VỪA GẶP ĐÃ THƯƠNG

Hôn lễ của cả hai người cũng đã qua vài ngày, Đổng Lai cùng hai đứa trẻ cũng bắt đầu sắp xếp trở về Pháp. Ngày ba người họ đi Thẩm Vọng Tân cùng Tô Tinh Dã đã đi tiễn. Trước khi rời đi Nguyên Ý vẫn luôn ôm Tô Tinh Dã, cô bé luyến tiếc không muốn buông tay.

Nguyên Ý thích Tô Tinh Dã, Tô Tinh Dã cũng không cự tuyệt con bé gần gũi với cô. Cho nên mấy ngày qua Nguyên Ý ngày càng dính lấy cô. Nguyên Ý hỏi Tô Tinh Dã “Chị ơi, sau này em có thể về thăm chị không?”

Nguyên Ý giống như một tiểu nhân tinh vậy, con bé không hỏi “Chị có thể đến thăm em không" mà hỏi “Sau này em có thể về thăm chị không?”

*tiểu nhân tinh/小人精: chỉ những đứa trẻ tầm 5-6 tuổi, rất lanh lợi, biết quan sát và học theo lời nói của người lớn.

Tô Tinh Dã ôn nhu cười nói “Có thể, nếu nhớ chị liền trở về thăm chị.”

Nguyên Ý vừa nghe xong đôi mắt của cô bé liền sáng lên “Chị, em sẽ nhớ chị lắm.”

Tô Tinh Dã xoa xoa đầu cô bé “Ừ" một tiếng.

“Chị cũng sẽ nhớ em.”

Nguyên Khi từ trong vòng tay của Tô Tinh Dã bế lấy Nguyên Ý, nói với Tô Tinh Dã “Chị, bọn em đi đây.”

“Được, đi chậm một chút. Chú ý an toàn.”

Đổng Lai nhìn về phía Tô Tinh Dã, thực ra bà có rất nhiều chuyện muốn nói với cô. Nhưng tới lúc này lại không biết mở miệng như thế nào. Cuối cùng tất cả chỉ còn là vài từ “Sống cho tốt.”

“Được, con sẽ sống tốt. Mẹ cũng thế.” Tô Tinh Dã bình tĩnh trả lời bà

Đổng Lai gật đầu sau đó ôm Nguyên Ý, bà cùng Nguyên Khi nói “Đi thôi.”

Đợi đến khi ba người vừa đi được một quãng thì Nguyên Khi đột nhiên đem Nguyên Ý giao cho Đổng Lai. Cậu nói “Mẹ chờ con.” Sau đó liền đi về phía Tô Tinh Dã.

Tô Tinh Dã khó hiểu nhìn Nguyên Khi đang đi đến.

Nguyên Khi nắm chặt lấy hai bàn tay, không hề có báo trước mà duỗi tay ôm Tô Tinh Dã. Tô Tinh Dã trong nhất thời ngẩn người. Thực ra Nguyên Khi không giống với Nguyên Ý, Nguyên Ý luôn nhìn cô với ánh mắt toả sáng. Còn Nguyên Khi lại rất lịch sự đối đãi. Từ lúc ba người bọn họ trở về Bắc Kinh cũng chưa nói được mấy câu. Chỉ có một lần duy nhất là lần cô xuất giá kia, thằng bé cõng cô lên xe. Cho nên cái ôm này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.

Nguyên Ý còn nhỏ, có rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu rõ. Nhưng Nguyên Khi năm nay đã 15 tuổi. Có một số chuyện trong lòng cậu cũng có nhiều hoặc ít sự rõ ràng. Cậu rất thích người chị cùng mẹ khác cha này của cậu. Đồng thời cũng rất áy náy với cô. Đổng Lai đối với hai người bọn họ là người mẹ tốt, nhưng đối với Tô Tinh Dã thì không phải.

“Chị … em rất xin lỗi…” Thiếu niên ở trong giai đoạn trưởng thành, giọng nói đã bắt đầu vỡ, mang theo chút nghẹn ngào.

Tô Tinh Dã nhấp môi “Em không cần xin lỗi chị, chuyện đó không liên quan đến hai người bọn em.”

“Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, chị đều là chị của em.”

Tô Tinh Dã hiểu được, gật đầu với cậu.

Nguyên Khi buông Tô Tinh Dã ra, nhìn về phía Thẩm Vọng Tân. Gương mặt cậu mang theo sự nghiêm túc mà nói “Anh rể, chị của em sau này đều phải nhờ anh chăm sóc rồi. Tuy em không ở đây nhưng nếu … “ Cậu dừng lại một chút, lại nói "Bất kể là ở nơi nào, em cũng sẽ trở về.”

Thẩm Vọng Tân cũng hiểu ý tứ của cậu, anh cũng rất nghiêm túc mà trả lời với cậu “Cô ấy là chị của cậu, cũng là vợ của anh.”

Nghe thế, trên mặt thiếu niên đã hoà hoãn ít nhiều. Cậu gật đầu, lại ôm Thẩm Vọng Tân một cái. Gương mặt cười cười, phất tay nói “Chị, anh rể em đi đây.”

***

Tiễn Đổng Lai về bọn họ nhanh chóng báo với người đại diện xin nghỉ tuần trăng mật nửa tháng. Bọn họ chạy đến nước ngoài, chơi điên cuồng nửa tháng. Không có ai chụp được bọn họ, Weibo cũng biến mất nửa tháng, làm fan bọn họ mỗi ngày đều hèn mọn hỏi:

“Có ai nhìn thấy Tân Tân/Tinh Tinh nhà chúng tôi không?”

Tuần trăng mật kết thúc cũng là gần đến Tết. Bọn họ liền từ chối vài quảng cáo lập tức bay sang nước Ý. Tô Châu hiện tại cũng đang ở Ý, bọn họ chuẩn bị đến đây đón giao thừa cùng ông.

Hai ngày sau khi hôn lễ kết thúc, Tô Châu liền mang theo Trợ lí Trương bay ra nước ngoài. Giao thừa năm nay không thể trở về được. Ông cũng không ngờ vợ chồng son bọn họ lại bay đến đây, ngoài ra còn có Dương Vân.

Trợ lí Trương mấy ngày nay vui vẻ lạ thường, tan làm liền theo Tô Châu về nhà. Sau đó vây quanh phòng bếp, cùng với Dương Vân làm cơm chiều.

Trợ lí Trương theo ông và vài chục năm, tâm tư này của hắn đối với Dương Vân ông nhìn thấy rất rõ ràng. Ông cũng từng suy xét cho trợ lí Trương về nước, nhưng mấy năm nay anh ta lại luôn lọ mọ bay theo ông đi công tác, thực sự đã làm chậm trễ chuyện của anh ta rồi. Thực ra bọn họ cũng đã nói chuyện với nhau về vấn đề này, nhưng trợ lí Trương cự tuyệt, sau này cũng không có nhắc lại nữa. Bây giờ có thể nhìn thấy bọn họ như thế ông cũng rất vui mừng.

Mãi cho đến mùng chín tết Tô Tinh Dã cùng mọi người mới từ Ý trở về nước.

Hôm bọn họ quay về Tô Châu không đi tiễn, là trợ lí Trương đến tiễn bọn họ ra sân bay. Lúc bọn họ còn đang check-in, Dương Vân ở bên cạnh dặn dò anh ta “Ở đây tự chăm sóc tốt bản thân mình, đừng làm em lo lắng.”

Trợ lí Trương áy náy nói “A Vân, xin lỗi, chúng ta …”

Dương Vân ngắt lời của anh ta “Không cần xin lỗi, đó là lựa chọn của em.” Cô quay đầu nhìn qua Tô Tinh Dã nói “Được rồi, em phải đi đây.”

Trợ lí Trương xoa xoa đỉnh đầu cô “Được, đi đi.”

Dương Vân bị anh ta xoa đầu công khai như thế liền có chút xấu hổ “Anh …”

Tô Tinh Dã bên này đang ôm Thẩm Vọng Tân nhìn thấy chị Vân của cô bị người khác xoa đầu như thế. Cô không khỏi cười nói “Nhìn không ra, chú Trương còn có thể như thế/”

Thẩm Vọng Tân cười, sau đó lại cảm thấy có điểm không thích hợp, anh nói “Em gọi chị Vân là chị, gọi trợ lí Trương là chú. Vai vế này rất loạn đấy, trợ lí Trương cũng chỉ lớn hơn chị Vân hai tuổi thôi.”

Từ nhỏ Tô Tinh Dã đã theo thói quen gọi là “chú”, cũng không chú ý đến tiểu tiết này. Lúc này được anh nhắc nhở như thế, nháy mắt liền nói “Đúng thế, em còn chưa nghĩ đến cái này. Vậy lần sau không gọi là “chú”, gọi là “anh””.

Thẩm Vọng Tân búng trán cô “Đồ ngốc.”

Dương Vân phất tay bảo trợ lí Trương mau trở về đi, sau đó đi về phía bọn họ.

“Nói cái gì đấy?”

Tô Tinh Dã cười nói “Đang nói về chuyện vai vế.”

“Vai vế gì cơ?”

“Về sau không gọi trợ lí Trương là chú nữa, em sẽ gọi là anh.”

Dương Vân mơ hồ, một giây sau liền hiểu, cô cười nói “Không sao, gọi anh hay gọi chú đều được.”

***

Sau khi kết hôn, Thẩm Vọng Tân đã dời hộ khẩu của mình ra khỏi nhà ba mẹ Thẩm. Tô Tinh Dã bây giờ là vợ hợp pháp của anh cũng có thể dời hộ khẩu, cùng với anh ở trong một cái sổ hộ khẩu. Nhưng khi nhìn đến cái hộ khẩu chỉ có hai trang giấy, cô liền do dự.

Thẩm Vọng Tân gọt trái cây ra tới liền thấy cô đang ngẩn người. Đem trái cây đã gọt đặt ở bàn trà hỏi “Em làm sao vậy?;’

Tô Tinh Dã ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt mang theo vài phần do dự.

Thẩm Vọng Tân nhìn cô như thế, đảo mắt nhìn sổ hộ khẩu đặt bên cạnh. Trong nháy mắt đã hiểu rõ, anh ngồi xuống ôm cô vào ngực “Không sao cả, không dời hộ khẩu nữa.”

Tô Tinh Dã rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng anh lại chỉ trong nháy mắt đã hiểu cô đang nghĩ gì. Hốc mắt cô liền đỏ, cái gì cũng không cần nói, chỉ cần một ánh mắt anh liền biết được mọi vui buồn tức giận của cô. Cô chôn mặt vào vai anh, giọng nói mang theo sự nức nở “Xin lỗi anh …”

Cô luyến tiếc việc dời hộ khẩu ra ngoài, bởi vì nếu dời hộ khẩu ra ngoài thì nhà của họ chỉ còn mỗi ba Tô. Nhưng nếu không dời thì hộ khẩu của bọn họ chỉ có mỗi Thẩm Vọng Tân.

Thẩm Vọng Tân an ủi vỗ lưng cô nói “Cô gái ngốc khóc cái gì? Không sao cả, anh hiểu.”

Được anh an ủi nước mắt của Tô Tinh Dã liền rơi nhiều hơn, cô ôm chặt anh “Thẩm Vọng Tân, … về sau sẽ sinh cho anh mấy đứa trẻ, bọn nó sẽ cùng chung hộ khẩu với anh. Như thế anh sẽ không cô đơn.”

Thẩm Vọng Tân cười, nắm lấy bả vai cô. Anh lau nước mắt cho cô, hôn lên mí mắt cô nói “Chúng ta sẽ có con của chúng ta, nhưng không vội. Chỉ cần có em ở bên cạnh là được rồi, anh không hề cảm thấy cô đơn.”

Tô Tinh Dã nín khóc mỉm cười “Hôn em một cái đi.”

Thẩm Vọng Tân cười, hôn lên má cô. Sau đó lại hôn lên môi cô, cô nhắm mắt lại theo thói quen, hé môi mỏng chờ anh. Nụ hôn một lúc một sâu hơn, tay anh càng lúc càng siết chặt em cô, như muốn khảm cô vào ngực mình.

Sau màn mây mưa, khi cô tưởng nụ hôn này đã kết thúc thì bất thình lình lại bị anh bế ngang lên. Cô nhìn thấy rõ ràng ý tứ trong đôi mắt anh, cô nhìn thoáng qua ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ.

“Như vậy không tốt lắm…”

Thẩm Vọng Tân cắn môi cô một cái, giọng nói trầm thấp “Có cái gì không tốt?”

“Nhưng bây giờ vẫn là ban ngày đấy.”

Thẩm Vọng Tân ôm cô đi nhanh lên lầu “Anh mặc kệ, muốn đi tạo bé cưng.”

Màn cửa sổ hoàn toàn che hết ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, phòng ngủ liền trở nên tối tăm, ẩn trong đó là tiếng nức nở của người con gái. Không biết là qua bao lâu, lúc này âm thanh kia mới dần ngừng lại. Người Tô Tinh Dã mồ hôi đầm đìa bị anh ôm trong ngực, mặt cô ửng hồng, thở dốc nhỏ giọng nói “Không phải nói muốn tạo bé cưng sao?”

Thẩm Vọng Tân yêu thương hôn cô “Chúng ta chỉ vừa mới kết hôn, còn có thể trải qua thế giới của hai người thêm vài năm nữa. Không vội"

Gò má Tô Tinh Dã dán vào ngực anh, ngửi hương thơm quen thuộc “Không phải chúng ta đã trải qua thế giới của hai người trước đây rồi sao? Em muốn có bé cưng, muốn có bé cưng của chúng ta".

Thẩm Vọng Tân nghe vậy, giọng nói anh nặng nề “Bằng không thêm một lần nữa nhé?”

Tô Tinh Dã cắn môi, nắm lấy ngón tay anh không có trả lời, nhưng cô cũng không hề cự tuyệt.

Thẩm Vọng Tân cười, nhẹ nhàng vuốt chiếc cổ tinh tế của cô. Anh dùng sức thay đổi vị trí của hai người rồi hôn lên môi cô. Một cảnh xuân sắc lại tái diễn lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc