Cảnh đêm ở Hàng Châu rất náo nhiệt, đầy rẫy các ánh đèn màu rực rỡ, xe cộ qua lại không ngừng, bên tai thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng còi xe chói xe. Nhà hàng Kim Thiền cách khách sạn bọn họ ở chừng mười phút đi xe, thế nhưng đi bộ ít nhất cũng khoảng bốn mươi phút, huống chi lúc này anh còn phải cõng một người trên lưng.
Tô Tinh Dã làm nhoài trên lưng Thẩm Vọng Tân, đột nhiên hỏi: “Sao tai của anh đỏ ửng thế?”
Sống lưng Thẩm Vọng Tân cứng đờ một lúc lâu mới đáp: “Không có, em nhìn nhầm rồi.”
Tô Tinh Dã giơ tay chạm vào, giọng điệu rất cố chấp: “Em không có nhìn lầm mà.”
“Chắc tại lúc nãy tôi uống rượu nên men say bốc lên đấy.” Thẩm Vọng Tân giải thích.
“Ồ.” Tô Tinh Dã không tiếp tục bám lấy vấn đề này nữa, nhưng chỉ yên tĩnh được một lát, cô lại đột nhiên bật người dậy, duỗi tay chỉ vào một chỗ ở cách đó không xa, hỏi anh: “Cái gì ở đằng trước thế ạ?”
Thẩm Vọng Tân nhìn theo tay cô, đáp: “Đó là bóng đèn nê ông.”
“Bóng đèn nê ông đẹp thật, có đủ màu luôn, em muốn mang nó về nhà.”
Tuy giọng cô hàm hồ không rõ nhưng cũng chưa đến mức làm Thẩm Vọng Tân không hiểu được, nên anh kiên nhẫn nói với cô rằng: “Cái đó không thể mang về được.”
“Vậy thì em mua là được chứ gì. Anh giúp em hỏi xem bao nhiêu tiền đi.”
Thẩm Vọng Tân nghe mà không khỏi nở nụ cười. Bình thường là một cô gái ít nói, dịu dàng, nào ngờ sau khi uống say lại nói nhiều như vậy. Suốt cả quãng đường vừa rồi, nhìn thấy bảng hiệu trên cửa hàng người ta cũng muốn mua, đèn LED cũng muốn mua, bây giờ cả bóng đèn nê ông cũng muốn mua nốt, có vẻ như cô rất hứng thú với các loại đèn, thế là anh thuận miệng hỏi: “Sao lại thích những thứ này?”
Tô Tinh Dã lại tựa đầu vào vai anh lần nữa: “Mang đèn về thì nhà sẽ sáng lên, sẽ không tối thui nữa.”
Thẩm Vọng Tân hơi cau mày, không hiểu ý cô lắm.
Tô Tinh Dã khép hờ mắt, nhìn ánh đèn xa xa đến ngẩn ngơ, như thật như ảo, rồi bỗng nhiên cô gọi anh một tiếng: “Thẩm Vọng Tân.”
Bước chân Thẩm Vọng Tân hơi khựng lại. Từ khi bọn họ quen biết nhau đến giờ, cô chưa bao giờ gọi tên của anh, không phải gọi thầy Thẩm thì cũng là anh Thẩm, không ngờ bây giờ lại gọi như thế, khi cô lên tiếng nghe có chút giọng mũi vì uống say. Anh đáp lại cô, âm cuối hơi cao lên: “Ừ, sao thế?”
“Sao lúc nãy anh lại giúp em chắn rượu vậy?”
Nghe vậy, Thẩm Vọng Tân suy nghĩ một chút, vì sao lại thay cô chắn rượu à, nói thật, anh cũng không biết, chỉ đơn giản là muốn làm thôi, và chỉ vậy mà thôi.
“Này, hỏi anh đấy.” Tô Tinh Dã mất kiên nhẫn, đưa tay vò nhẹ đầu anh mấy lần.
Thẩm Vọng Tân cảm giác được bàn tay cô đang làm loạn trên đầu mình. Anh lớn vậy rồi nhưng trừ người trong nhà ra hình như chưa có ai vò đầu anh như thế cả.
Tô Tinh Dã vò nhẹ mấy lần, giống như tìm được thú vui vậy, bắt đầu dùng cả hai tay nghịch tóc anh, chất tóc của anh rất tốt, đen bóng, mềm mượt, sờ vào rất thoải mái.
Thẩm Vọng Tân biết cô say rồi nên không ngăn cản mà cứ để mặc cho cô nghịch. Khi không cho một người uống say làm gì đó, thì họ sẽ cố chấp làm cho bằng được. Quả nhiên, vì anh không can ngăn nên Tô Tinh Dã chỉ chơi một lúc rồi thôi.
“Vậy tôi hỏi em, lúc sau tại sao em lại thay tôi uống ly rượu đó?” Thẩm Vọng Tân hỏi cô.
Tô Tinh Dã tựa đầu trên vai anh, “ừ” một tiếng thật dài.
“Ừ cái gì?”
“Vì anh tốt.”
“Tốt cái gì?” Thẩm Vọng Tân hỏi tiếp.
Chỉ có điều anh không đợi được Tô Tinh Dã trả lời, bởi vì làm loạn cả quãng đường dài nên cuối cùng cô cũng thấm mệt, nằm nhoài trên lưng anh, hô hấp đều đều, bộ dáng trông có vẻ đã thiếp đi rồi.
Bình thường cứ đúng sáu giờ sáng là Tô Tinh Dã sẽ rời giường, rửa mặt xong thì đi chạy bộ, thế nhưng hôm nay cô lại ngủ thẳng đến bảy giờ, mà sau khi tỉnh táo lại cô mới phát hiện trên giường mình còn một người nữa, cô ngạc nhiên kêu to một tiếng, sau đó nhìn kỹ lại mới biết người đang nằm cạnh mình là ai.
Sau khi Du Thư Yên nghe thấy tiếng kêu của Tô Tinh Dã cũng dần tỉnh ngủ, cô ấy quay sang nhìn cô, giơ tay ra: “Dậy sớm thế?”
Tô Tinh Dã nhìn quanh một vòng, đây đúng là phòng của cô không sai, vì thế cô nghi hoặc hỏi: “Tối qua chị là người ở cùng em à?”
Du Thư Yên xốc tấm chăn mỏng đang phủ trên người mình lên, ngồi dậy: “Ừ.”
“Thế tối qua em về thế nào vậy?”
Du Thư Yên nhìn cô: “Em quên hết rồi hả?”
Tô Tinh Dã mờ mịt lắc đầu một cái: “Em không nhớ rõ lắm, hình như có ai đó cõng em về.”
“Hả?” Du Thư Yên hơi sửng sốt: “Cõng em về?”
“Hình như là vậy.”
Du Thư Yên nhớ sau khi hai người họ rời khỏi phòng bao đã làm cho ba “ông lớn” kia rất tức giận, bữa cơm sau đó cũng diễn ra một cách qua loa. Sau khi bọn họ quay lại khách sạn lập tức tới tìm hai người, thế nhưng đã gõ cửa hết hai phòng vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại. Ngay lúc họ định gọi điện thì nhìn thấy Thẩm Vọng Tân đỡ Tô Tinh Dã đã ngủ say bước ra khỏi thang máy.
Lúc ấy Tô Tinh Dã đã hoàn toàn say rồi nên Thẩm Vọng Tân liền giao cô lại hai người Du Thư Yên và Triệu Tư Dụ. Khi uống say cô rất ngoan ngoãn, chỉ có điều khi bọn họ lau người, thu xếp cho cô xong rồi chuẩn bị về phòng thì lại bị cô nắm chặt cổ tay không cho đi, không còn cách nào, Du Thư Yên chỉ có thể bảo Triệu Tư Dụ về trước, còn cô ấy thì ở lại ngủ với cô một đêm.
Đúng là Tô Tinh Dã chẳng còn chút ấn tượng gì về những chuyện sau đó nữa, nhưng cô vẫn còn nhớ chuyện mình kéo Thẩm Vọng tân đi, nên lập tức hoi: “Tối qua sau khi bọn em đi rồi có phải đạo diễn rất tức giận không?”
Vừa nói thế, Du Thư Yên lập tức nghĩ tới dáng vẻ của cô khi ở trong phòng bao tối qua, khi đó cô ấy kinh ngạc đến mức không cầm nổi đũa. Bình thường vốn là người dịu dàng như nước, nào ngờ khi tức giận lên lại trông dọa người như thế, cô nói: “Tiểu Tinh Dã, thật không ngờ đó nha.”
Tô Tinh Dã nghi hoặc: “Không ngờ cái gì?”
“Hôm qua em giận lên làm bọn chị sợ tới ngây người đó.”
Tô Tinh Dã: “…..”
Du Thư Yên xuống giường, vừa đi tới phòng tắm vừa hỏi: “Phòng của em có bàn chải đánh răng dự phòng mà đúng không, thế thì chị rửa mặt xong rồi mới về.”
“Có, ở trong ngăn kéo bên dưới bồn rửa mặt ấy.”
“Ok, vậy chúng ta rửa mặt chung đi.”
“Vâng, đến ngay đây.”
“Chị còn chưa nói cho em biết đạo diễn có tức giận hay không đấy.”
Du Thư Yên đang nặn kem đánh răng, sẵn tiện nặn luôn cho cô: “Đạo diễn có giận không thì chị không biết nhưng ba người kia thì thật sự rất giận.”
“Nếu bọn họ tức giận đến thế thì sẽ thế nào đây? Liệu họ có rút tiền lại hoặc đuổi em ra khỏi đoàn phim không?”
Du Thư Yên đang đánh răng, nghe cô nói thế thì bị sặc: “Em nghĩ gì mà nghiêm trọng vậy? Trong ba người họ, chỉ có Giám đốc Ngô là có quyền hạn cao nhất, nhưng trên Giám đốc Ngô còn có Nhà sản xuất, đó mới chính là Nhà đầu tư. Mà Nhà đầu tư còn chưa tới mức vì ông ta mà rút tiền hoặc thay diễn viên chính đâu, yên tâm đi.”
Lúc ra cửa khách sạn, Tô Tinh Dã không thấy Thẩm Vọng Tân, Trì Hủ thấy cô cứ đưa mắt nhìn quanh thì nói rằng: “Hôm nay anh Thẩm với anh Thích có cảnh quay sớm nên đi trước rồi.”
Tô Tinh Dã gật đầu, thế nhưng rất nhanh sau đó cô bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai, bởi vì ánh mắt khi họ nhìn cô giống y như cái cách mà Du Thư Yên đã nhìn cô sáng nay.
Chu Thưởng cười trêu cô: “Hôm qua khí thế của Tiểu Tinh Dã mạnh mẽ lắm nhé, làm cho bọn anh chấn động luôn đấy.”
Tô Tinh Dã mím môi: “Có lẽ do tối qua em uống hơi nhiều.”
“Một ly.” Kỷ Nguyên bổ sung.
“Cũng có thể coi là một ly.”
Mọi người chỉ trêu ghẹo cô, cũng không có ai suy nghĩ nhiều. Dù gì sau khi uống say ai cũng trở nên kỳ quái, trái ngược hoàn toàn so với lúc bình thường nên chẳng có gì lạ cả, chẳng qua chỉ có thêm một nhận thức mới về Tô Tinh Dã khi say sẽ trông như thế nào mà thôi.
Khi họ đến đoàn phim, đúng lúc Thẩm Vọng Tân và Thích Chử cũng vừa mới kết thúc cảnh quay. Hai người đang đi tới trước mặt bọn họ.
Tô Tinh Dã theo bản năng nhìn về phía Thẩm Vọng Tân, tuy cô không nhớ rõ chuyện tối qua nhưng vẫn nhớ được hôm qua Thẩm Vọng Tân là người đã cõng cô về.
Những người khác nhìn bọn họ một cái, sau đó rất ăn ý mà chừa lại không gian riêng cho họ, Du Thư Yên nói với Tô Tinh Dã: “Tinh Dã, bọn chị đi trước đây, lát nữa em qua sau nhé.”
“Vâng ạ.”
Sau khi bọn họ đi hết, ở đây chỉ còn lại hai người Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân. Người khác vừa đi khỏi, Tô Tinh Dã liền không dám nhìn anh.
Thẩm Vọng Tân thấy cô cúi thấp đầu, mái tóc dài đen nhánh mềm mượt xõa bên vai, nghĩ đến những hành động khác thường của cô vào tối qua, anh không khỏi nở nụ cười, hỏi: “Sao rồi, sáng nay ngủ dậy có bị đau đầu không?”
Nghe được câu hỏi của anh, lúc này Tô Tinh Dã mới ngẩng đầu lên, lắc đầu: “Không đau.”
“Không đau thì tốt, lần sau đừng làm vậy nữa nhé, tửu lượng của tôi rất tốt, uống nhiều cũng không sao.”
Tô Tinh Dã nhìn vào mắt của Thẩm Vọng Tân, đột nhiên nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh về chuyện tối qua.”
Thẩm Vọng Tân hơi sững người, hỏi cô: “Cảm ơn tôi cái gì?”
“Cảm ơn anh tối qua đã thay tôi chắn rượu, và cũng cảm ơn anh vì đã cõng tôi về.” Nói đến cuối, giọng của Tô Tinh Dã càng ngày càng nhỏ.
Thẩm Vọng Tân: “Chỉ nhớ tôi cõng em về, không còn gì nữa à?”
Vẻ mặt Tô Tinh Dã có chút mờ mịt: “Nếu tôi có làm gì quá đáng thì cho tôi xin lỗi.” Tuy cô không hề nhớ bất cứ chuyện gì nhưng vẫn bật thốt lên như thế.
Thẩm Vọng Tân nhìn bộ dáng này của cô liền hiểu có lẽ do quá say nên cô đã quên gần hết chuyện tối qua rồi. Thế nên anh bèn cười nói: “Không có chuyện gì cả, em không cần xin lỗi tôi.”
Tô Tinh Dã nhìn anh, cô mím mím môi, không lên tiếng.
Thấy thế, Thẩm Vọng Tân giơ tay xoa đầu cô: “Được rồi, không cần phải xin lỗi đâu, mau đi hóa trang đi.”
Khi vào trong, lúc Tô Tinh Dã nhìn thấy Khương Nghị thì có chút chột dạ, nhưng Khương Nghị vẫn đối xử với cô như thường ngày, chẳng khác chút nào. Gặp mặt chào hỏi xong rồi thì bảo cô đi chuẩn bị, nửa tiếng sau bắt đầu quay.
A Uy vừa đi mua Starbucks về, đưa cốc Americano cho cô.
Vị Americano đắng ngắt khiến Tô Tinh Dã tỉnh táo hơn hẳn, mới đầu cô không uống được nhưng tập mãi rồi cũng thành quen.
Hôm qua, A Uy phải xin nghỉ để đi giải quyết chuyện riêng, sau khi về mới nghe nói chuyện bữa tiệc. Anh ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi cô: “Chuyện này có cần phải nói với chị Vân không?”
Tô Tinh Dã ngẩng đầu lên khỏi kịch bản: “Anh đã nói về chuyện bữa tiệc hả?”
“Đúng vậy.”
“Không cần đầu, cũng không phải chuyện lớn gì, không cần phải nói với chị Vân đâu.” Có lẽ là vì những lời mà Du Thư Yên đã nói sáng nay cùng với thái độ ban nãy của Khương Nghị khiến cô cảm thấy chuyện này thật sự không nghiêm trọng, nên không muốn nói với Dương Vân.
A Uy trầm mặc hai giây rồi mới đáp: “Được, tôi biết rồi.”