VỪA GẶP ĐÃ THƯƠNG

Đổng Lai có nhà ở Bắc Kinh. Lúc sắp xếp xong đồ đạc bọn họ cùng nhau đi ăn cơm trưa.

Lúc đang ăn cơm Thẩm Vọng Tân đột nhiên gọi Đổng Lai, Đổng Lai bèn xoay lại nhìn anh.

“Mẹ, vừa rồi con nhận được tin nhắn từ ba. Bọn họ biết mẹ trở về cho nên muốn buổi tối này cùng nhau ăn cơm chiều.”

Đổng Lai theo bản năng nhìn về phía của Tô Tinh Dã, Tô Tinh Dã nói “Đúng là nên cùng nhau đi ăn một bữa cơm.”

Đổng Lai nghe cô nói như vậy, trong nháy mắt tâm trạng cũng đã thả lỏng rất nhiều. Thực ra lúc bà quyết định quay về cho đến lúc đáp xuống Bắc Kinh, bà vẫn luôn mơ hồ không rõ ràng mối quan hệ mẹ con giữa bà và Tô Tinh Dã. Hiện tại cũng không có gì có thể bù đắp được, mà bù đắp gì đó cũng chẳng có tí ý nghĩa gì cả. Hiện tại cô đã sắp kết hôn, sau này sẽ có gia đình của chính mình. Bà là một người mẹ, lúc này chỉ có thể giúp cô chuẩn bị cho hôn lễ này.

Bữa cơm tối này cũng coi như là lần cả hai bên gia đình chính thức gặp nhau. Có một số việc người lớn đều hiểu rõ nhưng đều là người trưởng thành, cũng không có nói toạc ra nên không khí bữa cơm chiều cũng coi là hài hoà, vui vẻ.

Lúc Đổng Lai còn chưa trở về, hôn lễ của Tô Tinh Dã vẫn luôn là Dương Vân lo liệu. Dương Vân ở bên cạnh Tô Tinh Dã chăm sóc cô 15 năm, dường như là nhìn cô lớn lên cho nên Tô Châu liền giao hết buổi hôn lễ này cho Dương Vân. Dương Vân cũng rất vui vẻ mà nhận, mỗi một việc đều tự mình làm.

Lúc Đổng Lai trở về, Dương Vân chủ động đem việc cần làm của hôn lễ bàn bạc với Đổng Lai. Rốt cuộc thì dù quan hệ của cả hai như thế nào thì người đó cũng là mẹ ruột của Tô Tinh Dã.

Đổng Lai nghiêm túc ghi nhớ từng lời mà Dương Vân nói, đợi Dương Vân nói xong bà liền nói “Tôi vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng, nếu có thể chúng ta cùng nhau xử lí được không? ”

Nghe được câu nói này của Đổng Lai, Dương Vân có vài phần kinh ngạc. Tuy hai người họ không gặp nhau nhiều lần lắm nhưng trong ấn tượng của Dương Vân, Đổng Lai luôn là một người phụ nữ lạnh lùng, sự cao ngạo toát ra từ tận trong xương cốt.

Đổng Lai hơi thất thần nhìn Dương Vân, bà cười nói “Chuyện của Tinh Dã vẫn mong trợ lí Dương có thể giúp con bé quản lí. Từ trước đến giờ vẫn chưa nói với cô một câu cám ơn. Cảm ơn cô.”

Dương Vân nhìn người đối diện, khuôn mặt giống Tinh Tinh đến 80%, thời gian tựa hồ không lưu lại một chút dấu vết gì trên gương mặt bà. Nói thật, Dương Vân biết mình không có tư cách gì cả nhưng cô đối với Đổng Lai vẫn luôn có vài phần oán hận. Nghĩ đến mấy năm kia của Tinh Tinh, cô liền đau lòng.

Lúc Dương Vân nhìn thấy ánh mắt của Nguyên Ý nhìn Đổng Lai, đầy vẻ ỷ lại. Cô biết Đổng Lai là một người mẹ tốt, nhưng còn Tinh Tinh thì sao? Tinh Tinh không phải con gái của bà ấy à?

Đứa nhỏ Nguyên Ý kia lại còn đặc biệt thích dính lấy Tinh Tinh, vừa thấy Tô Tinh Dã liền cầu xin cô ôm nó. Tinh Tinh nhìn có vẻ là người lạnh lùng nhưng thực chất trong thân tâm lại rất mềm mại. Bàn xong việc Đổng Lai không nhịn được mà cười nói “Con bé không trở thành một người giống em, thật tốt.”

Một câu nói này làm một người người phụ nữ mạnh mẽ như Dương Vân cũng cảm động, hốc mắt liền đỏ. Lời nói mang theo sự khổ sở cùng bất lực “May mà không trở thành một người giống em”. Bàn tay của Dương Vân nắm chặt, mỉm cười nói “Phu nhân không cần nói như thế. Đây đều là điều tôi nên làm.”

Hôn lễ có sự giúp sức của Đổng Lai và Dương Vân đã nhanh chóng tiến vào trật tự ngay nhắn. Rất nhanh cũng đã đến ngày kết hôn. Hôn lễ cũng không ở nước ngoài xa xôi mà tổ chức tại một khách sạn ở Bắc Kinh. Quy mô không tính là lớn. Mấy ngày trước khi tổ chức hôn lễ, địa chỉ của khách sạn đã bị lộ cho nên hiện tại bên ngoài khách sạn fan đến vây quanh rất nhiều.

Bên khách sạn đều đã bố trí xong nhưng cuối cùng vì quá nhiều người nên đã rơi vào hỗn loạn. Tô Châu cố ý điều động nhân viên ở công ty đến đây giúp đỡ, mặt họ ai cũng không có biểu tình gì, toả ra một khí tràng người chớ lại gần, thực sự doạ fan bên ngoài không dám đến gần.

Hôn lễ bọn họ cũng không mời quá nhiều người, ngoại trừ người thân thích hai nhà, chính là các tiền bối và mấy người bạn trong giới có quan hệ tốt. Phù rể bên Thẩm Vọng Tân là bốn người bạn của Vưu Nhất Thừa. Phù dâu của Tô Tinh Dã có Ngu Thư Yên cùng với Hoắc Tương. Tuy địa chỉ khách sạn tổ chức hôn lễ đã bị lộ nhưng bên trong sân tổ chức hôn lễ vẫn còn khống chế rất tốt. Sau khi trải qua một quá trình bàn bạc, bọn họ quyết định sẽ phát sóng trực tiếp hôn lễ vào lúc 6 giờ tối.

Tin này được thông báo các fan đều kích động không thôi. Là phát sóng trực tiếp, có thể nhìn thấy hiện trường hôn lễ rồi!

6 giờ tối phát sóng trực tiếp bắt đầu, mặc kệ có phải là fan hay không đều xem. Fan thì muốn xem thần tượng của bọn họ, người qua đường thì vì tò mò muốn lại xem náo nhiệt mà thôi.

Hội trường bố trí cực kì mộng ảo, hoa tươi, khí cầu cùng đèn mài khiến người xem đều phải trầm trồ. Camera máy quay tránh đi người thân của hai bên gia đình, chỉ chiếu trưởng bối hai nhà cùng với các diễn viên tham dự hôn lễ. Chỉ là thời lượng cũng không nhiều lắm, phần lớn đều là người chủ trì.

Lúc này trên đài truyền hình trùng hợp lại phát ra một video về chuyện yêu đương, trong video là cảnh Thẩm Vọng Tân mang Tô Tinh Dã đi xem váy cưới. Phát sóng trực tiếp liền điên rồi, đây rốt cuộc là tình yêu thần tiên gì đây?

Một người đàn ông rốt cuộc yêu một người phụ nữ như thế nào mới phí hoài nhiều tâm tư như thế đi thiết kế cho cô một chiếc váy cưới độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về mình cô. Váy cưới còn có tên mĩ miều “Ánh sao rơi”. Mà Tô Tinh Dã trong video kia cũng khóc không thành tiếng, rơi nước mắt hạnh phúc vì chiếc váy cưới xinh đẹp kia.

Video kia kết thúc, hôn lễ cuối cùng cũng bắt đầu. Lúc này người chủ trì mới nhắc đến Thẩm Vọng Tân, Thẩm Vọng Tân từ từ bước đến. Hôm nay anh mặc một thân tây trang màu đen, tóc vuốt ngược như thường ngày, trên mặt lại mang một vẻ dịu dàng không nói nên lời.

Cửa hội trường được mở ra, mọi người đều nhìn về phía này. Phát sóng trực tiếp cũng lập tức đổi cảnh sang bên này

Tô Tinh Dã cuối cùng cũng xuất hiện, cô mặc váy cưới mà Thẩm Vọng Tân thiết kế. Khuôn mặt cô tinh xảo, mái tóc đen nhánh được tạo kiểu tóc của cô dâu, môi hồng mỉm cười, tay cô còn đang cầm bó hoa của cô dâu.

Người chủ trì thấy đôi mắt của Thẩm Vọng Tân dường như không rời khỏi cô dâu, cười nói “Chú rể của chúng ta nhìn mãi cũng không dời mắt, chỉ là hiện tại cần phải làm lễ trao nhẫn trước. Chú rể nói có phải hay không?”

Khách khứa dưới đài đều vỗ tay cười.

Vẻ mặt Tô Tinh Dã đầy ý cười nhìn anh, Thẩm Vọng Tân cười nhìn cô. Dưới đài Vưu Nhất Thừa bọn họ nhanh chóng tiến lên sân khấu phái trên. Âm nhạc liền dừng lại, bọn họ năm người nhanh chóng vào đội hình. Âm nhạc lại lần nữa vang lên, nháy mắt toàn trường muốn nổ tung. Tiếng thét chói tai vang vọng toàn hội trường, quả thực rất bùng nổ.

- ------ Chết mất! Cứu mạng! Tại sao anh chúng ta lại có thể như thế!!!

- ------ Trời ơi, cái này cũng quá bạo đi!!!

…..

Đợi bọn họ nhảy xong hiện trường thật lâu cũng không thể bình ổn được, sau đó tiếng vỗ tay như sầm vang lên.

Người chủ trì phản ứng lại nhanh chóng nói một chuỗi lời chúc để tiếp tục chuyện quan trọng nhất cần làm.

Tô Châu đem tay của Tô Tinh Dã khoác lấy vai mình. Hai bên bố trí rất nhiều hoa, phù dâu phù rể ở hai bên trên tay cầm những chùm bóng bay nhiều màu sắc. Khi Tô Châu cùng Tô Tinh Dã đi ngang qua bong bóng cũng sẽ được thả bay lên. Tô Tinh Dã khoác tay Tô Châu từng bước từng bước tiến về phía Thẩm Vọng Tân.

Từng bước từng bước tiến đến gần, cho đến khi Tô Tinh Dã đứng trước mặt Thẩm Vọng Tân, Tô Châu mới trịnh trọng trao tay của Tô Tinh Dã cho Thẩm Vọng Tân, người đàn ông như Tô Châu, ở trong thương trường đấu đá hơn mấy chục năm hiện tại hốc mắt cũng đã đỏ, giọng nói run run “Vọng Tân, từ hôm nay trở đi ba giao viên ngọc quý trên tay của ba cho con. Đừng làm ba thất vọng.”

Thẩm Vọng Tân nắm chặt lấy tay của Tô Tinh Dã nhìn cô. Anh cúi đầu chậm rãi nói với Tô Châu “Ba, xin ba hãy yên tâm.”

Dáng vẻ Thẩm Vọng Tân trịnh trọng, thành kính đeo nhẫn cưới cho Tô Tinh Dã không biết đã chạm đến trái tim của bao nhiêu người. Thẩm Vọng Tân mang nhẫn cưới cho Tô Tinh Dã xong lại đưa cho cô nhẫn của chú rễ, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua ảnhoofi nắm lấy bàn tay của anh chậm rãi mang nhẫn vào cho anh.

Bọn họ hoàn thành lời tuyên thệ cùng trao nhẫn cưới dưới sự chứng kiến của khách khứa tại hội trường cùng fan thông qua phát sóng trực tiếp. Mang theo sự chúc phúc từ mọi người, cuối cùng hôn lễ cũng kết thúc với màn hôn môi.

Sau đó Tô Tinh Dã thay váy cưới, mặc lễ phục cùng với Thẩm Vọng Tân kính rượu các trưởng bối.

Lúc tiệc cưới kết thúc, Tô Tinh Dã cùng Thẩm Vọng Tân tiễn các trưởng bối xong cũng không ở lại khách sạn mà trở về hôn phòng mà bọn họ đã bố trí xong. Bởi vì phải kính rượu cho nên cả hai đều uống không ít rượu, cho nên lúc về là tài xế đưa cả hai về.

Tài xế đưa bọn họ về gara mới rời đi. Thực ra Thẩm Vọng Tân đúng là có tiếp rượu nhưng cũng không tính là nhiều, đều bị bọn Vưu Nhất Thừa giúp cản lại.

Lúc tài xế rời đi, Thẩm Vọng Tân đột nhiên bế Tô Tinh Dã lên, Tô Tinh Dã theo bản năng vòng tay ôm cổ anh “Anh làm gì vậy?”

Thẩm Vọng Tân cúi đầu nói “Cả một ngày đều mang giày cao gót, chân có đau không?”

Nghe thế Tô Tinh Dã lập tức “Vâng” một tiếng, nhỏ giọng nói “Đau chứ, cảm giác không phải là chân của chính mình nữa.”

Thẩm Vọng Tân ôm lấy cô, bước chân cũng nhanh hơn.

Bước vào nhà Thẩm Vọng Tân ôm cô đến sô pha, ngồi xổm dưới dất thay giày cao gót cho cô. Bàn tay anh nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, nhìn thấy phía sau gót chân còn bị ma sát nổi đỏ.

Tô Tinh Dã thấy anh đau lòng mà an ủi nói “Thật ra vẫn còn tốt, nghỉ ngơi một chút mai sẽ tốt thôi.”

Thẩm Vọng Tân nhìn cô “Chờ tắm rửa xong anh dán băng dán cho em.”

Tô Tinh Dã ngoan ngoãn gật đầu, giang hai tay nhào qua anh “Vậy anh ôm em đi lên lầu tắm rửa đi, em mệt mỏi quá.”

Thẩm Vọng Tân lập tức ôm cô bước lên cầu thang.

Khi bước vào phòng ngủ, nghênh đón bọn họ chính là hương thơm của hoa hồng, trên sàn nhà đều trải hoa hồng, bóng bay cùng với những dải lụa rực rỡ. Trên tường còn treo bức ảnh cưới mà bọn họ thích nhất. Trên giường còn có một hình trái tim xếp từ cánh hoa hồng.

Tô Tinh Dã cố ý dặn dò “Cẩn thận đừng phá hỏng trái tim kia”

Vì thế Thẩm Vọng Tân chỉ đặt cô ở bên cạnh, đặt cô ở trên giường anh nhanh chóng mở điều hoà “Ngồi đây đã, anh giúp em đi lấy nước ấm.”

Tô Tinh Dã hôn lên khoé môi anh “Được ạ”

Phòng ngủ bật điều hoà, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, Tô Tinh Dã cởi áo khoác trên người xuống rồi ngồi bên cạnh nhìn hoa hồng ở trên giường.

Khi Thẩm Vọng Tân đi ra thì thấy Tô Tinh Dã đã cởi áo khoác đen bên ngoài, cô đang mặc bộ lễ phục tân hôn màu đỏ, ngón tay đang vân vê cánh hoa hồng, tóc đen dài tuỳ ý tán loạn hai bên, bộ lễ phục ôm lấy cơ thể cô, phác hoạ ra đường cong hoàn hào khiến hầu kết anh lăn lộn một vòng.

Tô Tinh Dã cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng, cô theo tầm mắt nhìn sang, lập tức ngồi thẳng dậy “Nước đã được rồi hả anh?”

Thẩm Vọng Tân mơ hồ “Ừ” một tiếng, đi về phía cô.

Cô giang tay, anh bế cô lên, cô đặt tay trước mũi anh hỏi “Tay em đều là mùi hoa hồng, có thơm không?”

Anh hôn môi cô nói “Thơm”.

Cô cũng vui vẻ mà cọ cọ ở cổ anh.

Thẩm Vọng Tân bỏ xà phòng vào bồn tắm, bọt trắng đã nhanh lấp đầu toàn bộ bồn tắm. Anh đặt cô xuống, ho nhẹ nói “Em tắm đi, anh đợi em ở bên ngoài.”

Nhưng anh chỉ vừa xoay người vẫn chưa bước chân đi đã bị một cánh tay trắng nõn nắm lấy, giọng nói cô ngọt ngào “Chồng ơi."

Thẩm Vọng Tân nghe xong toàn thân cứng đờ, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi anh là “chồng”. Cho dù bọn họ đã lãnh chứng cô cũng chưa từng gọi anh như thế. Duy chỉ có khi bị khi dễ trên giường, cô muốn xin anh khoan dung một chút mới gọi như thế. Anh xoay người nhìn cô.

Tô Tinh Dã ngửa đầu nhìn anh, cánh môi đỏ thắm khẽ nhếch, chớp mắt nói “Chúng ta tắm chung được không?”

Hầu kết của Thẩm Vọng Tân lăn lộn, giọng nói hơi khàn “Em chắc chưa?”

“Em chắc, bộ anh không muốn sao?”

Thẩm Vọng Tân cũng không nói gì nữa mà duỗi tay ôm lấy eo cô và tiến vào bồn tắm. Quần áo của hai người vẫn chưa cởi nên lễ phục và tây trang đều ướt đẫm.

Tô Tinh Dã chủ động ngẩng đầu hôn lên môi anh, mềm mại gọi “Chồng ơi”

Thẩm Vọng Tân đảo khách thành chủ, hôn lấy môi cô.

“Cái này là em tự tìm lấy, đã chui đầu vào rọ đừng hòng thối lui.”

Nếu Tô Tinh Dã biết mình sẽ thảm như thế cô nhất định sẽ không đi trêu chọc anh, hai người thật vất vả mới từ bồn tắm đi ra. Tô Tinh Dã cảm giác chân của cô hiện tại đã không phải là của cô rồi. Hoa hồng trên giường cũng không dọn xuống mà trực tiếp lăn lên, hoa hồng dính lên trên người cô, cô vừa muốn mở miệng xin tha lại bị người nào đó hung hăng hôn.

“Bữa ăn lúc này mới chính thức bắt đầu mà em đã muốn chạy rồi?”

Tô Tinh Dã khóc nức nở.

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp đến đáng sợ “Anh không cho phép chuyện đó xảy ra.”

Bình luận

Truyện đang đọc