VỪA GẶP ĐÃ THƯƠNG

Thẩm Vọng Tân không nhận được hồi âm của Tô Tinh Dã, cũng không gọi được cho Tiểu Thuần, mà sắp đến giờ anh phải lên thảm đỏ rồi. Lôi Quân cũng nhận ra anh đang sốt ruột, liền nói: “Đừng nói là cậu định mang bộ mặt như này lên thảm đỏ nhé, vậy thì cậu “tiêu” đời đấy Thẩm Vọng Tân, tiêu đề báo ngày mai đảm bảo chỉ có cậu.”

Thẩm Vọng Tân cất điện thoại đi, “Em hiểu, em sẽ không làm vậy.”

“Để ý một chút đi.” Anh ta căn dặn.

“Được.”

Thẩm Vọng Tân đột nhiên không nhận được hồi âm của Tô Tinh Dã là vì lúc này Tô Tinh Dã đang ngồi trên máy bay bay đến Thượng Hải. Cô vừa nhàm chán nghịch điện thoại đang để chế độ máy bay, vừa nói vừa Tiểu Thuần, “Bây giờ chắc anh ấy đang đi thảm đỏ rồi nhỉ?”

Tiểu Thuần đáp: “Chắc là đi rồi.”“Muốn nhìn anh ấy đi thảm đỏ quá.” Tô Tinh Dã buồn buồn nói.

Tiểu Thuần chu môi, “Sau đó vẫn có phát lại mà.”

Tô Tinh Dã chỉ có thể đợi xem đoạn ghi hình lúc đi thảm đỏ, nhưng các fans khác đều tay cầm điện thoại xem truyền hình trực tiếp. Bọn họ chăm chăm nhìn Thẩm Vọng Tân xuất hiện trên màn hình phát trực tuyến, anh vậy mà lại khoác tay một nữ nghệ sĩ khác. Đạn mạc bay qua vèo vèo, tình tiết CP quá mức kiểu này đương nhiên phải nhắc đến Tô Tinh Dã rồi. Thế nhưng những dòng đạn mạc nhắc đến Tô Tinh Dã đó, các Lượng Tân Tân chưa kịp mở lời, các Vọng Tinh đã xông tới.

_ Vọng Tinh nghiêm cấm ở sân nhà người ta buôn chuyện khác.

_ Các Vọng Tinh tắt mic, không tiếp chuyện, tôn trọng nội quy sử dụng đạn mạc.

_ Anh trai hôm nay đẹp trai quá! Khí chất chết đi được! Chân siêu dài!

Sau phần kí tên trên thảm đỏ, hai người mới tiến và hội trường. Phía dưới hội trường phần lớn là các fans. Lúc Thẩm Vọng Tân bước vào hội trường, tiếng cổ vũ vang lên như vỡ oà khiến cho không ít diễn viên trong hội trường chốc chốc lại ngoái đầu nhìn. Đúng là thời đại nhan sắc lên ngôi, mấy cô gái nhỏ bây giờ thật nhiệt tình.

Tiết Đan tự giác thu tay lại, hai người dựa theo chỉ dẫn của nhân viên công tác, tìm được chỗ ngồi của mình.

Lúc Tô Tinh Dã chạy tới buổi lễ trao giải cũng đã hơn chín giờ. Đưa vé cho nhân viên công tác soát xong, cô lập tức cùng Tiểu Thuần ba chân bốn cẳng phi vào hội trường.

“Nhìn gì đấy?” Một nhân viên công tác khác hỏi.

Người nhân viên vừa soát vé cho Tô Tinh Dã đáp: “Không biết vì sao tôi đột nhiên cảm thấy cô gái vừa mới đi qua ấy hơi quen quen.”

Đồng nghiệp nọ cười phì, “Tên nhóc nhà cậu, không phải do thấy cô ấy xinh đẹp hả?”

“Gì chứ, che kín như bưng thế, nhìn thế quái nào ra xinh đẹp được hả?” Anh ấy nghĩ ngợi, lại nói tiếp: “Nhưng mà nhìn rất có khí chất, có vẻ như là minh tinh đấy.”

Vị đồng nghiệp nọ bĩu môi nói, “Cậu nghĩ sao chả được.”Ánh đèn trong hội trường khá tối, nhưng cũng không đến nỗi không nhìn được đường, hai người khom lưng tìm chỗ ngồi của mình. Một cô gái dửng dưng nhìn hai chị em nhà kia khai mạc đã lâu mà giờ mới mò đến, buột miệng nói, “Hai người đến muộn mất rồi, thiệt thật đó.”

Tô Tinh Dã cười, nhỏ giọng nói: “Không thiệt, vẫn còn chưa trao giải nam chính xuất sắc mà, đúng không?”

Cô gái kia liền cười, “Đúng vậy.”

Vị trí của Tô Tinh Dã cách hội trường chính không xa lắm. Trong vô số đầu người nhấp nhô ở hội trường chính, cô liếc qua liền nhìn thấy Thẩm Vọng Tân. Đúng là người cô yêu, ngay cả cái gáy cũng đẹp mắt đến vậy!

***

Suốt chặng đường cô vội tới đây, ngay cả điện thoại cũng không kịp nhìn một cái. Giờ an vị xong xuôi mới mở máy về chế độ bình thường. Chuyển xong cô mới nhìn thấy 7, 8 cuộc gọi nhỡ và tin nhắn Wechat của Thẩm Vọng Tân. Ngay lúc này, có cho vàng cô cũng không dám gọi lại cho anh, thế nên cô gửi gửi tin nhắn Wechat cho anh. Vừa mới tin nhắn xong, cô liền thấy người con trai phía trước vốn đang nhìn thẳng lên sân khấu, giờ hơi cúi đầu xuống. Vài phút sau, điện thoại trong tay cô rung lên.

Thẩm Vọng Tân: [Sao bây giờ mới trả lời? Em có biết là anh lo lắng lắm không hả?]

Tô Tinh Dã không ngăn nổi khoé môi cứ muốn vểnh lên, lập tức nịnh nọt: [Em xin lỗi mà, lần sau sẽ không thế nữa. tha lỗi cho em đi mà?]

Thẩm Vọng Tân: [Lần sau không được thế nữa, không được lơ tin nhắn của anh.]

Tô Tinh Dã: [Em biết rồi mà. Phải rồi, anh đoán xem em bây giờ đang làm gì?]

Thẩm Vọng Tân: [Xem trực tiếp lễ trao giải? Ngắm anh?]

Tô Tinh Dã: [Ai dà, thông minh quá. Sắp đến phần trao giải nam chính xuất sắc nhất rồi, anh hồi hộp không?]

Thẩm Vọng Tân: [Thật ra cũng bình thường.]

Tô Tinh Dã: [Em đặt niềm tin vào anh.]

Tiết Đan liếc thấy Thẩm Vọng Tân nhắn tin liên tục, nhưng điện thoại của anh dán kính phản quang nên cô không thấy rốt cuộc anh nhắn cái gì. Cô cũng không có hứng thú rình mògì cả, chỉ là nhìn khoé miệng đang nhếch lên của anh, cô lờ mờ đoán được anh đang nhắn tin cùng ai. Cô im lặng dời mắt sang hướng khác, trong ngực rấm rứt nỗi buồn.

Các giải thưởng lần lượt được công bố, sau cùng cũng đến phần trao giải được mong đợi nhất tối nay - giải vai nam chính và nữ chính xuất sắc nhất. Đầu tiên là giải nam chính xuất sắc, Tô Tinh Dã lúc này đã cất điện thoại, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình LED trước mắt. Mỗi khi người dẫn chương trình đứng trên sân khấu đọc tên một nam diễn viên được đề cử, máy quay đều sẽ lia tới chỗ nam diễn viên đó. Đến lượt Thẩm Vọng Tân, khi màn hình LED hiện lên gương mặt không góc chết, đẹp khiến người ta ghen tị của anh, Tô Tinh Dã bất giác hét lên, làm cô gái bên cạnh cũng hét theo.

Cô hét một tiếng làm cho Tiểu Thuần ngồi cạnh bay mất nửa linh hồn, còn may là xung quanh mọi người đều hét chứ không phải mình cô. Tiếng hét của cô cũng không tính là to nên chìm nghỉm giữa biển âm thanh..

Nhưng Tiểu Thuận vẫn lo lắng, cô ấy vò góc áo, “Chị, nhỏ giọng chút đi.”

Tô Tinh Dã cổ vũ như muốn liều mạng, vừa cổ vũ vừa đáp: “Được được được.”

“Diễn viên đạt giải nam chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Hạng năm nay chính là…”

Tô Tinh Dã hồi hộp nhìn không chớp mắt, cũng quên cả cổ vũ,

“Chính là Thẩm Vọng Tân! Xin được chúc mừng Thẩm Vọng Tân!”

Lúc nghe thấy ba từ “Thẩm Vọng Tân” vang lên, Tô Tinh Dã đứng bật dậy, “Aaaaaa Thẩm Vọng Tân!! Anh trai!!!”

Tiểu Thuần sợ tới mức nửa linh hồn còn lại cũng bay mất luôn, vội vàng níu chặt cánh tay của cô, “Chị, chị.”

Sau khi MC đọc tên Thẩm Vọng Tân, khắp hội trường cả trong lẫn ngoài vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm của các fans, “Chúc mừng anh Thẩm Vọng Tân, sau đây xin mọi người cho một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh anh Thẩm Vọng Tân lên nhận giải!”

Tô Tinh Dã đứng dưới khán đài nhìn Thẩm Vọng Tân phía trước đứng lên, trước tiên anh quay người lại, cúi người cảm ơn rồi mới lên sân khấu. Tô Tinh Dã nhìn thân hình cao lớn từng bước từng bước tiến về phía sân khấu trao giải, nước mắt đột nhiên tuôn rơi.Mọi sự chú ý của Tiểu Thuần đều dồn hết lên người Tô Tinh Dã, đương nhiên cô cũng nhận ra đôi mắt ngân ngấn nước của cô ấy.

Trên mặt nở nụ cười nhẹ, Thẩm Vọng Tân ung dung bước lên sân khấu. Anh nhận cúp thưởng từ tay vị khách quý trao giải, điềm tĩnh phát biểu cảm nhận khi đạt giải.

Giờ thì bất kể là fans đang ở khán đài hay fans đang xem truyền hình trực tiếp đều bật khóc. Không một ai có thể hiểu Thẩm Vọng Tân làm thế nào đi con đường này rõ như những fans lâu năm bọn họ. Để đi trên con đường nghệ sĩ này, anh ấy dựa vào nỗ lực chính bản thân lăn lộn suốt 7 năm trời! 7 năm trời đấy!

Cô gái nhỏ đứng cạnh Tô Tinh Dã giờ cũng che miệng, nức nở nói: “Nỗ lực của anh trai cuối cùng cũng đổi được thành quả rồi… Tôi không kìm nổi nữa…”

Nước mắt ở khóe mi của Tô Tinh Dã không ngừng rơi, khẩu trang ướt đẫm nước mắt. Người cô thích thật sự quá xuất sắc rồi!

Tiểu Thuần nhìn hai vai hơi run run của Tô Tinh Dã, giơ tay vỗ nhẹ, thuận tay kéo mũ lưỡi trai trên đầu cô xuống thấp hơn, an ủi: “Chị à, đừng khóc nữa. Đây không phải là chuyện đáng mừng sao?”

“Ừm… Chị chỉ vui quá thôi. Anh ấy làm được rồi, thật sự làm được rồi…”

***

Sau màn trao giải đó, Tô Tinh Dã không còn tâm tư quan tâm gì nữa, người dẫn chương trình nói gì đều không lọt tai cô. Nhưng mà Thẩm Vọng Tân vẫn nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng ở hội trường, cô chỉ ngồi nhìn như này thôi cũng đã thoả mãn không diễn tả nổi rồi.

Cứ vậy, tận đến khi buổi lễ trao giải kết thúc, Thẩm Vọng Tân nhờ bộ “Bóng dáng” mà đạt được giải nam chính xuất sắc nhất làm đạo diễn Vương An - đạo diễn bộ “Bóng dáng” vui mừng khôn xiết, còn sắp xếp riêng một bữa tiệc ăn mừng. Vì là vai nam chính nên Thẩm Vọng Tân không thể không đi.

Lúc Tô Tinh Dã nhận được tin nhắn của Đường Viên, cô đang cùng Tiểu Thuần đi ra ngoài, vừa đi vừa nhắn: [Không sao đâu.]Đường Viên biết mấy tiệc chúc mừng kiểu này ít nhất cũng phải hai tiếng mới xong, bèn hỏi: Có cần em nói với anh Thẩm một tiếng không?

Tô Tinh Dã: Đừng, đừng nói với anh ấy, chị đợi anh ấy được.

Bên này, Thẩm Vọng Tân thấy Đường Viên bị rớt lại sau, liền gọi cô ấy, Đường Viên lập tức cất điện thoại, đuổi theo.

“Chuyện gì thế?” Anh hỏi.

Đường Viên khẽ cắn môi, rất muốn nói ra nhưng nhớ tới lời dặn của Tô Tinh Dã lại thôi. Cô lắc đầu, “Không có gì ạ.”

Thẩm Vọng Tân cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói, “Vậy thì đi thôi.”

“Dạ vâng.”

Vương An đối với Thẩm Vọng Tân hài lòng không để đâu cho hết. Đúng dịp sắp sinh nhật anh liền chuẩn bị bữa tiệc này, vừa hay cũng là tổ chức sinh nhật sớm cho anh. Sau khi bữa tiệc kết thúc cũng đã hơn 11 giờ, một đoàn người chia tay ở bãi đỗ xe nhà hàng xong liền đường ai nấy đi.

Thẩm Vọng Tân vừa mới mở cửa xe, còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên một thân người mang theo hơi ấm nhào thẳng vào người anh từ hàng ghế sau của xe bảo mẫu. Vì vừa uống rượu xong, anh vẫn hơi lâng lâng, vô thức muốn đẩy người nọ ra, chợt mũi thoáng ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ quen thuộc. Anh nghi ngờ gọi một tiếng, “Tinh Tinh?”

Tô Tinh Dã áp má vào vai anh, nhẹ giọng “ừm” một tiếng, sau đó ngửa đầu, mặt tươi cười hỏi anh, “Doạ anh giật mình rồi hả?”

Thẩm Vọng Tân ngẫm nghĩ lại, nói: “Em trước đó không lập tức nhắn tin lại cho anh vốn không phải vì tắm rửa gì, mà là đang trên máy bay đúng không? Em đến đây từ sớm rồi hả?”

Tô Tinh Dã cúi đầy hôn lên mắt anh, “Anh trai thông minh quá đi.”

“Vậy em ngồi ngốc trong xe đợi anh hả?”

Tô Tinh Dã ngoan ngoãn gật đầu.

Trong mắt Thẩm Vọng Tân hiện lên đau lòng, “Sao không bảo anh sớm?”. Nói xong, anh chợt nhớ lại dáng vẻ muốn nói lại thôi của Đường Viên ở cuối buổi lễ trao giải. Lúc đó không thấy có gì, giờ cẩn thận nghĩ lại, rõ ràng cô ấy biết chuyện mà không nói cùng mình.Tô Tinh Dã giống như đọc được suy nghĩ của anh, cười nói: “Anh không được mắng Tiểu Viên đâu đấy, là em bảo em ấy không nói với anh. Hơn nữa hôm nay anh nhận giải thưởng lớn vậy, đương nhiên phải cùng đạo diễn bên đó ăn mừng vui vẻ mới phải. Em nói với anh xong, anh còn đi ăn cùng người ta chắc?

Chắc chắn sẽ không. Anh có lẽ sẽ kiếm bừa một cái cớ nào đó, kể cả có vô lý để từ chối bữa tiệc mừng này.

“Cô gái ngốc.” Thẩm Vọng Tân vỗ nhẹ gáy cô, “Ăn cơm chưa hả?”

“Ăn rồi ạ. Lúc đợi anh, em với Tiểu Thuần ăn ở ngoài luôn rồi.”

Một lúc sau, Đường Viên và Tiểu Thuần mới lên xe. Đường Viên lẳng lặng né tránh ánh mắt của ông chủ, haizzz, chột dạ quá đi mất.

... 

Bình luận

Truyện đang đọc