VỪA GẶP ĐÃ THƯƠNG

Đoàn phim 《Tiên Mặc》 chuyển đến Vân Nam vào ngày 25 tháng 05. Tô Tinh Dã có nhiều suất diễn chung với Trần Nhị hơn nên mấy ngày nay hầu như hai người đều ở chung một tổ. 

Sau sự việc kia, Trần Nhị cũng đàng hoàng hơn rất nhiều, trước khi quay đều sẽ chủ động tìm Tô Tinh Dã đối diễn. Đương nhiên hai người cũng chỉ giới hạn trong việc đối diễn mà thôi, chứ vẫn không nói chuyện gì như cũ. Chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc quay phim vì dù sao nhân vật của họ cũng không có quan hệ thân thiết gì. Miễn là không ảnh hưởng đến hiệu quả quay phim thì họ như thế nào cũng được.  

Ăn cơm trưa xong, Tô Tinh Dã đang cúi đầu xem kịch bản thì một ly Starbucks được đưa tới trước mặt. Cô tưởng là Tiểu Thuần nên cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”

Nói xong, người đột nhiên ngồi xuống bên cạnh. Lúc này Tô Tinh Dã mới phát hiện có gì kì kì, nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Trần Nhị. Cô nhìn lại ly Starbucks trong tay, rồi nhìn sang người bên cạnh.

Trần Nhị thấy ánh mắt khó hiểu của cô, nói: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi không có hạ độc đâu.”

Tô Tinh Dã mấp máy môi, “Ừ” một tiếng.

Trần Nhị nghiêng hẳn người qua: “Chỉ ừ thôi sao?”

Tô Tinh Dã lập tức nói: “Cảm ơn.”

Trần Nhị: “······”

Trần Nhị nhìn cô một cái, cầm kịch bản không nói chuyện nữa. Tô Tinh Dã thấy vậy, uống một ngụm Starbucks rồi đặt lên bàn nhỏ, tiếp tục xem kịch bản.

Hai người cứ như vậy trầm mặc trong vài phút, kịch bản trong tay Trần Nhuỵ cũng sắp bị vò nát rồi. Thấy Tô Tinh Dã, cô ta hơi bối rối, chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn quay sang Tô Tinh Dã.

Tô Tinh Dã cũng chú ý tới động tác của cô ấy, bèn nhìn sang.

Trần Nhị nhìn đôi mắt vẫn luôn ôn hòa đó, giống như mãi mãi vẫn tĩnh lặng như vậy. Cô rụt rè lấy một hộp quà từ trong túi ra, đặt lên bàn: “Hôm trước sinh nhật cô tôi không có mặt. Đây là quà cho cô.”  

Tô Tinh Dã nhìn hộp quà, lại nhìn chủ nhân của nó. Theo lý thuyết thì cô ấy không ăn bánh sinh nhật nên không cần đưa quà. Hơn nữa, hai người họ cũng không thân.

Trần Nhị thấy cô không có ý muốn nhận thì hơi bối rối: “Nếu không thì…. cô cứ coi như đây là quà xin lỗi đi.”

“Qùa xin lỗi?”

“Ừ thì ··· chuyện lần trước là tôi không đúng. Vô cùng xin lỗi cô.”

Tô Tinh Dã đã biết cô ấy nói chuyện gì, đáp: “Thật ra không cần phải xin lỗi đâu.”

“Dù sao tôi mặc kệ, xin lỗi là chuyện tôi phải làm. Nhận hay không tùy cô ··· cái này ··· là cho cô. Nếu cô không thích, thì… cô muốn làm gì thì làm.” Nói xong liền cầm kịch bản chạy đi.

Tô Tinh Dã nhìn bóng hình đang rời đi, lại nhìn hộp quà trên bàn. Một lúc sau, cô cầm lấy, nhét vào túi áo khoác.

***

Ngày 5 tháng 6, bộ phim 《Người truy đuổi》của Thẩm Vọng Tân chính thức đóng máy ở Bắc Kinh. Sau khi tham gia tiệc đóng máy, Đặng Khôn đến đón anh về ký túc xá. Chưa ai đi ngủ, Vưu Nhất Thừa nấu một chén canh giải rượu cho Thẩm Vọng Tân. Anh nhận lấy, nói: “Cảm ơn”.

Sáu người ngồi trên sô pha với vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng vẫn là Đặng Khôn mở miệng trước: “Chuyện lần trước anh nói, mấy đứa nghĩ như thế nào?”

Chuyện Đặng Khôn nói chính là việc chấm dứt hợp đồng. Họ đã ký với công ty tám năm, đến tháng chín năm sau là hết hạn. Đặng Khôn là người đại diện, đã theo họ gần bảy năm nay. Mối quan hệ đã không đơn thuần là người đại diện với nghệ sĩ nữa, đã sớm coi nhau là người nhà. Cho nên Đặng Khôn mới có thể chia sẻ những suy nghĩ thật lòng nhất của mình với họ.

Đặng Khôn đã nghĩ sau khi năm người họ kết thúc hợp đồng, anh cũng sẽ từ chức. Ở công ty nhiều năm như vậy, trong tay anh cũng có một ít mối quan hệ nên muốn thành lập phòng làm việc riêng. Đồng thời anh cũng muốn mang theo năm người họ đi. Tuy nhiên văn phòng mới thành lập, tài nguyên nhất định sẽ không bằng công ty, không biết họ có đồng ý không. 

Vưu Nhất Thừa làm đội trưởng nên anh lên tiếng trước: “Anh Khôn, không giấu gì anh, tụi em cũng không định gia hạn hợp đồng. Tài nguyên của công ty đúng là rất tốt nhưng đến với tụi em thật sự rất ít. Cũng không đem lại lợi ích lớn lao gì cho tụi em cả.” 

“Cho nên ý các cậu là?” Đặng Khôn hỏi.

Năm người liếc mắt nhìn nhau, họ đều thấy được đáp án trong mắt đối phương: “Chúng em bằng lòng đi cùng anh.”

Đặng Khôn nhìn họ, hốc mắt hơi phiếm hồng, bật cười: “Được, chúng ta cùng đi! Tuy phòng làm việc của anh kém công ty, nhưng mấy đứa cứ yên tâm, tài nguyên mà anh kiếm được sẽ chỉ dành cho năm người các cậu thôi.”

Việc Đặng Khôn chuẩn bị thành lập phòng làm việc, với việc cả nhóm sẽ không gia hạn hợp đồng đều không để lộ ra ngoài. Mọi người ai làm việc nấy, chỉ là khác lúc trước một chút, trong lòng họ có nhiều hơn một phần chờ mong.

《Tiên Mặc》 của Tô Tinh Dã cũng sẽ đóng máy vào ngày 17 tháng 6. Khi trở lại Bắc Kinh, cô liền nhận được thông báo từ nhân viên đoàn phìm 《 Quyền Mưu 》. Bộ phim sẽ ra mắt vào 20 giờ ngày 20 tháng 6, cho nên Khương Nghị thông báo vào 20 giờ tối ngày 19 sẽ tổ chức buổi công chiếu đầu tiên.

Tô Tinh Dã bước vào hậu trường liền thấy Du Thư Yên đang vẫy tay: “Tinh Dã.”

Tô Tinh Dã cười đi qua. Đây là hoạt động chung đầu tiên sau khi chính thức đóng máy. Mấy tháng qua, họ rất ít liên lạc với nhau, nhưng chỉ cần gặp mặt vẫn sẽ thân thiết như vậy.

Tô Tinh Dã không thấy Thẩm Vọng Tân đâu, Triệu Tư Dụ đứng bên cạnh nói với Phó Tuần: “Phó Tuần, gửi tin nhắn hỏi Vọng Tân xem sao còn chưa đến.”

Phó Tuần nhận lệnh, rút điện thoại ra gửi WeChat, đợi hồi lâu: “Chưa thấy nhắn lại, chắc bị kẹt xe.”

Cho đến 8 giờ, MC đã bắt đầu giới thiệu đạo diễn, nhà làm phim rồi mà Thẩm Vọng Tân vẫn chưa xuất hiện làm cho Tô Tinh Dã hơi lo lắng, không nhịn được đăng nhập WeChat, gửi tin nhắn cho Thẩm Vọng Tân.

Vì mưa nên Thẩm Vọng Tân bị kẹt ở cao tốc hơn nửa tiếng. Vừa vào thang máy liền nhận được tin nhắn của Tô Tinh Dã, anh lập tức trả lời: [Tới rồi, đang vào thang máy.]

Tô Tinh Dã đọc tin nhắn, lo lắng trên mặt dần biến mất, khóe môi cong lên.

Đúng lúc này, Du Thư Yên đột nhiên hỏi Phó Tuần: “Phó Tuần, Vọng Tân rep tin nhắn chưa?”

Phó Tuần mở điện thoại, lắc đầu: “Chưa.”

Nghe vậy, nụ cười của Tô Tinh Dã hơi cứng lại. Cô nhìn thoáng qua Phó Tuần, rồi lại cúi đầu nhìn màn hình di động, chớp mắt, nhẹ nhàng nâng tay, che đi nụ cười sung sướng trên môi.

“Không được, tôi phải gọi điện thoại cho Vọng Tân. Hôm nay không thể ···” Du Thư Yên vừa nói vừa tìm điện thoại.

“Không cần đâu ···” Tô Tinh Dã buột miệng thốt ra.

May mắn là tiếng gõ cửa vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, đối tượng đang bị mọi người lo sẽ đến trễ xuất hiện ở cửa. Và không có ai chú ý đến lời Tô Tinh Dã vừa nói.

“Cuối cùng cũng tới rồi. Chúng tôi đều sợ cậu đến muộn.”

“Xin lỗi xin lỗi, trời mưa nên bị kẹt xe.”

“Mưa sao? Lớn không?”

“Lớn lắm.”

“······”

Tô Tinh Dã nhìn mọi người vây quanh Thẩm Vọng Tân, sau hôm sinh nhật thì đã một tháng trôi qua. Bây giờ mới gặp được anh! Cô không hề nhận ra sự nhớ nhung và vui sướng không thể nào che giấu đang hiện lên trong mắt mình.  

Thẩm Vọng Tân tới vừa kịp lúc. Anh vào phòng nghỉ chưa được hai phút thì nhân viên công tác đã đến mời họ lên sân khấu. Đoàn người mau chóng đi theo.

Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã là diễn viên chính nên được sắp xếp đi cùng nhau. Khi nghe thấy tên mình vang lên, hai người ăn ý mà nhìn nhau cười và bước ra ngoài. Dưới đài, có vô số camera chĩa vào họ.

《Quyền Mưu》vốn được chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng nên được chú ý rất lớn. Lần này có rất nhiều phóng viên tới tham gia lễ chiếu đầu, họ ngồi kín bên dưới. Trong tay không phải máy quay thì chính là microphone và notebook.

Các phóng viên đã sớm chuẩn bị câu hỏi liên quan đến bộ phim. Vì 《 Quyền Mưu 》 là một bộ phim được đầu tư khủng nên thu hút rất nhiều sự chú ý. Lúc công khai nam nữ chính đã nổ ra những cuộc tranh luận lớn. Thẩm Vọng Tân còn đỡ một chút, dù gì cũng đã xuất đạo được mấy năm nên đã có một lượng fans nhất định. Còn Tô Tinh Dã hoàn toàn là người mới, vừa ra mắt đã nhận vai chính làm cư dân mạng rất ngạc nhiên.  

“Xin hỏi, cô Tinh Dã vừa xuất đạo đã nhận vai chính, điều này có khiến cô gặp áp lực không?” Một phóng viên đặt câu hỏi cho Tô Tinh Dã.

Mấy người khác không hẹn mà cùng nhìn Tô Tinh Dã, trong lòng đổ mồ hôi thay cô. Dù sao đây cũng là lần đầu cô nhận phỏng vấn.  

Tô Tinh Dã nhìn người phóng viên, trả lời với vẻ mặt thản nhiên: “Áp lực tất nhiên là có rồi. Nhưng có áp lực thì mới có động lực, không phải sao?”

“Vậy cô có cảm thấy mình đã thể hiện tốt nhân vật của mình chưa?” Phóng viên tiếp tục đặt vấn đề.

“Tôi cảm thấy câu hỏi này nên để dành cho khán giả trả lời giúp tôi. Chúng ta gặp nhau vào 8 giờ tối mai nhé.”

“Đây là lần đầu tiên Tinh Dã và Vọng Tân hợp tác, bạn có cảm giác gì?”

Tô Tinh Dã nhìn qua Thẩm Vọng Tân, Thẩm Vọng Tân cũng đáp lại bằng một nụ cười. Camera điên cuồng chụp lại cảnh này, Tô Tinh Dã nhìn xuống phóng viên, tiếp tục trả lời, “… Cảm thấy rất tốt.”

Bình luận

Truyện đang đọc