VỪA GẶP ĐÃ THƯƠNG

Sau khi phía bên này quyết định hợp tác, Tư Khố nhanh chóng liên hệ với phòng làm việc của hai bên và xác định thời gian chụp chính thức, đồng thời tạp chí của hai người cũng được đưa lên Super Star Rice Ball, thế nên xem như tạp chí của hai người cũng được Tư Khố PR trá hình, và các cô gái Vọng Tinh lại được một phen phấn chấn.

Vào buổi sáng hôm hai người chụp ảnh, có không ít fan vây quanh trước cửa công ty Tư Khố. Trên tay Lượng Tân Tân giơ biểu ngữ của Thẩm Vọng Tân, trên tay Mãn Thiên Tinh thì giơ biểu ngữ của Tô Tinh Dã, còn nhóm Vọng Tinh thì giơ tấm biểu ngữ “Dao Vọng Tinh Thần”. Hơn nữa, fans hai nhà còn vô cùng ăn ý đứng đối diện nhau, đã thế còn chọn phớt lờ đối phương. Trong đội ngũ hai bên đều có những cô gái của “Vọng Tinh”, và giờ họ chỉ còn biết trố mắt nhìn nhau.

Hơn tám giờ sáng, một chiếc xe bảo mẫu chạy về hướng này, Lượng Tân Tân nhận ra đó là xe của Thẩm Vọng Tân thì lập tức trở nên kích động. Lúc Thẩm Vọng Tân bước xuống xe, Lượng Tân Tân và Vọng Tinh liền thốt ra những tiếng thét chói tai: “A a a a a a!”, mà ở phía đối diện là vẻ mặt lạnh nhạt của Mãn Thiên Tinh. Giữa những tiếng thét chói tai, một cô gái Vọng Tinh nghe thấy một giọng nói trong trẻo: “Cậu a cái gì, đó là đối thủ của chúng ta mà!” Mới đầu, các cô gái Vọng Tinh cũng sửng sốt, sau đó thì cười đến đau cả hông.

Thẩm Vọng Tân vừa chào fan vừa đi vào bên trong, ngay lúc gần tiến vào công ty, đột nhiên ở phía bên trái sau lưng truyền đến tiếng thét chói tai, anh theo bản năng quay người nhìn lại thì trông thấy một chiếc xe bảo mẫu đang chạy tới.

Vẻ mặt vốn lạnh nhạt của Mãn Thiên Tinh lập tức thay đổi trong giây lát: “A a a a a a!!! Tinh Tinh!!! Chị ơi!!!”

Tô Tinh Dã vừa xuống xe liền nhìn thấy Thẩm Vọng Tân đứng ở cửa công ty, hai người cách nhau không đến mười mét, ngay sau đó, khóe môi hai người cùng cong lên. Thẩm Vọng Tân đứng tại chỗ, Tô Tinh Dã vừa vẫy tay chào fan vừa đi về phía anh, cảnh tượng này làm cho tất cả cô gái Vọng Tinh ở hiện trường đều phát điên, khắp nơi chỉ có thể nghe thấy những tiếng thét chói tai “A a a a a a”, không chỉ vậy mà còn kèm theo những tiếng gào thét đến tê tâm liệt phế.

“Ca ca đi mau lên!!! Đi mau lên!!!”

“Tinh Bảo không được cười!! Không được cười với anh ấy!!!”

Cho dù fan ở đây thét chói tai như thế nào, Thẩm Vọng Tân vẫn đứng tại chỗ như cũ, Tô Tinh Dã cũng vẫn như cũ đi về phía anh, cả hai cùng nhau đi vào công ty. Sau khi bóng lưng dần biến mất trong tầm mắt mọi người, tiếng hò hét bên ngoài mới dần lắng xuống, nhưng lúc này, fan hai nhà đều đã đỏ mắt, bắt đầu cãi nhau chí chóe.

“Đều tại nhà nào đó cả! Ỷ vào dáng vẻ xinh đẹp mà quyến rũ người khác!”

“Chân mọc ở trên người ai vậy nhỉ! Rõ ràng vừa thấy người nhà tôi đã đứng yên mà còn trách ai chứ!”

“Còn không phải là vì người nhà bên kia đẹp quá sao!!”

“Ơ vậy ai bảo nhà bên kia thích nhà tôi là vì nhà tôi đẹp chứ!”

“……”

Vọng Tinh – người vừa hét lên như thế lập tức sửng sốt, sau đó liền nở một nụ cười sâu xa! Nó đó! Nó đó!!

***

Ở bên này, hai người sóng vai đi đến cửa thang máy, sau khi vào thang máy, hai người cũng ăn ý đứng thành một hàng, còn Tiểu Thuần và Đường Viên đứng phía sau bọn họ. Thang máy chậm rãi đi lên, đột nhiên Tô Tinh Dã cảm thấy mu bàn tay của mình bị chạm nhẹ, sau đó bàn tay được người ta nhẹ nhàng nắm lấy, cô theo bản năng cuộn các ngón tay lại, sau đó cùng bình tĩnh nắm lại tay anh, mượn góc độ và ống tay áo để che lại bàn tay đang nắm chặt của hai người.

Mãi cho đến khi thang máy truyền đến tiếng “Đinh ——“, lúc này hai bàn tay đang nắm chặt nhau mới tách ra, cả hai đều điềm nhiên như không có việc gì, một trước một sau bước ra ngoài. Trong lúc trang điểm, hai người nói chuyện rất tự nhiên, bởi vì trong phòng nghỉ còn có nhiều nhân viên khác nên chủ đề nói chuyện của hai người đều là những chủ đề bình thường, nhưng dù vậy vẫn có không ít nhân viên ở đây cảm thấy GATO. Dẫu sao, dáng dấp của hai người đều rất đẹp, người thật còn lung linh hơn, giá trị nhan sắc đã cao mà còn là CP nên không GATO mới là lạ.

Thẩm Vọng Tân trang điểm xong trước Tô Tinh Dã, anh nghiêng đầu nói với cô: “Anh đi thay quần áo trước nhé.”

Tô Tinh Dã gật đầu: “Được ạ.”

Khi Tô Tinh Dã quay trở lại, Thẩm Vọng Tân đã thay quần áo xong và đang ngồi trên sofa của phòng nghỉ. Lúc Tô Tinh Dã bước vào, xung quanh liền truyền đến những tiếng hít khí rõ ràng, ngay cả Thẩm Vọng Tân vốn đang cúi đầu xem điện thoại cũng không dời mắt khỏi cô được.

Tô Tinh Dã mặc chiếc váy dài hở vai màu trắng, để lộ bả vai gầy trắng nõn, trên xương quai xanh tinh xảo được thoa một lớp phấn nhũ nên khi nhìn sẽ thấy chúng sáng lấp lánh, mái tóc đen dài được tết thành một bím tóc dài bằng những sợi tơ vàng len lỏi trong tóc, nửa thân trên vô vùng vừa người tôn lên đường cong của cơ thể, những hoa văn tinh xảo ôm trọn lấy vòng eo thon, còn nửa người dưới là lớp sa mỏng xòe, phía trên được được đính lên những ngôi sao lấp lánh.

Mà nhìn sang Thẩm Vọng Tân, anh mặc một bộ tây trang màu đen, những đường may tinh tế tôn lên vóc dáng cao ráo của anh, hơn nữa gương mặt tuấn tú kia cũng đã đủ khiến người ta ngây người. Sự GATO của các nhân viên đã lên đến đỉnh điểm, tổng biên tập của bọn họ thực sự rất biết làm việc đó!!! Váy sa mỏng dài hở vai kết hợp với tây trang màu đen!! Sao buổi chụp tạp chí này lại giống như đang chụp ảnh cưới vậy!!

Tô Tinh Dã bị người khác nhìn nên có hơi mất tự nhiên, cô mím môi dưới, theo bản năng hỏi Thẩm Vọng Tân đang ngồi trên sofa: “Có đẹp không anh?”

Lúc này, Thẩm Vọng Tân mới hoàn hồn, anh đứng dậy đi về phía cô: “Đẹp, vô cùng đẹp.”

Các nhân viên ở đây bị câu nói “Vô cùng” kia làm cho ngu người! Vô cùng ư??? Câu nói đột ngột này là sao, đang có chuyện gì xảy ra vậy?

Thật ra, lúc hai người vừa đến đã vô cùng không bình thường. Nếu nói bọn họ có thân mật thì thật ra cũng không có mà trái lại còn giữ ý tứ, nhưng cũng không khó để nhận ra từ trong lời của đối phương rằng họ rất quen thuộc và tự nhiên với nhau, nhất là lúc hai người đứng chung một chỗ, trông cứ như một bữa tiệc thị giác vậy!! Thật sự rất đẹp!! Họ bỗng nhiên hiểu vì sao fan CP mê đắm hai người như vậy rồi!

Tô Tinh Dã đột nhiên nói với stylist (chuyên viên tạo hình): “Thầy ơi, nếu phối với một sợi dây chuyền có phải sẽ đẹp hơn không ạ?”

Ánh mắt của stylist dừng lại trên cổ cô vài giây rồi lập tức hiểu ý cô, bèn cười nói: “Vậy cô cảm thấy nên phối với cái nào?”

Đầu tiên, Tô Tinh Dã nhìn thoáng qua sợi dây chuyền bạc đã được cô gỡ xuống đang đặt trên bàn trang điểm, sau đó nhìn về phía stylist, dò hỏi: “Thầy cảm thấy sợi dây chuyền này có được không?”

Stylist nhìn qua theo tầm mắt cô rồi chợt nở nụ cười: “Tôi cảm thấy không tệ.”

Khi Thẩm Vọng Tân nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tô Tinh Dã và stylist thì khóe môi không khỏi hơi cong lên nhưng vừa vặn bị stylist bắt gặp, anh ấy bèn tiện tay đưa sợi dây chuyền cho anh: “Thầy Thẩm, phiền anh giúp tôi đeo cho ấy, tôi phải dọn dẹp lại đã.”

Sau khi nghe thấy câu của stylist, một hai nhân viên trong phòng hóa trang đều trợn to mắt và chờ phản ứng của Thẩm Vọng Tân. Liệu anh có nhận lấy không? Có nhận lấy không đây?!!!

Giây tiếp theo, họ thấy Thẩm Vọng Tân thực sự không chút do dự đưa tay nhận lấy sợi dây chuyền từ tay stylist.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Tô Tinh Dã cũng có chút không phản ứng kịp.

Thẩm Vọng Tân mỉm cười đi tới phía sau cô, giúp cô đeo sợi dây chuyền vào rồi nhẹ nhàng đặt bím tóc dài xuống giúp cô.

Cả phòng hóa trang rơi vào sự yên tĩnh trong vài giây, mẹ nó!!

***

Nhiếp ảnh gia chụp cho họ hôm nay là cây át chủ bài của Tư Khố, có địa vị không nhỏ trong giới nhiếp ảnh và là thần tượng của vô số nhiếp ảnh gia khác. Ông ấy có yêu cầu rất cao đối với người mẫu, thế nên dù có rất nhiều nghệ sĩ hợp tác với Tư Khố nhưng không phải ai cũng có cơ hội xuất hiện trong ống kính của ông. Thế mà hôm nay Tư Khố lại giao tạp chí của hai người vào tay ông, xem ra lần này Tư Khố thật sự muốn làm lớn.

Sau khi Trần Tuấn nhìn thấy Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã cùng xuất hiện trước mặt ông, không thể phủ nhận rằng quả thực lúc ấy mắt ông đã sáng lên. Theo ông được biết thì trang phục hôm nay của họ là do công ty quyết định, rõ ràng là muốn thu hoạch to, hơn nữa mục tiêu thu hoạch chính là nhóm CP Vọng Tinh kia nên lúc chụp hình chắc chắn không thể thiếu một vài động tác thân mật.

Vốn dĩ Trần Tuấn còn có chút lo lắng hai người sẽ không được tự nhiên, dù gì ông đã ở trong giới này nhiều năm rồi, thứ không thiếu nhất ở nơi này chính là CP, chỉ một vài động tác thân mật vô tình trên sân khấu cũng có thể khiến fan CP nảy sinh ảo tưởng, để rồi rêu rao khắp nơi CP của tôi là thật, nhưng một khi bước xuống sâu khấu, họ hầu như chẳng buồn nói với nhau thêm một câu. Vì thế nên thật ra ông không thích chụp cho CP, bởi vì sự giả tạo đó sẽ khiến ông nổi cáu.

Vì vậy, trước khi chụp ông còn dặn dò: “Lát nữa nhớ chú ý đến biểu cảm, điều mà anh muốn là sự vui sướng xuất phát từ nội tâm, hai người có hiểu không?

Tô Tinh Dã ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Vọng Tân, Thẩm Vọng Tân nhìn cô một cái rồi mới nói: “Chúng em hiểu ạ.”

Trần Tuấn gật đầu. Rốt cuộc là hiểu thật hay giả vờ hiểu thì lát chụp là biết ngay.

Trong suốt quá trình chụp ảnh, cả hai thực hiện các động tác dựa theo sự hướng dẫn của nhiếp ảnh gia. Trần Tuấn ngạc nhiên phát hiện cử chỉ của họ rất tự nhiên, cho dù là nắm tay hay ôm một cách thân mật thì đều tự nhiên đến mức khiến người ta phẫn nộ. Không riêng gì cử chỉ tự nhiên, ông học nhiếp ảnh nên nhạy bén về mặt biểu cảm hơn người bình thường, vì vậy biểu cảm của hai người đều ở trong sự quan sát chặt chẽ của ông. Trần Tuấn vốn đã chuẩn bị tinh thần kéo dài thời gian rồi nhưng ai ngờ chụp một lèo đến cuối mà ông vẫn không dừng tay được.

Đường Viên nhìn hai người trước mặt, không khỏi chống hai tay lên cằm, nói với vẻ mặt si mê: “Mẹ nó, CP của tôi xứng đôi quá đi.”

Tiểu Thuần đứng bên cạnh cô nghe vậy thì nhìn cô một cái, mặt như đưa đám nói: “CP chó thì có.”

Đường Viên không cho là đúng, nói: “Chỉ cần CP của tôi ngọt ngào thì chó cũng có sao đâu.”

“Bộ quý trọng mạng sống, rời xa CP không tốt sao?”

“Đương nhiên là không tốt rồi, CP của tôi ngọt như vậy mà.”

“Ngọt thì có ích gì chứ, thể nào cũng đứt thôi.”

Nghe vậy, Đường Viên liền nở một nụ cười sâu xa: “CP của tớ tuyệt đối sẽ không đứt, “Dao Vọng Tinh Thần” là thật!”

Vẻ mặt Tiểu Thuần lạnh lùng đáp: “Là giả.”

Bình luận

Truyện đang đọc