VỪA GẶP ĐÃ THƯƠNG

Lúc này, Tô Tinh Dã đang nghiêng đầu nhìn người đàn ông thành thạo đảo món ăn trước mặt mình. Tạp dề màu đen cùng áo len màu ghi của anh tạo nên sự tương phản rõ ràng. Bàn tay trắng trẻo thon dài nắm lấy tay cầm chảo màu đen, vương lẫn cả mùi đặc trưng của khói, dầu. Ánh nắng bên ngoài xuyên qua lớp kính cửa sổ, rơi xuống gò má của anh. Từ anh toát ra một cảm giác ôn hoà nho nhã khó diễn tả thành lời. Một người tuyệt vời như thế, ấy vậy lại thuộc về cô.

Thẩm Vọng Tân đảo cánh gà xong thì đổ ra đĩa, quay đầu liền thấy Tô Tinh Dã nhìn mình đến thất thần, anh nở nụ cười, "Sao nào, bị anh mê hoặc rồi hả?"

Nghe giọng anh, Tô Tinh Dã mới hoàn hồn, cô đứng thẳng người, vừa cười vừa gật đầu, "Ừm, bị mê hoặc mụ mị cả đầu óc."

Lời đáp thẳng thắn khiến người ta đỏ mặt.

Trong mắt Thẩm Vọng Tân như hàm chứa sự dịu dàng của cả thế gian. Anh hỏi cô: "Vậy em muốn nếm thử cánh gà anh vừa mới làm không?"

Tô Tinh Dã tới giờ mới sực ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của món cánh gà, cô nhìn hai mặt vàng ruộm của miếng cánh gà được rắc thêm chút hành lá xanh xanh, không kìm được mà nuốt nước miếng. Giờ cô mới nhớ ra từ tối qua đến giờ mình chưa ăn gì, bữa sáng cũng bỏ qua, bèn gật đầu cái rụp: "Dạ muốn!"

Thẩm Vọng Tân mỉm cười, lấy đôi đũa sạch bên cạnh gắp một miếng cho cô, Tô Tinh Dã ghé người lại gần, giữ lấy tay anh, thổi nhẹ miếng gà.

Hành động vô thức của Tô Tinh Dã, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng nõn, đôi môi hơi chu lên, tất cả đều khiến trái tim Thẩm Vọng Tân thấy mềm mại lạ kì.

Cắn một miếng lập tức cảm nhận được vị ngọt nhẹ của Coca và miếng thịt mềm dai vừa phải.

Mắt Tô Tinh Dã toả sáng lấp lánh, cô giơ ngón tay cái lên với anh, "Rất ngon, tay nghề đầu bếp Thẩm quá tuyệt!"Nhận được lời khen ngợi từ cô, Thẩm Vọng Tân tỏ ra rất vui, "Đợi anh dọn dẹp một chút rồi ăn cơm."

"Dạ!" Tô Tinh Dã đưa hai tay làm động tác OK lên mắt.

Thẩm Vọng Tân làm 4 món gia đình đơn giản và một bát canh. Trước khi ăn, anh múc cho cô nửa bát cháo rau củ nhỏ đã ninh nhừ, "Ăn cháo khai vị trước đã."

Tô Tinh Dã đón lấy bát cháo và thìa, ăn được một miếng lại bắt đầu tâng bốc anh lên trời, "Anh Thẩm sau này có thể phát triển một nghề tay trái đấy, đi làm đầu bếp nhất định sẽ nổi tiếng."

Thẩm Vọng Tân cười ôn hoà, "Có khoa trương vậy không?"

Tô Tinh Dã phản bác ngay lập tức, "Em không hề nói quá, đồ ăn anh Thẩm làm thật sự là siêu ngon mà!"

Thẩm Vọng Tân cười, gắp thêm cho cô một miếng sườn, "Ngon thì ăn thêm miếng này đi."

Tô Tinh Dã hớn hở gặm miếng sườn anh gắp cho.

Ăn xong, Thẩm Vọng Tân không cho cô đụng tay vào bát đũa: "Ra kia, để đấy anh rửa."

Tô Tinh Dã đứng cạnh anh, "Không cần em rửa thật à?"

Thẩm Vọng Tân mỉm cười, giơ tay ấn trán cô, "Có anh ở đây, chuyện bát đũa không tới phiên em."

Tô Tinh Dã ôm lấy cánh tay anh, dụi đầu vào bả vai anh, "Anh trai, anh thế này là đang chiều hư em đúng không?"

Người Thẩm Vọng Tân cứng đờ, anh nhìn cô hỏi: "Vừa gọi anh là gì?"

"Anh trai, không phải fans của anh đều gọi vậy à? Chẳng lẽ em không được gọi?" Tô Tinh Dã nghiêng đầu, khẽ chớp mắt nhìn anh.

Thẩm Vọng Tân ném chiếc đũa vào bồn nước, hai tay anh siết lấy eo cô, bế cô ngồi lên bàn bếp chẳng tốn chút sức nào. Một tay vẫn đặt trên eo cô, tay còn lại thì đưa ra sau cổ cô kéo sát lại gần.

Vì bàn bếp nhà cô khá cao nên đây là lần đầu tiên Tô Tinh Dã trải nghiệm cảm giác cúi đầu hôn. Nụ hôn của anh vẫn quen thuộc, vẫn triền miên như trước. Ngón tay mảnh mai của cô miết dọc bả vai anh, lòng bàn tay cảm nhận sự mềm mịn của áo len. Cô không kìm nổi ham muốn trong lòng, mở mắt nhìn người đang gần sát mình. Lúc này anh hơi khép mắt lại,lông mi anh thật dài. Có khi lông mi anh còn dài hơn của cô nữa, cô nghĩ thầm.

Một tiếng "xuýtt" phá vỡ khoảng lặng, Thẩm Vọng Tân mở mắt ra nhìn cô. Tô Vọng Tinh giờ mới nhận ra vừa nãy cô bất cẩn cắn vào môi anh, cô vô thức muốn ngừng hôn để kiểm tra, nhưng hai môi vừa tách ra một phân, liền kề sát ngay lập tức, anh giữ chặt lấy gáy cô, tiếp tục môi lưỡi quấn quýt.

Mãi sau, Thẩm Vọng Tân mới miễn cưỡng buông ra, môi cô bây giờ đỏ mọng khác thường, mắt long lanh ánh nước. Anh kiềm lại ham muốn trong lòng, đưa tay bế cô từ trên bàn bếp xuống, sau đó ôm chặt vào lòng.

Tô Tinh Dã cảm nhận được anh đang cố điều chỉnh lại nhịp thở, cô khẽ cắn môi, vòng tay lên ôm cổ anh, ngẩng đầu lên, dồn hết can đảm nói: "Đầu gối của em khỏi rồi."

Thẩm Vọng Tinh ban đầu không hiểu câu cô nói có ý gì, nhưng chỉ vài giây sau, một suy nghĩ lóe lên, anh lập tức hiểu ra. Nhịp thở khó khăn lắm mới điều hoà tốt giờ lại hỗn loạn. Anh siết eo cô chặt hơn.

Tô Tinh Dã nói xong câu đó, dũng khí cũng cạn sạch, Thẩm Vọng Tân không nói lời nào, cô cũng chẳng dám nói gì nữa. Chỉ là hai bàn tay bắt chéo ôm cổ anh không kìm được siết chặt lấy nhau.

Thẩm Vọng Tân đương nhiên không nhìn thấy hai tay cô đang nắm chặt sau lưng mình, thế nhưng anh có thể thấy cô hồi hộp đến mức hàng mi cụp xuống không ngừng lay động. Anh thấp giọng cười, kéo người cô sát gần lồng ngực mình hơn chút.

Tô Tinh Dã theo quán tính dán sát vào người anh, giữa hai người không còn chút khoảng cách, cô mở to hai mắt, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, liền né tránh theo phản xạ.

Thẩm Vọng Tân thấy cô né tránh, nụ cười trên môi càng rõ: "Tránh cái gì?"

Tim Tô Tinh Dã đập bình bịch, cô cười khan, chối bay, "Em đâu có…"

Thẩm Vọng Tân ghé lại gần, đặt một nụ hôn quyến luyến lên ấn đường của cô, sau đó môi di chuyển dần tới vành tai, "Hôm nay không được, anh sắp đi rồi."

Tô Tinh Dã chú ý tới nửa câu sau của anh, "Đi? Anh đi đâu?"Thẩm Vọng Tân cúi đầu, vùi xuống hõm vai thơm mát của cô, "Lát nữa còn có một họp báo ra mắt thương hiệu."

"Mấy giờ?" Cô hỏi.

"Ba giờ chiều."

Tô Tinh Dã liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, đáp: "Bây giờ còn chưa đến hai giờ."

Thẩm Vọng Tân nghe vậy, nhất thời ngẩn ra, sau đó tựa vào vai cô cười gập cả người.

Hai má Tô Tinh Dã tức thì đỏ phừng phừng, vừa rồi cô… cô rốt cuộc nói lời điên rồ vớ vẩn gì vậy trời!!

Cười xong, Thẩm Vọng Tân giơ tay bẹo má cô, "Em không tin tưởng anh đến vậy hả?"

Tô Tinh Dã không dám đáp lời nữa, giờ cô hận không thể cắn đứt luôn đầu lưỡi mình!

Cụp mắt xuống né tránh lại thấy trên môi dưới của anh là vết cắn vừa nãy của mình, liền phát hoảng nói: "Lát nữa đi họp báo ra mắt thương hiệu, mà môi anh…"

Thẩm Vọng Tinh liếm môi dưới theo phản xạ, chỗ da bị rách có cảm giác nhoi nhói như bị kim châm.

Tô Tinh Dã nhìn động tác liếm môi của anh, lập tức thấy không ổn. Cảm giác như cô xong đời rồi, trước mặt anh hoàn toàn không kháng cự nổi. Anh tuỳ tiện làm một động tác cũng làm cô mê muội. Cô trước kia chưa từng nghĩ có ngày bản thân lại như này, có phải cô càng ngày càng biến thái rồi không?

***

Ba giờ chiều, Thẩm Vọng Tân tham dự họp báo ra mắt nhãn hiệu nào đó, anh mặc bộ âu phục màu đen, cả người toát lên vẻ cấm dục. Nhưng Tô Tinh Dã lúc này hoàn toàn không có tâm tư để ý anh cấm hay không cấm dục. Lúc này sự chú ý của cô dồn hết lên môi anh, cô có thể nhìn rõ mồn một vết rách trên môi dưới của anh, vết cô cắn đấy.

Cô thấy rõ, vậy khỏi bàn tới đám Lượng Tân Tân và Vọng Tinh, mắt họ có thể nói là vang danh bốn phương về độ tinh tường. Vậy nên ngay lập tức đạn mạc[1] oanh tạc liên tục.

- Ôi mẹ ơi! Môi dưới của anh trai là vết cắn đúng không! Chuyện gì đây? Chuyện gì đây hả? Cuối cùng là chuyện quái gì đây hả?- Tui không dám tin đâu, anh trai sẽ không yêu đương đâu mà! Moá!

Fan CP Vọng Tinh lúc đó ngang qua.

- Không phải là anh trai vẫn luôn yêu đương hả?

- Nai sừ nai sừ! Woá! Nhìn mà muốn rụng tim quá!"

Vậy là sau khi buổi truyền hình trực tiếp kết thúc, chuyện môi dưới của Thẩm Vọng Tân bị rách lập tức thành tin hot lan truyền chóng mặt, các Lượng Tân Tân khóc lên khóc xuống, quỷ tha ma bắt! Nhà các cô thủng nóc rồi.

Các fans nhà khác tỏ vẻ, không phải là nhà mấy người thủng nóc lâu rồi lâu rồi hả? Không phải là mấy người vẫn ngồi trong ngôi nhà dột bấy lâu nay hả? Giờ mới gào lên là sao?

Tô Tinh Dã vừa đăng nhập vào nick phụ, liền thấy không khí trong nhóm sôi sùng sục. Cô im re, nhìn tin nhắn trôi nhanh xoèn xoẹt, không dám nói gì. Cô dám nói gì chứ? Chả lẽ nói môi anh trai là bị tôi cắn hả? Hay nói nhà mình bị dột là do tôi đục khoét?

Hông dám đâu, cô sợ.

Đây có lẽ là lần online ngắn nhất lịch sử của "Tinh Tinh muốn gả cho anh trai".

Tin đồn giữa Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã được thể lan tràn khắp mạng xã hội, fan CP phân bố rải rác từng nhóm. Trong giới giải trí, mấy chuyện kiểu như ghép đôi, đẩy thuyền CP quả thật nhìn mãi cùng thành quen, vậy nên mọi người vốn chẳng để ý lắm, nhưng mà hôm nay không giống vậy, Dao Vọng Tinh Thần bình thường hăng lắm cơ nhưng mà nay lại khác quá.

Cuối cùng vẫn là mấy fan cứng có tiếng nói, đứng ra phản bác: Không lẽ mọi người đều quên là tối hôm qua xong việc anh trai còn đi ăn lẩu cùng anh Nguyên hả! Đấy chỉ là nốt bị nhiệt thôi! Mới một ngày mà đầu đã nghĩ mấy chuyện đâu đâu! Có thời gian ở đó mà than khóc sao không đi làm mấy việc quan trọng đi? Đã đẩy tag hotsearch chưa? Đã bầu chọn xong chưa? Đã làm hệ thống dữ liệu chưa?

Quả nhiên vẫn là fan cứng lợi hại, chỉ mấy câu đã khéo léo điều hướng dư luận, các fan dần lấy lại lý trí, những người vẫn chưa bình tĩnh lại cũng bị ép quay về nhóm.

Thẩm Vọng Tân đã xếp Lôi Quân vào hàng ngũ người mình, vậy nên chuyện giữa anh và Tô Tinh Dã, anh ta cũng biết rõ.Lôi Quân bị dọa sợ gần chết, anh ta nhịn không nổi, lại hỏi lần nữa: "Thật sự không cần đăng bài lên Weibo giải thích hả?"

Thẩm Vọng Tân tự mình tẩy trang, "Giải thích cái gì cơ?"

Lôi Quân cứng họng, ờ nhở, giải thích cái gì? Giải thích rằng vết thương trên môi anh là do bị nhiệt chắc? Nhiệt cái quỷ ấy!

"Tôi bảo này cậu không thể cẩn thận một chút à? Cậu thật là!"

Thẩm Vọng Tân nhìn vết rách ở môi dưới qua gương trang điểm, chẳng nói chẳng rằng.

Anh ta đột nhiên quay phắt người nhìn Thẩm Vọng tân, nghi ngờ hỏi: "Cậu nói thật cho tôi, cậu cố ý làm vậy đúng không?"

Thẩm Vọng Tân nhìn anh ta qua gương trang điểm, cười nhẹ, không phủ nhận.

"Tên nhóc cậu đích thị là cố ý. Cậu muốn nhân dịp này tiêm một mũi dự phòng cho fans của mình đúng không. Cậu được phết đấy!"

Lôi Quân nói không sai, dù không có chuyện này, anh cũng sẽ qua một chuyện khác đánh tiếng với fans. Anh đã sẵn sàng để rút khỏi tuyến phát triển của nghệ sĩ lưu lượng nên giờ là lúc thích hợp để lọc fan. Ngay sau đó, anh nói với Lôi Quân: "Anh Lôi, các kịch bản về sau anh giúp em chọn cẩn thận chút, mấy loại kiểu như phim thần tượng đừng nhận nữa."

Lôi Quân rất kinh ngạc, mặc dù người trong giới đều biết phim thần tượng không phải dòng phim cao cấp, thế nhưng lại dễ nổi và dễ hút fan. Hiện giờ cậu ta đang ở đỉnh cao của dòng phim này, nếu khôn ngoan hơn, đáng lẽ nên nhân lúc này quay thêm mấy bộ phim thần tượng để tăng thêm danh tiếng cũng như lượng fans. Nhưng cậu ta giờ lại không muốn nhận phim thần tượng nữa?

Nói sao đi nữa thì Lôi Quân cũng là người có tuổi nghề tương đối, ngẫm nghĩ một hồi đã hiểu ra, "Chẳng lẽ cậu định đổi hướng phát triển?"

Thẩm Vọng Tân gật đầu, "Ừm, đúng là có ý này."

Chuyện diễn viên đổi hướng phát triển kiểu này, Thẩm Vọng Tân có thể hiểu. Dù sao thì để phát triển tốt hơn, việc diễn viên đổi lộ trình phát triển là chuyện khó tránh. Nhưng đổi hướng lúc này đối với cậu ta quả hơi sớm, "Vọng Tân, cậugiờ mới có 27 tuổi, nói thật chuyện đổi tuyến phát triển cũng đâu cần gấp vậy."

Nhìn chung, nam diễn viên trong giới mà hoạt động tốt thì đều đến năm 32, 33 tuổi mới chuyển hướng phát triển. Chưa kể đến, gương mặt này của Thẩm Vọng Tân, đúng là được ông trời ưu ái, cái kiểu trẻ trung vào hình tượng nào cũng được, để cậu ta đi theo tuyến phát triển của idol lưu lượng tạo nền móng khoảng 3, 4 năm hoàn toàn không phải vấn đề. Sau 3,4 năm, trong giới giải trí cậu ta căn bản chẳng còn gì phải lo nghĩ nữa. Vốn nhờ đi lộ tuyến lưu lượng mà cậu ta vững chân trong giới, giờ chân mới vững chưa bao lâu lại đổi tuyến, đúng là mạo hiểm có thừa.

Thẩm Vọng Tân bình tĩnh nói, "Thời gian lâu hơn, em đợi không nổi,"

Lôi Quân nhìn sự kiên quyết trên mặt Thẩm Vọng Tân, dường như nghĩ ra gì đó, liền buột miệng hỏi: "Cậu gấp gáp đổi hướng như này, không lẽ là vì Tô Tinh Dã?"

Phải, chính xác là vậy, hai người đều thấm thía fans của idol lưu lượng có sức công phá kinh khủng như nào, chưa hết, trong các nhóm fan còn lưu truyền một câu nói, "Idol muốn yêu tức là muốn bị chặt đầu". Chuyện yêu đương dù lộ ra ít hay nhiều thì phần lớn fans bạn gái, fans bà xã sẽ chuyển từ fans thành anti, gây tổn thất nghiêm trọng cho sự nghiệp của nghệ sĩ. Nhưng giữa lúc sự nghiệp đang đi lên, anh dám tung ra mũi tiêm dự phòng, giờ lại bắt đầu tính chuyện đổi hướng phát triển, tất cả chuyện này đều để bảo vệ Tô Tinh Dã.

Thẩm Vọng Tân cười nhạt, ôn hoà nói: "Anh Lôi, chẳng cần biết vì ai, đổi hướng phát triển là điều buộc phải làm, chỉ là em muốn xong sớm chút thôi."

Lôi Quân nhìn anh, chợt nghĩ lại lời phàn nàn của mình với Đặng Khôn, Thẩm Vọng Tân chính là loại người có thể dùng giọng nói ôn hoà để nói những lời ngông cuồng nhất. Anh ta chỉ đành thở dài, "Cậu định đổi tuyến phát triển ngay bây giờ, vậy cũng phải xem công ty đồng ý không mới được. "

Nếu sắp tới cậu ta còn muốn phát triển ở công ty, công ty vì lợi ích lâu dài, dù không muốn cũng sẽ ủng hộ cậu ta. Nhưng tháng Chín sang năm cậu ta sẽ rời công ty, phía công ty sao có thể để cậu ta được hời. Vào lúc cậu ta hái được ra tiền nhất còn lại lót đường cho cậu ta chuyển hướng phát triển. Nếu điều này xảy ra thì khẳng định là ông chủ công ty bị nước vào đầu rồi.Lời của Lôi Quân không phải không có lý, Thẩm Vọng Tân hiểu điều này. Anh cũng không nghĩ xong được trong một sớm một chiều, nhưng ít ra trong khoảng thời gian này, anh có thể làm tốt công tác chuẩn bị, "Cụ thể như thế nào, đợi em quay xong "La Phu Truyện" thì tính tiếp."

Lôi Quân thấy anh nói vậy cũng chỉ có thể gật đầu chấp nhận. Vốn dĩ anh đã chọn xong mấy kịch bản phim thần tượng khá được cho cậu ấy, xem ra giờ thành công cốc rồi. "La Phu Truyện" ít nhất phải hai tháng nữa mới đóng máy, thời gian đó chắc cũng đủ để chọn lại.

[1] Đạn mạc: (nguyên gốc: 弹幕) là mưa bình luận dội lên màn hình như đạn bay khi đánh trận) và là tính năng hot nhất trên UI của nhiều nền tảng stream của Trung Quốc. Thường là các cuộc hội thoại giữa hàng trăm người dùng, phủ kín video player trong khi đang phát. Càng mù mịt bởi những bình luận, nền tảng đó càng thành công. Hiện Việt Nam không có tính năng này nên ko tìm được từ chuyển nghĩa.

... 

Bình luận

Truyện đang đọc