VỪA GẶP ĐÃ THƯƠNG

Về đến nhà, Tô Tinh Dã nằm vật lên giường, nhìn ba chữ “Thẩm Vọng Tân” trên WeChat, do dự một hồi rồi click mở khung trò chuyện, muốn gửi cho anh một câu sinh nhật vui vẻ. Gõ rồi lại xóa, mãi vẫn không gửi đi được. Cô sợ giờ này anh đã đi ngủ, nếu nhắn qua rồi làm anh thức giấc thì không hay lắm.

“Tinh Tinh, ngủ rồi à?” Giọng nói của Dương Vân vang lên ở ngoài cửa.

Tô Tinh Dã vội tắt điện thoại đặt xuống bên trái gối nằm, lớn tiếng trả lời: “Chưa ạ.”

Dương Vân đẩy cửa tiến vào, bưng theo một ly sữa bò.

“Chị Vân, đã trễ rồi sao lại chưa đi ngủ mà mang sữa cho em?”

Dương Vân đưa ly sữa cho cô: “Chị không sang thì làm sao biết được em chưa ngủ hả? Nào, uống đi.”

Tô Tinh Dã một hơi uống cạn: “Em uống xong rồi, bây giờ em chuẩn bị đi ngủ đây. Chị cũng mau về ngủ đi.” 

Dương Vân nhận lại cái ly không, xoa nhẹ đầu cô: “Ừ, đi ngủ đi nhé. Ngủ ngon.” 

“Ngủ ngon.”

Sau khi Dương Vân rời khỏi, Tô Tinh Dã tắt đèn đầu giường, nằm xuống. Nhắm mắt một hồi, cô vẫn không kiềm được mà mở điện thoại, ngay lập tức cô cảm thấy đầu óc choáng váng. Không biết từ lúc nào, dòng tin nhắn “sinh nhật vui vẻ” đã được gửi qua. Cô luống cuống tay chân muốn thu hồi nhưng đã quá trễ.

Thẩm Vọng Tân trả lời cô.

Thẩm Vọng Tân: [Cảm ơn. Đã trễ rồi sao em còn chưa ngủ?]

Tô Tinh Dã lập tức bò dậy, bật đèn, dựa lưng vào đầu giường: [Ừm, hôm nay có việc nên ngủ trễ. Còn anh? Sao anh cũng chưa ngủ?]

Thẩm Vọng Tân: [Còn đang quay tiết mục.]

Tô Tinh Dã: [Trễ vậy rồi mà vẫn quay á?]

Thẩm Vọng Tân: [Ừ. Cũng sắp xong rồi.]

Thẩm Vọng Tân đang cùng Tô Tinh Dã trò chuyện thì Lương Đẳng đẩy cửa phòng ra, gọi: “Anh ơi, phải qua rồi.”

Thẩm Vọng Tân ngẩng đầu nhìn cậu, đứng dậy, tay vẫn đang trả lời Tô Tinh Dã: [Tôi phải quay tiếp rồi, nói chuyện sau nhé. Em mau đi ngủ đi.]

Tô Tinh Dã nhìn dòng tin nhắn, ngón tay linh hoạt gõ xuống màn hình, trả lời: [Ok, ngủ ngon nhé.]

Thẩm Vọng Tân: [Ngủ ngon.]

Tô Tinh Dã tắt đèn, một lần nữa nằm xuống, ôm chặt điện thoại vào lòng, nhắm mắt lại.

Thường thì đúng một giờ Tô Tinh Dã sẽ đến lớp vũ đạo nhưng hôm nay đã hơn mười phút vẫn chưa thấy cô đi, Dương Vân không khỏi tò mò hỏi: “Hôm nay em không đi học sao?”

Tô Tinh Dã gật đầu: “Vâng, buổi sáng giáo viên có thông báo hôm nay nghỉ.”

Giờ giải lao, Tô Tinh Dã vừa giãn cơ vừa nhìn di động, cô đang xem lịch sử trò chuyện của nhóm trên WeChat.

Thích Chử: [Tôi đang ở Quảng Châu đóng phim. Ở đây một năm mùa nào cũng là mùa xuân. Thật tốt! Mấy người ở Bắc Kinh có lạnh không?]

Trì Hủ: [Lạnh chứ. Lạnh lắm luôn.]

Thẩm Vọng Tân: [Vào đoàn phim mới sớm vậy sao?]

Thích Chử: [Đã ký hợp đồng rồi phải chịu thôi. Đúng rồi, show tạp kỹ của cậu quay xong chưa?]

Thẩm Vọng Tân: [Xong từ hai ngày trước rồi.]

·         ·····

Tô Tinh Dã ngồi thẳng lại, thu chân, nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, bấm vào một ảnh đại diện rồi gửi tin nhắn.

***

Thẩm Vọng Tân mặc áo khoác xong, cầm điện thoại ngồi trên giường, một tin nhắn hiện lên.  

Tô Tinh Dã: [Anh Thẩm, tôi đọc tin nhắn trong group, thấy nhóm anh quay show xong rồi à?]

Anh ngồi lên giường, ngón tay thon dài gõ trên màn hình điện thoại: [Ừ, hôm qua mới vừa kết thúc.]

Tô Tinh Dã lập tức hỏi: [Vậy bây giờ anh có rảnh không?]

Thẩm Vọng Tân: [Sao vậy?]

Tô Tinh Dã: [Không phải đã nói chờ anh quay xong tôi sẽ mời anh đi ăn món cay Tứ Xuyên sao?]

Thẩm Vọng Tân bật cười, đang chuẩn bị trả lời thì giọng của Lục Kỷ Tiềm truyền đến từ phòng khách: “Mau dậy hết đi, bổn công tử đây sắp chết đói rồi!!!!”

Thẩm Vọng Tân vừa trả lời tin nhắn vừa đi ra, nói với đám Lục Kỷ Tiềm: “Mấy cậu đi ăn đi, tôi không đi đâu.”

“Hả? Sao vậy anh?” Lương Đẳng hỏi.

Thẩm Vọng Tân cười cười: “Có hẹn rồi.” 

“Với ai vậy? Là ai khiến cậu bỏ rơi tụi tôi?” Lục Kỷ Tiềm hỏi.

Thẩm Vọng Tân nhướn mày: “Bạn.”

“Ồ.”

Tô Tinh Dã thay quần áo, nhìn cái mũ dệt kim màu xanh mà mình đội sáng nay, ngẫm nghĩ một hồi rồi vẫn cầm lấy. Tin nhắn của Thẩm Vọng Tân gửi tới, khóe miệng cô cong lên, nhắn WeChat cho A Uy: [A Uy, tối nay em đi ăn với bạn. Không cần đến đón em đâu.]

Ra khỏi trung tâm, Tô Tinh Dã liếc mắt một cái đã thấy xe của Thẩm Vọng Tân. Hơi siết lại áo lông trên người, cô bước nhanh đến và mở cửa xe, một làn gió ấm lập tức ôm lấy cô. Nhìn người ngồi trên ghế lái, cô mỉm cười: “Anh tới nhanh thật.”

Thẩm Vọng Tân cười đáp: “Vậy sao?”

Tô Tinh Dã gật đầu.

“Cài dây an toàn đi.” Thẩm Vọng Tân nhắc nhở.

“Vâng.” Tô Tinh Dã nghiêng người cài dây.

Thẩm Vọng Tân đưa điện thoại cho cô: “Em nhấn địa chỉ đi.” 

Tô Tinh Dã nhận lấy, tìm địa chỉ quán cơm.

Trời mùa đông ở Bắc Kinh tối nhanh, mới 6 giờ đã tối sầm, đèn đường trên phố thi nhau sáng lên, người đi bộ và xe cộ qua lại nhiều hơn. Tô Tinh Dã nghiêng đầu nhìn Thẩm Vọng Tân, anh nhìn thẳng phía trước, hết sức tập trung lái xe, những ngón tay thon dài trắng nõn đối lập với vô lăng màu đen cứng rắn.

Đèn đỏ, Thẩm Vọng Tân từ từ cho xe dừng lại, anh chú ý tới ánh mắt Tô Tinh Dã, nhìn thoáng qua tay mình, rồi lại nhìn người bên cạnh, hỏi: “Đẹp không?”

Tô Tinh Dã không kịp phản ứng, nghe anh hỏi liền đáp: “Đẹp.”

Trả lời xong mới sực tỉnh, lập tức ngại ngùng, cô nhỏ giọng giải thích: “Ý tôi là… cũng khá đẹp… ” lắp bắp một hồi, cô ảo não nhận ra thà im lặng còn hơn.

Thẩm Vọng Tân thấy cô xấu hổ đến nỗi mặt đỏ lên thì cũng không làm khó nữa, nói: “Em không phải người đầu tiên nói thế.”

Tô Tinh Dã ngơ ngác nhìn anh: “Ai cơ?”

Thẩm Vọng Tân cười cười, đáp: “Fans.”

Tô Tinh Dã “À” một tiếng, thấy đèn chuyển xanh, lập tức nhắc nhở: “Đèn xanh rồi kìa, mau đi thôi.”

Dọc đường đi không bị kẹt xe, nên chỉ mất nửa tiếng họ đã thuận lợi đến nơi. 

Trước khi xuống xe, Thẩm Vọng Tân nhắc cô đội mũ, mang khẩu trang.

Tô Tinh Dã thấy ánh mắt anh dừng lại ở cái mũ dệt kim của mình thật lâu, có hơi lo lắng nhưng vẫn cố vờ như không biết gì, hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Vọng Tân lắc đầu, “Không có gì.” Anh đội mũ lưỡi trai màu xanh đen của mình lên.

Hai người xuống xe, một trước một sau vào quán cơm.

***

Tô Tinh Dã đưa thực đơn cho anh “Hôm nay tôi mời khách. Anh chọn đi.” 

Thẩm Vọng Tân không từ chối mà nhận lấy, nhìn lướt qua menu, hỏi: “Em có kén ăn gì không?”

Tô Tinh Dã nhấp một ngụm trà lúa mạch, trả lời: “Cái gì tôi cũng ăn được. Anh cứ gọi đi.” 

Nghe vậy, Thẩm Vọng Tân nhướng mày, chọn vài món. Ghi xong, anh gọi phục vụ đến và trả lại menu. Nhân viên phục vụ tò mò nhìn họ nhưng cũng không làm gì. Nhà hàng này chuyên tiếp đón người nổi tiếng, mỗi một nhân viên đều đã trải qua huấn luyện và tuyển chọn gắt gao. Làm nhân viên ở đây phải có nghĩa vụ bảo vệ tốt quyền riêng tư của thực khách cho nên dù có nghe thấy, nhìn thấy cái gì cũng phải im lặng nuốt vào bụng. 

Sau khi xác nhận lại món ăn, phục vụ rời khỏi phòng. Đợi không bao lâu, đồ ăn dần dần được mang lên. Tô Tinh Dã nhìn một bàn đồ ăn, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc. Cô từng đến nơi này với đám Hoắc Tương, lúc ấy món nào cũng đỏ rực, xộc mùi ớt. Ăn xong dạ dày sẽ nóng rát, môi thì sưng nhưng không thể nào ngưng được, hai ngày sau vẫn lôi nhau đến ăn, khiến cho Hoắc Tương phục luôn độ ăn cay của cô. Đây là một trong những nhà hàng cay nhất cô từng ăn nhưng sao hôm nay đồ ăn nhìn nhạt nhẽo vậy nhỉ.

Cô nếm một lát thịt, ngẩng đầu hỏi Thẩm Vọng Tân: “Có vẻ không cay lắm nhỉ?”

Thẩm Vọng Tân gật đầu: “Ừ, bởi vì tôi gọi cay nhẹ mà.” 

“Sao lại gọi cay nhẹ?”

“Dạo này họng tôi không tốt lắm, không thể ăn quá cay.”

“Hả? Hay mình đi chỗ khác nhé?”

Thẩm Vọng Tân cười, lắc đầu: “Không cần đâu. Tôi cũng đang muốn ăn cay.”

Tô Tinh Dã thấy anh nghiêm túc như vậy, bèn gật đầu.

Mức độ cay này không là gì đối với Thẩm Vọng Tân, lúc trước vì để hợp với Tô Tinh Dã mà anh liều mạng thử xem giới hạn của mình đến đâu. Trong phòng có máy sưởi, lại ăn món cay, nên áo khoác đều được cởi ra đặt trên ghế.

Thẩm Vọng Tân nhìn đôi môi đỏ thắm kia, hỏi: “Cay lắm sao?”

Tô Tinh Dã mím môi: “Vẫn ổn. Rất ngon.”

“Sắp tới anh có lịch trình gì không?” Tô Tinh Dã hỏi.

Thẩm Vọng Tân rót thêm trà lúa mạch cho cô, nghĩ nghĩ rồi nói: “Có ký một bộ phim, qua năm sẽ bắt đầu quay.”

“Phim gì vậy? Quay ở đâu thế?”  

“Trinh thám, hành động. Chắc là sẽ quay ở phim trường Tứ Xuyên.”

“Dự kiến quay mất bao lâu vậy ạ?”

“Chắc là hơn bốn tháng.”

“Lâu vậy á.”

“Một bộ điện ảnh quay ba bốn tháng là chuyện bình thường.”

Ăn xong đã là 8 giờ, cô đang định trả tiền thì bị Thẩm Vọng Tân kéo đi. Tô Tinh Dã vội nói: “Từ từ, tôi chưa tính tiền mà.”

Thẩm Vọng Tân dừng chân, bật cười. Tay xoa mũi, ho nhẹ hai tiếng, nói: “Tôi trả rồi.”

“Hả?” Tô Tinh Dã nhìn quầy thu ngân cách đó không xa, nhân viên mỉm cười gật đầu nhìn cô.

“Đã nói bữa này tôi mời mà, sao anh lại trả tiền?”

“Tôi chưa bao giờ để con gái phải trả tiền khi đi ăn chung.” Thẩm Vọng Tân trả lời.

Tô Tinh Dã ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác ngũ vị tạp trần.

Bình luận

Truyện đang đọc