VỢ CHỒNG HẮC ĐẠO

********
"Cậu lập tức hủy hợp đồng sáng nay với Kiểu thị cho tôi. Đồng thời thông báo, ai dám ra tay giúp đỡ chính là đối đầu với Vương thị." Anh nói dứt khoát với Trương Hằng.

"Vâng thưa boss." Trương Hằng nhanh nhẹn đáp lại rồi quay người gọi điện thoại.

Kiều Bích Ngọc sốc nhưng trong lòng vẫn nuôi hi vọng Vương Hạo Thiên chỉ nói cho oai:" Thiên, anh vì cô ta mà đối xử với Kiều gia như vậy. Anh sẽ hối hận."
Kiều Bích Ngọc giận dữ nói với anh.

"Vương Hạo Thiên tôi chưa từng hối hận về quyết định của mình. Bây giờ cũng vậy." Anh đáp trả một câu rồi ôm eo cô bỏ đi.
___________________
Chiếc Maybach Exelero trở về Vương gia.

Cô ngồi ở phòng khách, cầm máy ấn một dãy số định gọi nhưng bị Vương Hạo Thiên ngăn lại

"Em định gọi cho Phong sao? Anh đã cho người váo tin rồi. Em không cần gọi nữa."

"Anh cũng nhanh phết nhỉ!!" Hàn Bạc Băng cười cười vòng tay qua cổ anh nói nhỏ.
_____________________
Ở Kiều gia lúc này rất căng thẳng.

"Bích Ngọc con đã làm gì với Vương Hạo Thiên vậy. Công ty của chúng ta tổn thất nặng nề thế nào con biết không??" Kiều Lão gia vô cùng tức giận về việc hôm nay của Kiều Bích Ngọc.

"Con không biết chỗ đứng của cậu ta vững chắc như thế nào sao? Con muốn Kiều gia tan gia bại sản mới hài lòng sao??" ông nói tiếp.

Kiều Bích Ngọc sợ hãi đáp:" Con không nghĩ anh Thiên sẽ làm thật. Con chỉ chọc vào ả đàn bà quê mùa đó thôi....... Ba, chúng ta nhờ Hàn thị giúp đỡ, dù gì Hàn thị cũng có quan hệ thân thiết với Thiên và Vương thị."

Nghe đến Hàn thị đôi mắt Kiều Bích Ngọc lập tức sáng lên đầy trào phùng.

Kiều lão gia nhấc máy gọi cho Hàn Lãnh Phong, ấn mở loa ngoài.

"Alo, Hàn tổng. Chắc anh cũng biết chuyện của Kiều gia chúng tôi. Không biết anh có thể đứng ra nói một tiếng giúp chúng tôi không??" Giọng Kiều lão gia vô cùng trịnh trọng khẩn cầu.

"Phong, dù gì chúng ta cũng quen biết lâu rồi anh có thể nói giúp Kiều gia không. Mà Thiên thật không biết làm sao. Em chỉ nói với ả đàn bà của anh ấy vài câu mà đã làm mọi chuyện ra như vậy." Kiều Bích Ngọc vẫn ngây thơ nói xấu bảo bối Hàn gia.

Hàn Lãnh Phong cười lớn mặt trở nên nghiêm nghị, anh cất giọng lạnh lùng.

"Kiều gia các người thật không biết trời cao đất giày. Còn giám gọi điện nhờ tôi giúp đỡ sao? Haaaa...."

Anh cười một tràng rồi nói tiếp. Còn Kiều gia nghe tiếng cười của anh mà khiếp sợ.

" Kiều Bích Ngọc cô biết ả đàn bà cô chọc vào là ai không? Con gái Hàn gia Hàn Bạc Băng là em gái bảo bối của tôi. Cô dám sỉ nhục bảo bối nhà tôi bây giờ có van xin Hàn Lãnh Phong tôi cũng vô ích thôi.
Tôi còn chưa ra tay là đã nể tình các người lắm rồi. Tôi mong các người biết điều một chút."

Nói xong anh ngắt điện thoại.

Điện thoại vừa ngắt tín hiệu Kiều lão gia quay lại.

"Bốp"

Kiều lão gia vung tay cho Kiều Bích Ngọc một cái bạt tai. Bên má trái đỏ ửng, sưng tấy lên hiện rõ năm ngón tay.

Kiều lão gia tức giận chỉ tay thẳng mặt Kiều Bích Ngọc nói:" Mày nhìn việc tốt mày làm đi, Kiều gia có đứa con cháu như mày thật vô phúc. Mày nói xem cả thành phố T này mày còn ai không dám đắc tội không hả. Kiều gia chiều màu thành hư rồi. Vương thị mày cũng giám đụng vào, tiểu thư cành vàng lá ngọc Hàn thị mày cũng không bỏ qua. Mày.... Mày..."

Vì quá sốc nên Kiều lão gia ngất đi. Cả Kiều gia toán loạn cả lên.Chỉ trong thời gian ngắn, Kiều thị hoàn toàn sụp đổ, nợ nần chồng chất khắp nơi.

Cô ở Vương gia cười hả hê trong lòng Vương Hạo Thiên.

"Em vui như vậy sao?" Anh thấy cô cười cả ngày anh cũng thấy vui vẻ hỏi.

Cô bĩu môi nhìn anh mà không nói gì. Cô nghĩ thầm trong lòng:"Tất nhiên, dù sao cũng là anh giải quyết giúp tôi còn gì. Cưng quá cơ. Nhưng vẫn phải xem xét mới quyết định vấn đề con rể của ba tui...hihi."

Thấy cô cứ cười miết anh cũng cong khóe môi thành hình nụ cười.

"Anh cười rất đẹp. Tôi thích." Cô ngây người nhìn nụ cười trên môi anh lảm nhảm.

Thấy cô khen anh đắc ý nhếch mép cúi đầu hôn nghe lên môi cô.

"Anh chỉ cười với một mình phu nhân thôi. Cười như vậy đã dù tiêu chuẩn con rể chưa."

Cô á khẩu đỏ mặt, tủm tỉm cười đi vào nhà tắm. Chỉ lỡ miệng nói một câu mà anh đã ghim luôn vào tim sao.
Phu nhân cái đầu anh. Anh làm người ta ngại muốn chết.(cô nghiện mà cứ giả vờ ngại)

Lúc sao, cô từ nhà tắm nước ra ngó ngó xem có anh ở ngoài không rồi mới bước ra. Cô ngồi trên giường thở dài. 

"Haizzzzzz......"

"Sao em lại thở dài."

"Ôi. Anh làm tôi hết hồn."

Anh chẳng biết vào phòng từ khi nào, khoanh tay tựa người vào tường nhìn cô. Nghe tiếng anh cô giựt nẩy người.

"Em đang nghĩ gì mà có người vào cũng không biết vậy?" Anh hỏi cô.

Cô vẫn ngồi đó cười với anh không nói gì.

Thấy cô lại chẳng nói gì anh bước đến trước mặt cô. Nhấc cằm cô cúi người  áp môi anh lên đôi cánh hồng nhạt mê người kia.

Anh liếm mút đôi môi cô, cắm mạnh môi dưới. Vì nụ hôn bất ngờ và cái cắn mạnh bạo của anh cô hét lên.

"Á.."

Máu tươi chảy ra, mùi máu tanh xộc vào mũi nhưng anh vẫn không buông tha cho cô.
Lưỡi anh luồn lách đi sâu vào khoang miệng cô chơi đùa với chiếc lưỡi đinh hương kia.

Dây dưa một lúc lâu anh mới buông tha cho đôi môi sưng đỏ ấy. Anh liến vệt máu bên khóe môi cô. Cả người cô run run, tim đập thình thịch.

"Ông xã hỏi, không trả lời sẽ bị phạt." Anh nói rồi thẳng lưng đi xuống tầng, mặt vẫn hiện lên vẻ vui sướng.

Lát sau cô cũng đi xuống tầng, ngồi bên cạnh anh chẳng nói gì. Bỗng cô quay người, ngồi lên đùi tiếp đến hai tay vòng qua cổ anh ngấu nghiến hôn môi anh.

Cô lại ngậm mút đôi môi anh, cắn một cái rồi liếm vệt máu bên khóe môi anh. Giống như những gì anh làm với cô lúc nãy.

"Hàn Bạc Băng tôi là người có thù phải trả." Cô vui vẻ cười nói với anh.

"Vậy anh muốn xem, lần này em trả thù kiểu gì?".

Anh nhấc bổng cô lên. Lúc này cô mới để ý, cô thấy toàn bộ người làm ở Vương gia đều đang nhìn cô chằm chằm. Mặt cô đỏ như quả cà chua, ngượng ngùng rúc đầu vào ngực anh.

Ôi mẹ ơi, cô quên mất ở đây là Vương gia chứ không phải Hàn gia. Ngượng chết cô rồi.....

Anh một chân đạp cửa "rầm", nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Nhìn tấm thân nhỏ bé dưới người mình anh cười ma mị.

Đặt một nụ hôn lên trán cô, kéo xuống sống mũi, đôi môi sưng đỏ.

Nụ hôn này vì sự đáp trả của cô càng trở nên nóng bỏng và mãnh liệt.

Bàn tay to lớn mà ấm áp của anh không tự chủ được mà bắt đầu sờ mò lung tung. Luồn qua chiếc áo Crt vào trong chiếc Bra chạm vòng một đẫy đà của cô.

Rồi anh cũng tha cho đôi môi cô. Nụ hôn kéo xuống cổ, anh mất tự chủ mà nút mạnh để lại dấu đỏ như đóa hồng.
Đầu lưỡi anh như con rắn nhỏ, dần dần trườn xuống xương quai xanh, anh liếm vào hõm xương quyến luyến chẳng muốn rời. Cô nhẹ nhàng uốn éo người là dục vọng trong anh thêm mãnh liệt.

Anh mất tự chủ, dục vọng bao trùm tâm trí anh.

" Roạc.... Roạc"

Tiếng quần áo bị xé vang lên. Trên người cô chỉ còn bộ nội y màu đen với bra ren và quần chíp hình tam giác vô cùng quyến rũ và kích thích.

Không kìm nén được mà anh cởi luôn bộ nội y trên người cô. Tay tiếp tục lần mò.

Nhìn ngắm thân hình nhỏ bé trắng nõn nà dưới người anh nhếch mép đắc ý nói với cô.

Cô đỏ mặt nhìn anh chẳng thốt nên lời. Lần đầu của cô thì biết nói sao đây. Nhưng anh có phải lần đầu không, sao mà chuyên nghiệp quá vậy.

Anh nhanh tay cởi bỏ những thứ vướng víu cho lần hoạt động mạnh đầu tiên của hai người

"Chúng ta có thể không." Anh rất muốn thịt cô nhưng anh sợ cô đau nên vẫn hỏi ý kiến cô trước.

Cô khẽ gật đầu ngượng ngùng nhìn anh.

Hai anh chị trải qua một đêm ân ái anh thì khoái chí vui vẻ, cô thì rũ rượi cả người đau nhức chẳng thể nhúc nhịch.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ahihi.... Em chưa 18+ nên không thể viết quá bạo
Cảm ơn mọi người..

Bình luận

Truyện đang đọc