có thể giúp chủ nhân hắn.

"Dư Mặc, đợi qua chuyện này tôi sẽ liên lạc với cậu tốt nhất đừng nghĩ cách giúp tôi cậu đừng nhúng tay vào. Sẽ càng rắc rối hơn thôi, Băng Băng không phải người đơn giản!!! Đây là mệnh lệnh." Mộc Ngân Nhi lấy lại tinh thần nói với Dư Mặc. Người nay tuy trung thành nhưng lại bốc đồng có thù tất báo cô ta quý người này nhưng không phải lúc này.

"Chủ nhân, tôi sẽ không làm gì để việc này trở nên rắc rối. Chủ nhân người yên tâm." Bị nói hết nỗi lòng hắn chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, trong lòng hắn lời nói củaMộc Ngân Nhi chính là thánh chỉ, chỉ được tuân theo không thể làm trái.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc