Tô Tinh Dã quấn mình trong chăn, cách một cánh cửa vẫn nghe thấy được tiếng nước tí tách chảy trong phòng tắm vọng ra. Trong đầu cô giờ lại hiện lên mấy hình ảnh không trong sáng, cơ bụng sờ rất có cảm giác, động tác lên xuống mạnh mẽ, tiếng thở dốc…
Mãi sau, Tô Tinh Dã mới nhận ra mình vừa mới nghĩ ngợi cái gì, cô kêu lên một tiếng, sau đó kéo chăn lên trùm kín đầu.
Lúc Thẩm Vọng Tân đi ra, đập vào mắt là hình ảnh một người một chăn co cụm thành đống trên giường. Anh khẽ mỉm cười, sải bước rộng đi đến.
Tô Tinh Dã đang phiền muộn rúc trong chăn cũng nghe thấy tiếng cửa nhà tắm mở ra, cùng với tiếng bước chân đang tiến lại gần. Nhưng chắc vì vừa mới nghĩ mấy chuyện không nên nghĩ nên giờ cô hơi chột dạ, xấu hổ, dù biết anh tiến lại gần cô vẫn nằm im thin thít. Một hồi sau, cô nghe tách một cái, đèn ngủ ở đầu giường phụt tắt, chiếc chăn vốn của mỗi mình cô bị xốc lên, phần nệm bên cạnh hơi lún xuống.“Ngủ chưa?” Giọng nói trầm ấm của anh từ sau lưng vọng lại.
Tô Tinh Dã khẽ cắn môi, không đáp lời ngay, im lặng mấy giây, cô dứt khoát không trả lời luôn. Cứ để anh nghĩ mình đã ngủ rồi càng tốt, nghĩ thế, cô liền ngậm chặt miệng không nói gì.
Đang lúc cô im lặng, bên hông đột nhiên có thêm một cánh tay. Cô vốn quay lưng lại với anh, chỉ chốc lát sau cả người bị anh nhẹ nhàng xoay lại, mặt úp vào ngực anh, gò má kề sát vào làn da của anh. Cô giờ mới phát hiện anh không mặc áo, người cô vốn đang thả lỏng tức khắc cứng đờ lại.
Giọng nói dễ nghe của anh vang lên ngay trên đỉnh đầu, “Không giả vờ ngủ nữa hả?”
Tô Tinh Dã cắn môi, nhỏ giọng cãi lại, “... Em vốn đâu có giả vờ ngủ.”
“Thế mà anh nói chuyện với em, em có thèm để ý đâu.”
“Là do khi đó em không kịp phản ứng thôi.” Lý do chẳng thuyết phục chút nào mà cô vẫn nói rất hiên ngang, hùng hồn.
Thẩm Vọng Tân bật cười, “Được rồi, em nói gì thì là cái đó. Phải rồi, còn đau không?”
Tô Tinh Dã vô thức chớp mắt, hơi xấu hổ đáp, “Vẫn...vẫn ổn.”
Thẩm Vọng Tân cúi đầu hôn nhẹ lên mũi cô, “Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Vành tai của Tô Tinh Dã đỏ rực, lúng ta lúng túng, không trả lời câu nói đó. Lát sau, sực nhớ ra cái gì, lại cất giọng nói, “Sinh nhật vui vẻ nhé.”
“Trước đó không phải chúc rồi à?”
“Muốn nói với anh thêm lần nữa.”
“Thẩm Vọng Tân sinh nhật tuổi 27 vui vẻ.”
Thẩm Vọng Tân ôm chặt lấy Tô Tinh Dã, “Vì có em mà Thẩm Vọng Tân năm 27 tuổi thật sự rất vui vẻ.”
Tô Tinh Dã áp má vào hõm vai anh, môi cong thành hình bán nguyệt, “Em cũng vậy.”
Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cô, “Ngày mai còn phải quay về Bắc Kinh, ngủ thôi.”Tô Tinh Dã cũng hơi buồn ngủ rồi, cô ngáp một cái, ngọ nguậy tìm chỗ dễ chịu nhất trong vòng tay anh, “ừm” một tiếng nhỏ, “Ngủ ngon.”
Thẩm Vọng Tân kề sát lại, âu yếm hôn xuống trán cô, “Ngủ ngon.”
Khuya hôm nay đã định trước là một đêm ăn mừng cho các fans của Thẩm Vọng Tân, vì anh trai của họ nhận được giải Kim Hạng cho vai diễn nam chính xuất sắc nhất! Hơn nữa Thẩm Vọng Tân còn đăng weibo cùng một tấm ảnh selfie, fans đêm nay đều vô cùng thoả mãn. Sau một đêm ăn mừng nhảy múa, lúc mọi người chuẩn bị ngủ thì đột nhiên nhóm fans hiện lên thông báo, tiểu bảo bối của bạn - YLQLS đã đăng bài!
YLQLS - Thẩm Vọng Tân: Thẩm Vọng Tân năm 27 tuổi thật sự rất vui vẻ
Đám fans lúc thấy bài đăng này đều mông lung như lọt vào mây mù. Bọn họ đều biết hôm nay là sinh nhật thần tượng nhà mình, nhưng thần tượng nhà họ sinh nhật từ trước đến giờ đều không đăng bài lên Weibo sáng sớm cùng ngày kiểu này, thật bất ngờ quá mà! Mặc dù bất ngờ nhưng đám fans vẫn nhiệt tình, hăng máu như cũ, gửi lời chúc tới thần tượng nhà mình. Bên dưới bài đăng, fans ONLY kiểm soát chặt chẽ các bình luận, kể cả fans CP cũng hỗ trợ fans ONLY kiểm soát bình luận chúc mừng Thẩm Vọng Tân.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tô Tinh Dã tỉnh dậy, thân mình đau mỏi không tả nổi. Cô vô thức vươn tay bóp người, chỗ nằm bên cạnh trống không, lạnh lẽo. Cô từ từ mở mắt ra, rèm cửa vẫn kín mít, đầu giường đang bật đèn ngủ. Chống người ngồi dậy, cô gọi một tiếng, giọng nói phát ra khàn đục, “Thẩm Vọng Tân…”
Không có người đáp, Tô Tinh Dã bĩu môi, nương theo ánh đèn nhìn thấy cúp thưởng trong va li hành lý của Thẩm Vọng Tân, cúp thưởng vai nam chính xuất sắc nhất anh nhận tối hôm qua. Đôi mắt cô sáng lên, đưa tay lôi chiếc cúp thưởng từ trong va li ra.
Thẩm Vọng Tân bên này vừa bước vào cửa liền nhìn thấy cái người vừa nãy vẫn đang ngủ khò khò, giờ đã ngồi trên giường nghịch cúp thưởng anh vừa nhận, cẩn thận nâng niu sờ sờ mó mó. Khuôn mặt đẹp như hoạ, không che giấu nổi vẻ thích thú. Nhìn gương mặt nho nhỏ kia của cô, đáy lònganh mềm tựa như bông. Lúc này Tô Tinh Dã đã nhìn thấy anh.
Cô quay đầu nhìn anh, trong mắt ánh lên sự vui mừng, “Cúp thưởng của anh đẹp mà nặng quá đi.”
Thẩm Vọng Tân dịu dàng mỉm cười đi về phía cô, ngồi xuống bên cạnh.
Tô Tinh Dã thuận đà dựa vào người anh, hai tay nâng cúp thưởng, nghiêm túc nói: “Thầy Thẩm, thầy giỏi ghê, em rất tự hào vì thầy.”
Thẩm Vọng Tân đặt cằm lên đỉnh đầu của cô, “Một ngày nào đó, Tinh Tinh nhà mình cũng sẽ giỏi như này.”
“Vậy em phải noi gương thầy Thẩm nhiều rồi.”
Thẩm Vọng Tân giữ cô ngồi hẳn hoi lại, lấy cúp thưởng trong tay cô ra đặt xuống đệm. Sau đó xoay người bế cô lên, Tô Tinh Dã lập tức ôm chặt lấy cổ anh, đầu tựa vào vai anh, thì thầm: “Làm gì thế này?”
Thẩm Vọng Tân ôm cô vào nhà tắm, sau khi đặt cô xuống liền áp trán mình vào trán cô, vừa bóp kem đánh răng đưa cô vừa đáp: “Đánh răng rồi ra ngoài ăn sáng.”
Tô Tinh Dã dựa vào bồn rửa mặt, vừa nhận lấy bàn chải vừa hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Chắc là sắp tám giờ rồi.”
“Ừm.”
Vệ sinh răng miệng xong, Tô Tinh Dã cùng anh đi ra phòng ngủ, Đường Viên và Tiểu Thuần đã ngồi ở bàn ăn bắt đầu ăn sáng.
Đường Viên nhìn cô, cười tít hết cả mắt, Tiểu Thuần thì phồng má, hai người gần như đồng thanh nói, “Chào buổi sáng.”
Tô Tinh Dã không hiểu sao có chút thẹn thùng, nhưng vẫn chào đáp lại hai người họ, “Ừm, chào buổi sáng.”
Thẩm Vọng Tân rót cho cô một cốc sữa bò nóng, trong lúc cô uống sữa, lại cắt cho cô ba miếng sandwich.
Đường Viên và Tiểu Thuần ăn xong bữa sáng trước. Hai người ai nấy liền đi thu dọn hành lý nghệ sĩ nhà mình. Bên kia thu dọn xong xuôi, hai người bên này cũng vừa lúc ăn xong.Lịch trình đi Thượng Hải tiếp theo của Thẩm Vọng Tân là lịch trình công khai nên bên ngoài khách sạn lúc này có không ít fans nên hai người không thể cùng nhau rời đi. Ăn sáng xong, Tô Tinh Dã rời đi trước. Trước lúc đi, Tô Tinh Dã hôn một cái lên mặt Thẩm Vọng Tân, “Em ra sân bay đợi anh trước nhé.”
Thẩm Vọng Tân gật đầu, “Ừ, anh sẽ sớm đến tìm em.”
Trên đường đến sân bay, Tiểu Thuần hỏi Tô Tinh Dã, “Chị Tinh Dã, chị thấy bài viết hôm qua anh Thẩm đăng lên Weibo chưa?”
Tối qua sau khi nhận giải, Thẩm Vọng Tân đăng lên một bài viết, cô đương nhiên biết, vậy nên cô gật đầu đáp, “Ừ, chị biết.”
“Em không nói cái bài đăng lúc anh Thẩm nhận giải.”
“Hở?”
Tiểu Thuần móc điện thoại ra, mở Weibo đưa cho Tô Tinh Dã xem. Tô Tinh Dã nhìn lướt qua, lúc này mới nhìn thấy bài anh đăng đêm hôm qua. Ảnh đính kèm là tấm ảnh chụp khung cảnh bên ngoài từ cửa sổ sát đất của khách sạn đêm qua.
YLQLS - Thẩm Vọng Tân: Thẩm Vọng Tân năm 27 tuổi thật sự rất vui vẻ.
Tô Tinh Dã nhớ tới lời bọn họ nói đêm qua, khoé miệng không nén được nụ cười. Cô đưa trả điện thoại cho Tiểu Thuần, sau đó lấy điện thoại của mình ra. Tiểu Thuần thấy vậy, lập tức hỏi: “Chị, chị muốn làm gì đấy? Không lẽ chị định đăng bài lên Weibo hả?”
Tô Tinh Dã vừa đăng nhập vào Weibo, vừa đáp: “Không được à?”
Tiểu Thuần: “...”
“Cũng chẳng phải lần đầu lần đầu chị đăng, không sao đâu.”
Tiểu Thuần: “...”
Vì vậy Tiểu Thuần chỉ đành trơ mắt nhìn Tô Tinh Dã trước mặt mình chia sẻ bài viết Weibo của Thẩm Vọng Tân. Ngay lập tức, nhóm fans hiện lên thông báo, cô xem thần tượng nhà mình đăng lên weibo.
Tô Tinh Dã chia sẻ lại bài viết của Thẩm Vọng Tân: Thẩm Vọng Tân sinh nhật tuổi 27 vui vẻ. @YLQLS - Thẩm Vọng Tân
***Cuối tháng 1, Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân chuẩn bị quay nốt cảnh cuối cùng của “La Phu Truyện”. Phân cảnh hai người thành thân được quay thêm cũng là phân cảnh đóng máy của “La Phu Truyện”.
Thẩm Vọng Tân mặc bộ hỉ phục đỏ rực cách đó không xa, vai rộng eo hẹp, chiếc thắt lưng đeo bên hông làm tôn lên tỉ lệ hoàn mỹ của thân hình anh. Trong lúc Tô Tinh Dã nhìn ngắm anh, Thẩm Vọng Tân cũng đang dồn hết chú ý lên người cô. Bộ giá y thêu tay đỏ thẫm, trên đầu đội chiếc mũ phượng cực kì tinh xảo, mắt phượng mày ngài, môi hồng răng trắng. Rõ ràng đang đứng trong gió lạnh giá của tháng hai mà lòng bàn tay anh căng thẳng toát đầy mồ hôi.
Phó đạo diễn nhìn hai người họ nhìn nhau không nói câu nào, không khỏi trêu chọc, “Có phải bị vẻ đẹp của bạn diễn làm kinh ngạc không, mà không đúng, nói đúng hơn là hai bộ hỉ phục. Thật sự rất quý đấy, toàn bộ đều được làm thủ công, từ lúc chưa khởi quay đã bắt đầu làm rồi. Tốn mấy tháng trời mới làm xong đấy."
Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân ăn ý cúi đầu nhìn bộ hỉ phục trên người, cùng mỉm cười.
Nhân viên công tác xung quanh đi qua đi lại bận bịu không ngừng, một lúc sau, Quách Trung Minh bên này cầm chiếc loa mini kêu lên: “Bắt đầu bắt đầu!”
“Vọng Tân, Tinh Dã, tới cảnh quay tiếp rồi, quay một lần qua luôn được không?”
Phải nói cảnh quay kiểu này mà muốn quay một lần qua luôn thì hơi khó, nhưng Quách Trung Minh dù sao cũng là một trong ít người nhìn thấu được chuyện họ giấu diếm. Chuyện này đối với người khác có thể là khó, nhưng với hai người họ, nói không chừng có thể một lần qua luôn thật!
Hai người nhìn nhau một cái, không rõ vì sao, đều ăn ý gật đầu.
“Được! Chuẩn bị! Chuẩn bị!”
“Action!”
Trên đầu Tô Tinh Dã phủ tấm khăn thêu màu đỏ, cô và Thẩm Vọng Tân mỗi người đứng một bên của chữ hỉ màu đỏ, bước qua chậu than, đi vào cửa, quỳ xuống.
“Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường __”Tô Tinh Dã nghe diễn viên trong vai chứng hôn đọc lời thệ. Cách lớp khăn thêu che mặt không ai thấy được khoé môi cong lên của cô. Trong lòng cô cũng như sóng cuộn không ngừng. Lần đầu tiên quỳ xuống, cô mơ hồ cảm giác như lúc này không phải La Phu và Ngô Việt bái thiên địa, mà là cô và Thẩm Vọng Tân.
“Phu thê giao bái, lễ thành __”
Phân cảnh này quay một lần liền qua, phần sau trực tiếp quay đoạn vào phòng tân hôn.
Thẩm Vọng Tân cầm lấy chiếc gậy, nhẹ nhàng vén khăn phủ đầu màu đỏ của Tô Tinh Dã, mặc dù gương mặt trang điểm này trước kia anh đã nhìn rồi, nhưng lần này vẫn khiến trái tim anh hẫng vài nhịp như trước.
Tô Tinh Dã cảm nhận được Thẩm Vọng Tân đang sững ra nhìn mình, lập tức đanh đá hỏi một câu vốn chẳng có trong thoại: “Nhìn gì mà nhìn?”
Thẩm Vọng Tân lập tức lấy lại tinh thần, ý cười trên môi cũng đậm hơn, trong đôi mắt sâu hút vừa lộ vẻ kinh ngạc, vừa đong đầy cả tình yêu, “Nhìn phu nhân của ta, xinh đẹp vô cùng. “
Tô Tinh Dã ngước mắt nhìn anh, sau đó buông mắt xuống. Từ sự chuyển động nhẹ nhàng của mắt mà bộc lộ vẻ quyến rũ hớp hồn.
Quách Trung Minh và phó đạo diễn nhìn máy quay chằm chằm không chớp mắt, cố kìm nén sự kích động của mình lúc này. Đoạn này diễn tốt! Diễn cực kì tốt!
Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng ôm Tô Tinh Dã vào lòng mình, “A Phu, gả cho ta, nàng có hối hận không?”
Tô Tinh Dã hơi rời khỏi vòng tay anh một chút, nhìn vào mắt anh, nghiêm túc đáp: “Dĩ nhiên là không. La Phu thiếp trước giờ không bao giờ làm những chuyện khiến mình hối hận. Bất luận là chuyện tương ngộ, tương ái với chàng đến chuyện gả cho chàng làm thê, đều không chút hối hận.”
Mắt Thẩm Vọng Tân ánh lên ánh sáng, anh giữ lấy vai cô, kề sát đặt một nụ hôn lên cánh môi nhỏ xinh của cô.
...
“Cắt! Qua rồi! “La Phu Truyện” chính thức đóng máy!!!”
...