VỪA GẶP ĐÃ THƯƠNG

Trong một tuần ở Amazon, Thẩm Vọng Tân chỉ gọi cho Tô Tinh Dã đúng hai lần. Lần đầu là lúc vừa đến Amazon, lần thứ hai chính là ngày tham gia show của đài Xoài. Sau đó, ngay cả thời gian nhắn tin trên Wechat còn không có huống chi là gọi điện. Thường sẽ là người này nhắn tin rồi khoảng hai, ba ngày sau người kia mới trả lời được cho nên một câu chuyện có thể kéo dài đến mấy ngày liền kể không hết. Dù không có nhiều thời gian dành cho nhau nhưng Tô Tinh Dã vẫn rất thỏa mãn.

Cô còn đặt mua một bộ máy chiếu ở trên mạng. Mấy ngày này, việc đầu tiên cô làm sau khi kết thúc công việc là mở máy chiếu, tắm rửa xong liền ôm gối nằm trên sô pha xem show của anh. Tối nay chiếu show của nhà Xoài, nhìn thân ảnh quen thuộc trên màn hình, cô không kiềm được nhắn cho anh một tin.

Tin nhắn được gửi đi, Tô Tinh Dã thả di động xuống, vào phòng tắm, tháo mặt nạ, rửa mặt. Cô không ngồi chờ vì cô biết phải đến sáng mai hay thậm chí là chiều tối mai anh mới trả lời. Không ngờ rửa mặt xong, bước ra, cô lại nghe được tiếng chuông điện thoại. Vừa vỗ nhẹ dưỡng chất trên mặt, vừa bước qua. Nhìn thấy thông báo trên màn hình, đầu óc Tô Tinh Dã đột nhiên trống rỗng, dừng mọi hoạt động lại, vội nhào tới cầm điện thoại lên, nhấn nghe: “Alo, Thẩm Vọng Tân, em…. em còn tưởng rằng ngày mai anh mới trả lời.”

Sau khi Thẩm Vọng Tân nghe Tô Tinh Dã nói xong liền trầm mặc. Bọn họ vừa mới xác định quan hệ, đang là thời điểm nồng cháy nhất thì anh lại bận đến mức ngay cả một cuộc gọi cũng không thể cho cô. Anh thật là một người bạn trai tồi nhưng dù vậy bạn gái lại không hề có một chút oán hận, trách móc nào. Chỉ mới nhận được một cuộc điện thoại của anh thôi mà đã vui như thế.

Tô Tinh Dã thấy hơi lạ khi không nghe được anh đáp lời bèn lo lắng gọi: “Thẩm Vọng Tân?”

Một lúc sau, giọng nói trầm ấm vang lên: “Tinh Tinh, anh xin lỗi.”

“Hả?” Tô Tinh Dã không hiểu: “Ý anh là sao? Xin lỗi gì cơ?”

Tô Tinh Dã vừa hỏi xong, còn chưa chờ được câu trả lời của Thẩm Vọng Tân thì lại nghe thấy giọng của Đường Viên: “Anh Thẩm, chuẩn bị quay rồi.”

Tô Tinh Dã nghe rất rõ, bèn nói một cách thấu hiểu: “Đến lúc quay rồi à, anh mau đi đi. Em cúp trước nha……”

“Tinh Tinh.” Thẩm Vọng Tân đột nhiên ngắt lời.

Tô Tinh Dã lập tức “ơi” một tiếng.

Thẩm Vọng Tân bật cười, dịu dàng bày tỏ: “Anh nhớ em.”

Một câu “anh nhớ em” dịu dàng truyền vào màng nhĩ của Tô Tinh Dã, khiến cho trái tim bé nhỏ của cô lập tức nhảy lên liên hồi. Cô cắn nhẹ môi: “Em cũng rất nhớ anh. Cực kỳ nhớ anh.” 

“Tinh Tinh, chờ anh.”

“Vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Tinh Dã trầm mặc nhìn thời gian cuộc gọi trên màn hình, một phút mười ba giây. Thật ra cô cũng không quá buồn, nhận được điện thoại của anh cô đã rất vui rồi nhưng không hiểu sao khi nghe đến câu “anh nhớ em”, “chờ anh” thì trong lòng cô lại hơi chua xót.  

Bên kia Thẩm Vọng Tân đang quay《Sinh Tồn Nơi Hoang Dã》, đây là một chương trình có motip giống như《Khiêu Chiến Cực Hạn》. Nếu đem ra so sánh thì chỉ có hơn chứ không hề kém. Chỉ cần bắt đầu quay, cả người đều phải ở trong trạng thái làm việc với cường độ cao, vô cùng căng thẳng. Cuối cùng cũng quay xong, Thẩm Vọng Tân nhìn Đường Viên đứng sau lưng chị chuyên viên trang điểm đang giúp mình tẩy trang, hỏi: “Tiểu Viên, đã đặt vé máy bay chưa?”

Đường Viên nhìn gương mặt mỏi mệt trong gương của Thẩm Vọng Tân, cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh Thẩm, hay là anh ngủ một giấc trước đi. Dậy xong rồi bay về nước cũng không muộn mà.”  

Thẩm Vọng Tân lắc đầu: “Không được, thời gian bay lâu như vậy tôi ngủ trên máy bay cũng được.”

Vẻ mặt kiên quyết của anh khiến Đường Viên nhớ lại tình cảnh bận rộn hồi quay《Khiêu Chiến Cực Hạn》. Cô biết, anh Thẩm muốn vội vã trở về như vậy là vì Tinh Dã. Tự dưng khi không lại bị nhét cho một mồm cẩu lương, Đường Viên cảm thấy tim mình thật đau. Chua quá đi!!! Yêu với chả đương!! Tức chết mất! Aaaaaa! 

Vọng Tinh đang im ắng thì phát hiện bang chủ đăng Weibo.

Vọng Tinh CP, tôi sẽ bảo vệ: Ca ca chắc chắn rất thích Tinh Tinh á!

ID “Vọng Tinh CP, tôi sẽ bảo vệ” này vô cùng có tiếng nói trong giới fan. Vì cô ấy là người thành lập nên Vọng Tinh CP. Vọng Tinh được lập ra từ khá sớm, trước khi《Quyền Mưu》chiếu thì nó đã có mặt rồi. Lúc ấy, mọi người còn chửi bới cô ta quá điên cuồng, nhảm nhí vì tất cả các bài đăng của cô ta đều đứng từ góc độ của người ngoài cuộc.

Bây giờ trong cộng đồng Vọng Tinh CP có rất nhiều clip ghép, tin lá cải, không thể phân biệt được thật giả nhưng không hiểu sao các Vọng Tinh lại rất chú ý đến người này. Có lẽ vì các bài đăng của cô đều quá chân thật, như thể nó thật sự xảy ra vậy. Họ thậm chí còn suy đoán, người này không phải người trong showbiz thì cũng là một người rất thân thiết với hai bảo bối của họ.

Vào lúc rạng sáng ở Bắc Kinh, sân bay lại đặc biệt náo nhiệt, các fan nghe tin nên đến rất đông, cũng may họ vẫn có trật tự, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của nhân viên an ninh an bài hạ, không gây rắc rối cho những hành khách khác. Các fan xếp thành hàng, dương cao banner “Thẩm Vọng Tân”.

Lúc bóng dáng Thẩm Vọng Tân xuất hiện, hiện trường có hơi mất khống chế một chút. Cũng may mọi người còn giữ lý trí, dù ồn ào nhưng cũng không làm loạn. Thẩm Vọng Tân dưới sự bảo vệ của nhân viên bảo an, vừa chào hỏi các fans vừa bước đi. Đến giữa sảnh, bước chân của anh bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt bị một vóc dáng nho nhỏ thu hút.

Tô Tinh Dã không ngờ mình sẽ bị anh phát hiện, cô hơi sửng sốt, ở giây tiếp theo, đôi mắt như chứa cả ngân hà lập tức cong thành hai vầng trăng non.

Đường Viên nhận ra bước chân của Thẩm Vọng Tân hơi ngừng lại, bèn nhỏ giọng hỏi “Làm sao vậy ạ?”

Thẩm Vọng Tân lắc đầu, khóe miệng hơi cong lên, động tác nhỏ của anh lập tức bị các fans phát hiện.

“A a a a a, ca ca cười kìa!! Anh cười gì vậy???”

“Ca ca cười đẹp quá đi!! Tôi muốn điên rồi!!”

Trước khi lên xe, Thẩm Vọng Tân nói lớn: “Không còn sớm nữa, các bạn mau về nhà nghỉ ngơi đi. Chú ý an toàn nhé.”

Cửa xe đóng lại, anh lập tức rút di động ra, mở WeChat, gửi một tin nhắn: [Đừng đi lung tung. Ở đó chờ anh qua đón.]

Sau khi xe bảo mẫu của Thẩm Vọng Tân lăn bánh, các fan mới tốp năm tốp ba rời đi, đám chị em xôm xả thảo luận: “Hồi nãy các cậu có chú ý đến chị gái đứng cách mình không xa không? Chân dài thật ý! Ghen tị ghê!”

“Cậu nói cái người đeo khẩu trang, mặc áo thun trắng phối với quần jean đen cạp cao, đội cái mũ lưỡi trai màu xanh, á hả?”

“Đúng vậy đúng vậy, cậu cũng thấy à?”

“Ừ. Dù không lộ mặt, nhưng da rất trắng á. Khí chất cũng đỉnh nữa. Chắc chắn là một chị gái rất xinh!” 

“Má ơi! Ca ca suốt ngày đóng cặp với toàn nữ diễn viên đẹp thì không nói. Bây giờ ngay cả trong đám fan chúng ta còn có người đẹp như vậy thì sao tôi chịu nổi đây. Ghen tị quá huhu!”

“Thật ý! Tớ cảm thấy kiếp trước mình chắc chắn là một quả chanh chua cực kỳ chua!”

Tô Tinh Dã cảm nhận được di động hơi rung, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, đôi môi mọng giấu trong khẩu trang hơi cong lên, các fan đều đi về phía nhà xe, chỉ có mình cô đi ngược lại.

Đường Viên không hiểu vì sao Thẩm Vọng Tân lại yêu cầu cô chạy xe đến đây. Dừng xe rồi, cô nhìn anh đội mũ, đeo khẩu trang, mở cửa xe định xuống thì lập tức lo lắng hỏi “Anh muốn đi đâu vậy?”

Thẩm Vọng Tân quay qua nhìn cô, cười nói: “Đón người.”

Đường Viên ngơ ngẩn, Thẩm Vọng Tân không cho cô thời gian tiêu hóa đã xuống xe, bước đi. Sau một hồi suy nghĩ, Đường Viên lờ mờ hiểu ra. Ý anh là đón Tinh Dã sao? Chẳng lẽ Tinh Dã tới đây? Tinh Dã trà trộn vào các fans ư?!!

Bên này, Tô Tinh Dã đứng tựa lưng vào cột, cầm di động nhìn xung quanh. Không phải anh nói ở đây chờ anh sao? Đâu mất tiêu rồi? Sao còn chưa quay lại nữa? Cô có hơi sốt ruột định gửi tin nhắn cho anh thì giọng nói quen thuộc từ sau lưng vang lên: “Tinh Tinh.”

Tô Tinh Dã lập tức quay lại, người ấy đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, mang khẩu trang, mặc áo hoodie xanh biển, dáng người cao ráo hơi gầy, đang dang rộng vòng tay nhìn cô. Cô không kiềm được khẽ kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng chạy qua nhào vào lồng ngực ấm áp. Thẩm Vọng Tân một tay đỡ gáy tiểu yêu tinh, một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh. Khi giam cô trong vòng tay của mình, nỗi nhớ lâu ngày cuối cùng cũng được trút bỏ.  

“Không phải đã đồng ý với anh là không đến sao? Em hư quá không chịu nghe lời gì cả. Lỡ anh không nhìn thấy em thì sao? Hửm?”  Anh khẽ chất tốt nhưng giọng nói lại không hề có ý trách cứ gì cả. Trước khi anh lên máy bay họ còn nhắn tin WeChat, lúc ấy cô có nói muốn đến đón, nhưng bị anh từ chối. Anh sợ quá nhiều người sẽ làm cô bị thương. Nói mãi cô mới chịu đồng ý vậy mà vừa xoay người đã trà trộn vào nhóm fan của anh rồi.  

Tô Tinh Dã lắng nghe nhịp tim đập vững vàng của anh, không trả lời mấy câu hỏi ấy mà lẩm bẩm: “Thẩm Vọng Tân, em thật sự rất nhớ anh nên muốn đến gặp anh sớm hơn.”

Thẩm Vọng Tân nghe vậy thì cả người như được rót một hũ mật, ngọt ngào vô cùng. Anh càng ôm chặt cô hơn, như muốn hòa tan cô vào máu thịt mình, để hai người họ không bao giờ xa nhau nữa: “Anh cũng nhớ em.”  

Tô Tinh Dã ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt luôn sáng ngời giờ đã giăng đầy tơ máu khiến cô xót xa vô cùng. Cô nhẹ nhàng duỗi tay vuốt ve gò má sau lớp khẩu trang ấy, nói: “Mất ngày này anh nhất định rất mệt đúng không? Mặt hóp cả rồi này.”  

Thẩm Vọng Tân thấy sự đau lòng trong mắt cô thì đôi mắt hơi tối lại, không nhịn được cúi xuống, cách lớp khẩu trang hôn cô.

Hành động bất ngờ này khiến tim Tô Tinh Dã đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Dù cách hai lớp khẩu trang, cô vẫn cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ đôi môi ấy. Cô không kiềm được mà nắm chặt dây áo anh. 

Qua vài giây, Thẩm Vọng Tân mới tách ra, anh cố gắng kiềm chế, cất giọng khàn khàn: “Tiểu Viên còn đang chờ bên ngoài, chúng ta đi thôi.” 

Gò má được giấu sau lớp khẩu trang của Tô Tinh Dã lúc này đã đỏ ửng, cô nhỏ giọng “dạ” một tiếng.

Thẩm Vọng Tân nắm bàn tay nhỏ nhắn, ngón tay anh thon dài và khô ráo, nhẹ nhàng bao lấy bàn tay trắng nõn: “Đi thôi.”

Tô Tinh Dã được anh dắt đi, cô có hơi giật mình. Sau vài giây nghĩ ngợi, ngón tay mảnh khảnh uyển chuyển len lỏi, tách bàn tay anh ra muốn chen vào. Đương nhiên Thẩm Vọng Tân cảm giác được động tác nhỏ của cô, đôi mắt anh tăng thêm vài phần dịu dàng, phối hợp thả lỏng để cô thành công công thành. Thế là mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc