《Bóng dáng》là bộ phim điện ảnh đầu tay của Thẩm Vọng Tân, ngày công chiếu phim hôm nay Trì Hủ, Phó Tuân và Du Thư Yên đều đăng Weibo tuyên truyền, Tô Tinh Dã cũng không ngoại lệ, Weibo chính chủ cũng trích đăng《Bóng dáng》đặc biệt tên Thẩm Vọng Tân: Thẩm lão sư! Cố lên!
Weibo này của Tô Tinh Dã chỉ có fan only và fans CP hừng hực khí thế bình luận, lúc fans CP sắp chiếm lấy cao điểm, một bình luận có quyền lực cực cao ngang trời vọt lên.
Thẩm Vọng Tân S: Cảm ơn cô Tiểu Tô đã cổ vũ / vui sướng.
Mẹ nó!! Cô Tiểu Tô!! Mẹ nó rất ngọt!!! A a a a a a a!!
Bảo vệ thầy Thẩm của chúng ta!!
Mau!! Đưa thầy Thẩm của chúng ta lên! Đi!!
Tôi có thể không đoạt top bình luận! Nhưng thầy Thẩm của tôi phải là top bình luận!!
Dưới sức mạnh của các cô gái Vọng Tinh, Thẩm Vọng Tân vững vàng chiếm giữ vị trí hot của Tô Tinh Dã, hơn nữa ngoại trừ năm bình luận hot đầu tiên thì bên dưới đều là fans CP, khiến fan only tức hộc máu.
Sau một lúc chiếm đoạt đường ngon, fans CP lại cào ra đường nhỏ, trước đó có nhiều đồng nghiệp đăng tuyên truyền cho ca ca như vậy, nhưng người đầu tiên ca ca hồi âm là Tinh Tinh, hơn nữa thời gian hồi âm chỉ cách nhau một phút? Một phút? Anh quá đúng lúc nha?? Nhìn vào thời điểm này, một suy nghĩ lớn mật hiện lên trong lòng các cô gái Vọng Tinh!! Vì vậy các cô gái Vọng Tinh lại bắt đầu truyền nhau!!
Đừng hỏi, hãy hỏi hai người đã thảo luận những gì.
Đừng hỏi, hãy hỏi lúc này họ đang ở bên nhau.
Đừng hỏi, hãy hỏi đôi tình nhân trẻ đã ở chung.
Fan CP: a a a a a a!! Năm mới!! Năm mới!!
Fan only: Năm mới tớii!! Mỗi ngày là năm mới!! Bạn ở nhà mỗi năm hay sao?!
Fans CP phân tích không sai, lúc Tô Tinh Dã trích dẫn Weibo của Thẩm Vọng Tân, hai người đúng thật đang ở cùng một chỗ, họ đang chờ quay cảnh cuối của ngày hôm nay, nhưng đó là cảnh hôn, cốt truyện Ngô Việt hôn La Phu do Thẩm Vọng Tân thủ vai, vừa mới khởi quay chưa đến vài ngày mà đoàn phim đã quay cảnh hôn rồi!
Lúc trước, tuy hai người đã từng hợp tác, nhưng tất cả mọi người đều biết 《Quyền Mưu 》là bộ phim về nam chính, nam nữ chính trên cơ bản đều tập trung vào sự nghiệp, nguyên văn chỉ có một cái hôn trán của Thanh Thủy, hơn nữa theo mọi người biết, Thẩm Vọng Tân chưa từng quay cảnh hôn, Tô Tinh Dã cũng càng không có, cho nên lại nói đây là cảnh hôn đầu tiên của hai người họ.
Nguyên nhân này làm phó đạo diễn rất lo lắng cho hai người họ, ngược lại mặt của Quách Minh Trung bình tĩnh như thường, vì vậy ông không nhịn được hỏi: “Lão Quách, chẳng lẽ ông không lo lắng sao?”
Quách Minh trung hỏi lại ông: “Lo lắng cái gì?”
“Dù sao đây cũng là lần đầu thầy Thẩm và cô Tiểu Tô diễn cảnh hôn, ông không giảng giải cho hai người họ một chút sao?”Quách Minh Trung nhìn thoáng qua hai người đang ngồi đối thoại cách đó không xa, bầu không khí quả thực người khác không thể chen vào, ông nhếch môi: “Chuyện này có gì hay để dạy?”
Phó đạo diễn kinh ngạc, hôm nay lão Quách làm sao vậy? Không giống ông của trước kia!! Có điều đạo diễn cũng không lo lắng, vậy ông cũng không nhất thiết phải lo lắng, trước cứ quay sau đó xem hiệu quả rồi nói.
Khoảng mười phút sau, thư ký trường quay bắt đầu gọi: “Thầy Thẩm, cô Tiểu Tô, nên vào vị trí rồi.”
Thẩm Vọng Tân đóng kịch bản lên tiếng đáp.
Vào vị trí xong, sau một tiếng “Action” thì chính thức bắt đầu quay.
Hai người cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái.
***
La Phu nghe thổ lộ của Ngô Việt, rõ ràng trong lòng có sóng to gió lớn, nhưng nét mặt vẫn như cũ không thể hiện cái gì, chung quy Ngô Việt và nàng khác nhau một trời một vực, hắn là tướng quân xuất thân cao quý, nàng cùng lắm chỉ là một tiểu cung nữ, gia cảnh sa sút sau đó bị bán để tiến cung, ngay cả sinh sống còn khó khăn như vậy, thật sự không thể chịu đựng được cái ‘thích’ như vậy, vì vậy nàng bắt buộc chính mình phải bước lùi về phía sau.
Gương mặt anh tuấn của Ngô Việt hơi cứng đờ, nhìn nàng bước lùi về phía sau hắn đã hiểu rõ ý tứ của nàng: “A Phu?”
Lần đầu La Phu dùng loại ngữ khí bình tĩnh lại xa cách nói với hắn: “Ngô thế tử không có việc gì đừng đùa với nô tỳ như vậy.”
“A Phu, nàng biết rõ...”
“Ta không biết, nhưng ta biết, ta không thích người.” Rất nhanh La Phu chen ngang lời nói của hắn.
Quách Trung Minh: “Cắt! Không phải, Tinh Dã, lúc cô nói không thích ánh mắt phải dứt khoát một chút, như vậy không phải là không thích, trong mắt cô rõ ràng toát ra nhìn xem ‘ta thật sự thích người, ta siêu thích dáng vẻ của người’ vậy.”
Hai câu nói cuối cùng của Quách Trung Minh cực kỳ sinh động, khiến nhân viên công tác xung quanh không khỏi cười ra tiếng.Nghe thấy tiếng cười xung quanh mình, nhát mắt gương mặt Tô Tinh Dã đã đỏ lên, ánh mắt của cô rõ ràng như vậy sao...Nhưng cô thực sự rất thích Thẩm Vọng Tân mà...
Khóe môi của Thẩm Vọng Tân cũng không kiểm soát được giương lên, dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe được nói: “Là diễn xuất, diễn cảnh em không thích anh.”
Tô Tinh Dã nhỏ giọng than thở: “Chỉ là... rất khó...”
“Khó cũng phải diễn, kết thúc công việc sớm một chút chúng ta đi xem phim.”
Nghe đến muốn xem phim, đôi mắt của Tô Tinh Dã sáng lên.
Quách Trung Minh ở đầu kia nhìn hai người nhỏ giọng nói xong chuyện gì đó, khóe môi giương lên một chút, nhưng trên mặt vẫm như trước nghiêm túc cứng nhắc: “Trao đổi được rồi sao? Trao đổi xong rồi thì chúng ta sẽ làm lại một lần nữa?”
Thẩm Vọng Tân hướng về đạo diễn ra hiệu OK: “Được rồi, đạo diễn.”
Có lẽ đi xem phim do Thẩm Vọng Tân nói ra có tác dụng, lần này Tô Tinh Dã quay một lần đã qua, sau đó bắt đầu quay cảnh tiếp theo.
La Phu không nhìn thấy dáng vẻ bi thương của Ngô Việt, nàng hướng về phía hắn khẽ cúi đầu chào, sau đó xoay người rời đi, nhưng nàng vừa mới quay người đi đã bị người kia kéo cổ tay, sau đó cả người bị bay lên, lập tức được ôm lấy, đặt lên cột trụ trên hành lang, đôi mắt quả hạnh xinh đẹp bỗng trợn tròn: “Ngô Việt... Người làm gì vậy?”
“Không phải gọi ta là Ngô thế tử sao?” Hiện tại biết gọi ta là Ngô Việt rồi?”
Tim của La Phu đập nhanh, nàng đưa tay đẩy hắn: “Ngô thế tử, xin người thả... A!”
Còn chưa nói xong, đôi môi ấm áp hé ra lập tức bị bao phủ.
Vừa hôn như vậy, Tô Tinh Dã nhất thời có chút mơ hồ không biết rõ đến cuối cùng mình hôn ai, La Phu hẳn là phải phản kháng, nhưng bản thân Tô Tinh Dã không thể phản kháng, đối với Thẩm Vọng Tân cô không hề có chút miễn dịch nào!!!
Ngay lúc cô hơi thất thần, một bên eo đột nhiên bị nhéo nhẹ, bị nhéo như vậy, cả người Tô Tinh Dã tỉnh táo lại, khôngkịp nghĩ nháy mắt tiến vào trạng thái, nàng đưa tay bắt đầu đẩy Ngô Việt ra, kháng cự lại nụ hôn bá đạo này, nhưng từ nhỏ Ngô Việt đã luyện võ nên thân thể cường tráng, La Phu là tiểu cô nương vừa mới cập kê có thể đẩy nổi sao? Tất nhiên là bị giam giữ chặt chẽ trong ngực, cô buộc phải đón nhân nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng kia.
Người trong cảnh diễn lúc này hoàn toàn đã vào trạng thái, hôn nhau không xem ai ra gì, người bên ngoài cũng ăn ý nín thở, lúc này không dám quấy nhiễu đến hai người.
Phó đạo diễn trợn mắt, mẹ, ông vốn còn lo lắng hai người lần đầu quay cảnh hôn sẽ khẩn trương không thích ứng được, xem ra là ông đã suy nghĩ nhiều rồi.
Quách Minh Trung nhìn hai người bên trong màn hình, trên mặt là vẻ tán thưởng và hài lòng.
Ngược lại không giống với mọi người, Tiểu Thuần đau khổ ra mặt, trong lòng rỉ máu!!
Đường Viên đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô ấy an ủi, nhưng khóe môi lại cmn điên cuồng giương lên, hôn thật tuyệt! Hôn tuyệt vời! Hôn lâu hơn một chút!!
***
Cảnh hôn này của hai người diễn một lần là thông qua, Quách Minh Trung cực kỳ hài lòng: “Cắt! Không tồi không tồi!! Hôm nay đến đây!! Kết thúc công việc!!”
Phó đạo diễn đi tới vỗ vỗ bả vai của Thẩm Vọng Tân: “Lần đầu tiên diễn cảnh hôn nha! Nắm bắt không tồi! Cố gắng thêm nhá!”
Tô Tinh Dã mím môi, trong quá trình ôm hôn thật sự không cảm nhận được điều gì, nhưng lúc này sau khi hôn xong cô mới ý thức được, tuy rằng chỉ là diễn, nhưng dù sao cũng ở nơi đông người huống chi cùng Thẩm Vọng Tân ôm hôn, hai gò má trắng nõn của cô đã đỏ bừng.
Phó đạo diễn cũng chú ý tới, ông thẳng thắn nở nụ cười: “Uầy, diễn viên thôi, không có gì phải thẹn thùng, sau này trải qua nhiều sẽ tốt thôi.”
Vốn khóe miệng của Thẩm Vọng Tân hơi giương lên, sau câu nói của phó đạo diễn, ý cười trong khóe môi nháy mắt tắt hẳn.
Phó đạo diễn hít hà một tiếng: “Thời tiết quỷ này càng ngày càng lạnh, được rồi được rồi, hai người cũng nhanh đi tẩytrang thay quần áo trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta sẽ hóa trang chụp ảnh.”
Sau khi phó đạo diễn đi rồi, Thẩm Vọng Tân nhất thời không nói gì, Tô Tinh Dã không rõ, nhìn anh hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Thẩm Vọng Tân phục hồi tinh thần lại, ánh mắt rơi trên đôi môi bị mình mút đỏ ửng, yết hầu khẽ lăn lộn: “Không có việc gì.”
“... Hả?”
Thẩm Vọng Tân giúp cô khép quần áo lại: “Đi thôi, đi tẩy trang.”
Tô Tinh Dã phồng má lên, ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi tẩy trang và thay quần áo xong, hai người đều lên xe riêng của mình sau đó cùng nhau trở về khách sạn, Tiểu Thuần dặn Tô Tinh Dã đừng thức đêm phải đi ngủ sớm một chút sau đó mới quay trở về phòng mình, cho nên cô ấy không biết, chân trước Tô Tinh Dã vừa mới đồng ý sẽ đi ngủ sớm thì chân sau cô đã đội mũ lưỡi trai lén lút chuồn ra khỏi khách sạn.
Rạp chiếu phim của họ ở gần khách sạn, lúc này đã là rạng sáng nên hai người thấp thỏm đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đi bộ đến rạp chiếu phim, người trong rạp chiếu phim rạng sáng cũng không có nhiều, trước khi đến đã mua vé trên điện thoại cho nên sau đó đi đến trước máy bán vé tự động nhận vé, Thẩm Vọng Tân mua vé trọn gói, vì vậy sau khi nhận vé họ đến quầy lễ tân để nhận bỏng ngô và coca trong gói.
Hiện tại《Ảnh tử 》đứng đầu, hôm nay《Ảnh tử 》của bọn họ chắc chắn là bộ phim chiếu rạp hot nhất rồi, chị quầy tiếp tân đứng cả ngày trời, tiếp đón người hết đợt này đến đợt khác, gần như mệt mỏi đến lóa mắt, cho nên cô ấy không chú ý tới, người đàn ông vừa nhận phần bỏng ngô chính là người ngày hôm nay làm các cô mệt mỏi đến sụp đổ, sau khi chờ cô ấy tỉnh táo sợ hãi nói: “Mẹ nó, người nảy rất cao, chính diện nhất định sẽ rất tuấn tú, thế mà tôi không nhìn thấy rõ, khó chịu quá…”
Cô gái khác liếc mắt nhìn cô: “Đẹp trai hay không đẹp trai tôi không biết, anh ấy đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, hơn nữa không thấy anh ấy đi với một chị gái nhỏ sao?”“Trời má, dáng người của chị gái nhỏ cũng rất đẹp, độ dày của mái tóc ấy khiến tôi chua xót.”
“Chắc đây là lượt cuối cùng, mệt chết tôi rồi
“Mệt gì mệt, vì ca ca, tôi mệt cũng nguyện ý.”
“Hứ.”