BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Bãi đất trống bên ngoài, người rảnh rỗi đã vây đầy xem náo nhiệt.

Giữa sân thì có một đám người trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề, nhóm người này có một đặc điểm chung, chính là hung hăng càn quấy.

Vẻ mặt như quan tòa, nguyên một đám lỗ mũi chỉ lên trời, mắt cao hơn đầu. Nhất cử nhất động, đều vênh váo hung hăng. Làm cho người ta không tự chủ được, sẽ sinh ra một loại nhượng bộ.

- Nhị thế tổ?

Trong lòng mỗi người, không tự chủ được nghĩ đến ba chữ kia, chỉ có đệ tử dòng chính của Thiên Các, mới dám ở trong địa bàn Thiên Các hung hăng càn quấy như thế.

Nhậm Thương Khung vừa đi ra cửa, trước mặt chính là một trận mắng chửi, quát:

- Người không có phận sự, cút sang một bên. Ai ảnh hưởng chúng ta giáo huấn cuồng đồ, người đó chính là đối nghịch với chúng ta.

- Đối nghịch với chúng ta, một là cút ra khỏi Thiên Các, hai là phơi thây ở Thiên Các!

Hung hăng càn quấy, lại không thèm che dấu chút nào. So với yêu ma tà đạo còn xấc xược hơn!

Chu Vân, Chu Vũ, chính là hai người lúc trước hỏi vấn đề thiếu người. Nhất là Chu Vân, với tư cách là đệ tử chính thức, hắn hỏi vì cái gì đệ tử chính thức thiếu đi năm sáu trăm người, còn nói những người này không xuất hiện là không tôn trọng Thiên Các, còn nói đây là không công bình.

Hiển nhiên, hắn ở đó bị lừa làm chim đầu đàn, rước họa vào thân.

Nhậm Thương Khung tuy chỉ mười sáu tuổi, nhưng với tư cách là người trọng sinh, tâm lý của hắn đã vượt qua đám bạn cùng lứa, cũng chẳng nhàm chán xen vào những chuyện này.

Cười nhạt một tiếng, tránh qua một bên.

Những người này, coi trời bằng vung. Hắn mới đến, không cần phải để ý những sự tình này làm gì. Đối với hắn mà nói, căn cơ chưa ổn, tìm chỗ dừng chân mới là trọng yếu nhất.

Đừng nhìn những người này hung thần ác sát, nếu như Nhậm Thương Khung nắm giữ thực lực tuyệt đối, thì có thể khiến cho những người này thần phục dưới chân của hắn.

Bình đầy không sợ lắc, chỉ có bình lưng mới sợ bị lắc đổ nước mà thôi.

Loại người này, coi như là dòng chính của Thiên Các, là Nhị thế tổ, cũng chỉ là pháo hôi cấp thấp, đầy tớ đấu tranh anh dũng. Thoạt nhìn cao không thể chạm, nhưng thật ra chỉ là nhân vật thấp hèn mà thôi.

Chu Vân vốn không ở chỗ này, hắn ở chỗ này là bởi vì đệ đệ Chu Vũ là ngoại môn đệ tử. Hắn tới nơi này, là vì dặn dò đệ đệ mình.

Không nghĩ tới, những đệ tử dòng chính của Thiên Các, lại đuổi tới nhanh như vậy.

Chu Vân mới đi ra, một quyền trực tiếp đập tới mặt. Chu Vân vô ý thức vươn tay cản lại. Tả hữu hai đạo thân ảnh bắn đến, tả hữu giáp công, hướng hai sườn của hắn đánh tới.

Không giảng đạo lý, trực tiếp đấu võ!

Chu Vân dầu gì cũng là cường giả Trúc Cơ cửu trọng, nhưng người giáp công hắn, mỗi người đều là Trúc Cơ cửu trọng, hơn nữa cảnh giới so với Chu Vân còn vững hơn.

Vừa ngăn cản một kích trước mặt.

Hai đạo lực lượng bá đạo ở hai bên đã oanh đến!

Căn bản phản ứng không kịp nữa, toàn bộ thân hình hắn như bánh bao không nhân, bị hai đạo lực lượng ép vào.

Rắc…rắc…!

Hai tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, thân thể Chu Vân lập tức mềm nhũn té xuống.

Hai quyền này, trực tiếp đánh hắn co quắp trên mặt đất, gân cốt đều gãy!

- Ca!

Chu Vũ bi phẫn chạy ra, đang muốn ôm ca ca hắn. Người trước mặt một cước nâng lên, trực tiếp đem Chu Vũ đạp bay, như diều đứt dây bay thật xa.

Phanh!

Chu Vũ rơi xuống đất, vô luận giãy dụa như thế nào, cũng đứng lên không nổi.

- Cái này là kết cục của kẻ mạo phạm quyền uy Thiên Các!

- Nhìn cho rõ, và hãy nhớ lấy! Tại Thiên các, các ngươi là nhị đẳng đệ tử. So với đệ tử dòng chính thì thấp hơn một cấp. Muốn công bằng? Trước được như chúng ta rồi hãy nói!

Hiện trường câm như hến.

Người đông thế mạnh, hùng hổ, lại là dòng chính của Thiên Các, trời sập xuống còn có người đỡ đòn cho bọn hắn, giết người phóng hỏa, chỉ sợ không có chuyện gì mà những người này không dám làm.

Làm nhiều người tức giận thì như thế nào?

Hiển nhiên, những người này căn bản sẽ không sợ bị nhiều người tức giận. Trong mắt bọn hắn, đệ tử chính thức còn không lọt vào mắt bọn hắn, chớ nói chi là những ngoại môn đệ tử này.

- Ai muốn xuất đầu? Kết cục cũng sẽ như bọn chúng?

Nhìn thấy hiện trường có ít người bất bình, bọn đệ tử dòng chính này nhao nhao quát lớn, dùng ánh mắt khiêu khích quăng bốn phía.

Ánh mắt đến đâu, mọi người đều lảng tránh.

Tựa hồ những đệ tử dòng chính này rất hưởng thụ loại cảm giác cao cao tại thượng này, thời điểm ánh mắt bọn hắn lướt qua ai, không một người dám đối nhãn, nội tâm rất thỏa mãn ah.

Ánh mắt đứng lại trên người Nhậm Thương Khung, Nhậm Thương Khung nhàn nhạt mỉm cười, khóe miệng như vui vẻ, hiển nhiên đối với cái này không cho là đúng.

Hắn đã qua thời bốc đồng của tuổi trẻ, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ đứng im cho những người này dọa.

Không lên tiếng, không có nghĩa hắn sợ uy thế của những tên này.

- Như thế nào, có ai không phục?

Ánh mắt tựa như khiêu khích, tập trung ở trên người Nhậm Thương Khung.

- Ta!

Bên ngoài truyền tới một thanh âm lạnh lùng. Thanh âm này lạnh như băng, giống như một luồng gió lạnh từ mùa đông thổi tới.

- Muốn chết!

Nghe được có người tranh luận, những đệ tử dòng chính này nhao nhao giận dữ, ánh mắt tuần tra bốn phía, tìm kiếm người lên tiếng. Người nào ăn gan hùm mật gấu, dám ở trường hợp này lên tiếng, quét qua mặt mũi bọn hắn?

Bất quá, khi ánh mắt của bọn hắn tập trung lên người vừa lên tiếng. Nguyên một đám sắc mặt đại biến. Khí thế vốn hung hăng càn quấy, lập tức biến thành vẻ mặt trắng bệch, thân thể cũng vô ý thức lùi lại vài bước.

Người lên tiếng, Nhậm Thương Khung có biết qua. Nói một cách chuẩn xác, Nhậm Thương Khung từ khi tiến vào Thiên Các, là một trong những người mà hắn có hảo cảm.

Bộ Thương Lãng!

Đúng vậy, chính là người đã giải vây cho bọn họ ngày đó, phân phó người đưa bọn hắn đến Nghênh Tân Các… Bộ Thương Lãng.

Kỳ quái là, mấy ngày nay, hắn cơ hồ không có nghe ai nghị luận Bộ Thương Lãng. Phảng phất cái tên này ở Nghênh Tân Các là một cấm khu vậy.

- Bộ... Bộ sư huynh...

- Phó... phó thống lĩnh...

Những đệ tử dòng chính kia, khí thế như rồng vừa rồi, giờ khắc này, nguyên một đám lại nhu thuận như thỏ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

- Thật là uy phong.

Bộ Thương Lãng chậm rãi đi tới, hai tay chắp ở sau lưng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám đệ tử dòng chính trước mặt.

- Dòng chính Thiên Các, tài trí hơn người a, ngạo thế thiên kiêu a...

Bên trong khẩu khí của Bộ Thương Lãng có chút ít mỉa mai, - Ta ngược lại rất hiếu kỳ, đến cùng là ai cho các ngươi quyền lực lớn như vậy? Dám ở Nghênh Tân Các đả thương người?

- Bộ...

Bộ Thương Lãng khoát tay chặn lại:

- Không cần nói. Ta không kiên nhẫn nghe các ngươi giải thích. Ta cũng biết, chủ của các ngươi tự cao tự đại, các ngươi kết bè kết cánh, thói quen lấy nhiều khi ít. Hai huynh đệ này đánh không lại các ngươi, nói khi dễ liền khi dễ. Bất quá, ta tốt xấu gì cũng là Phó thống lĩnh của Nghênh Tân Các, ở địa bàn do ta quản lý lại phát sinh chuyện như vậy, xử trí như thế nào, các ngươi nghĩ thử xem.

Mấy tên đệ tử dòng chính có chút lúng túng. Bọn hắn biết rõ, Thiên Các thế lực, có rất nhiều phe phái. Bọn hắn thuộc về Nhị thế tổ thâm căn cố đế, là quý tộc bên trong Thiên Các. Gọi bí mật, bọn hắn tự xưng Thiên Kiêu chính thống. Mà ngoại trừ thiên kiêu chính thống này ra, cũng có thế lực địa phương tạo thành tiểu phái. Ngoài ra, còn có phe phái đại biểu tầng dưới chót.

Những phe phái này rắc rối khó gỡ, đối kháng lẫn nhau, cũng có hợp tác, quan hệ hết sức phức tạp.

Nhưng có hai phe phái, mâu thuẫn rất nổi bật. Một là phe phái Thiên Kiêu chính thống, cùng với phe phái đến từ tầng dưới chót còn gọi là phái Bình Dân.

Phe Thiên Kiêu chính thống, thường gọi là phái Bình Dân là “Nhà quê”, “Bàng môn tả đạo”... Nhưng phái Bình Dân này lại tự phát hình thành một Thảo Căn Liên!

Mà phái Bình Dân thì gọi Thiên Kiêu chính thống là “Thái tử đảng”, “Bàng Giải đảng” (Bàng Giải là con cua), ý nghĩa là nói bọn hắn ngấm ngầm hại người, coi trời bằng vung, đi ngang như cua. Phe phái Thiên Kiêu chính thống tự phong là “Thiên Kiêu Minh”.

Thiên Kiêu Minh, Thảo Căn Liên!

Hai đại phe phái này có sức ảnh hưởng lớn nhất ở Thiên Các, loại mâu thuẫn này, phát triển từ xưa đến nay, phức tạp cực kỳ. Thảo Căn Liên không nhất định đều là bình dân. Mà Thiên Kiêu Minh, cũng không nhất định xuất thân từ Thiên Kiêu.

Có người xuất thân từ tầng dưới chót, thấy người sang bắt quàng làm họ, tìm Thiên Kiêu Minh nương tựa, số lượng cũng không ít.

Mà từ dòng chính sinh ra, bị người xa lánh, bi phẫn mà tìm Thảo Căn Liên nương tựa, cũng có khối người.

Hai thế lực này đối lập, cuối cùng, vẫn là Thiên Kiêu Minh chiếm được thượng phong.

Những thứ khác không nói, ở Nguyệt Hoa Điện, Thiên Kiêu Minh có lực ảnh hưởng hơn một nửa.

Mà Thảo Căn Liên, nhiều nhất chỉ có hai ba thành.

Chuyện trước mắt này, tuy chưa tính là một lần giao phong của Thiên Kiêu Minh cùng Thảo Căn Liên, nhưng coi như là một lần lập uy của Thiên Kiêu Minh.

Mà với tư cách là một nhân vật đại biểu Thảo Căn Liên, Bộ Thương Lãng xuất hiện, liền đem chuyện này thành chính diện giao phong.

Nguyên Bạch Lộc, Nghênh Tân Các chưởng khống giả, thống lĩnh, là nhân vật đại biểu cho Thiên Kiêu Minh.

Bộ Thương Lãng, chưởng khống giả thứ hai của Nghênh Tân Các, Phó thống lĩnh, là nhân vật đại biểu cho Thảo Căn Liên.

Sự cân bằng quan hệ này, cũng là tầng cao Thiên Các cố ý an bài như vậy. Chỉ có điều, ở Nghênh Tân Các, thế lực Nguyên Bạch Lộc quá mạnh, hơn nữa Nguyên Bạch Lộc cùng với bộ hạ hắn tận lực kinh doanh, đem địa vị của Bộ Thương Lãng ở Nghênh Tân Các nhược hóa rất nhiều.

Đương nhiên, loại đấu tranh này, đều diễn ra trong vô hình.

Nguyên Bạch Lộc cùng Bộ Thương Lãng không có khả năng chính diện xung đột. Biểu hiện ra ngoài, Bộ Thương Lãng là Phó thống lĩnh, cũng có quyền lực tương đối lớn.

Hai người này, đều là thập đại đệ tử của Nguyệt Hoa Điện, là thiên tài nổi tiếng một đời.

Nguyên Bạch Lộc ở trong thập đại đệ tử, bài danh thứ tư.

Bộ Thương Lãng, bài danh thứ sáu.

Nhưng mà, Nguyên Bạch Lộc so với Bộ Thương Lãng lớn hơn sáu tuổi. Sáu tuổi chênh lệch không lớn, nhưng mà ý nghĩa, Bộ Thương Lãng cũng không phải không có cơ hội cùng Nguyên Bạch Lộc sánh vai!

Trên danh nghĩa, Bộ Thương Lãng là Nghênh Tân Các Phó thống lĩnh. Mà những đệ tử dòng chính này, vô luận thân thế hiển hách cỡ nào, ở giai đoạn hiện tại, bọn hắn phải tiếp nhận Nghênh Tân Các cai quản, cần thông qua khảo nghiệm của Nghênh Tân Các.

Không thông qua khảo nghiệm, bọn hắn đồng dạng không có tư cách tiến vào Nguyệt Hoa Điện, không có tư cách lưu lại Thiên các tổng bộ.

Bởi vậy, bọn hắn ở trước mặt Bộ Thương Lãng, cũng không dám làm càn.

Thấy những người này cứng họng nói không ra lời, Bộ Thương Lãng cũng không nhiều lời:

- Ta nói thế này, hai huynh đệ bị tổn thương kia, các ngươi phụ trách trị liệu, lưu lại một bình Thất Khiếu Quy Vương Đan, nói xin lỗi xong, sau đó biến đi.

Thất Khiếu Quy Vương Đan, là thánh dược chữa thương, có thể làm cho nội thương khỏi hẳn trong thời gian ngắn, gãy xương cũng được liền rất nhanh.

Bộ Thương Lãng mở miệng nói một lọ, tự nhiên có chút sư tử ngoạm. Những đệ tử dòng chính này, cái khác không có, nhưng gia cảnh lại phong phú cực kỳ. Những đan dược tốt này, trên mình khẳng định mang theo không ít.

Đám đệ tử dòng chính túm lại một chỗ, thấp giọng thương nghị một hồi. Một người trong đó tiến lên nói:

- Phó Thống lĩnh đại nhân, đan dược chúng ta có thể lưu lại hai khỏa, nhưng tuyệt không xin lỗi. Bọn hắn xuất thân ti tiện, không đáng để chúng ta xin lỗi. Nói sau, chúng ta cũng không có sai. Chúng ta cúi đầu, là hướng phó Thống lĩnh đại nhân cúi đầu, chứ không phải hướng bọn hắn khuất phục.

Miệng rất cương, mình chịu thua, là thua Bộ Thương Lãng, chứ không khuất phục đám ti tiện kia!

Sắc mặt Bộ Thương Lãng trầm xuống, lập tức u ám. Không khí của hiện trường, lập tức khẩn trương lên. Bỗng nhiên trong lúc đó, ánh mắt của Bộ Thương Lãng hướng qua Nhậm Thương Khung bên này.

Bình luận

Truyện đang đọc