BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Ngày mười tám tháng tư, trăng tròn trên trời đã có chút khuyết. Ở trong trời đêm, lộ ra vẻ rất cô tịch.

La Giải, Đấu Bức hai đại thiên tướng, dẫn dắt mười vạn tinh binh, ba mươi vạn tạp binh, đã nhanh chóng cập bờ. Sương mù tràn ngập kia, không hoàn toàn tới gần bến tàu, hướng Vân La Thành bên này từ từ lao tới.

Càn Nhất Tam huynh đệ, thực lực mạnh nhất, lại là sát thủ, am hiểu ẩn núp, điều tra, vẫn ở bên ngoài Vân La Thành do thám.

Giờ phút này, nét mặt Càn Nhất Tam huynh đệ cũng thập phần ngưng trọng, nhìn đông phương hải vực kia, sương mù không ngừng áp vào, mơ hồ có một cảm giác điềm xấu.

- Đại ca, có cảm giác hay không, có yêu khí tới gần?

Giọng nói Ly Tam thận trọng.

- Các ngươi cũng cảm giác được rồi?

Càn Nhất nghiêm nghị, cỗ yêu khí cường đại này ngợp trời, giống như thủy triều lao tới, làm cho bọn họ là cường giả bực này, cũng cảm thấy một tia rung động.

- Đại ca, Tam ca, ta đi xem một chút.

Thân pháp Tốn Ngũ rất cao, bằng khinh công như gió, bồng bềnh thấm thoát, như khói như mây.

Càn Nhất cùng Ly Tam liếc nhau một cái, cũng tràn đầy ý cảnh giới, đồng thời truyền thức cho Mộ Dung, để hắn đề cao canh gác, tùy thời chuẩn bị ứng chiến.

Tốn Ngũ đi không lâu lắm, liền nhanh chóng trở lại, mặc dù không kinh hoảng, nhưng trong mắt lại toát ra một tia kiêng kỵ:

- Đại ca, Tam ca, tới, thật sự tới!

- Về Vân La Thành trước!

Càn Nhất cũng rất tỉnh táo nói.

Ba người bọn họ ẩn núp dưới đất, nhưng thật ra rất gần Vân La Thành, cho nên trở về thành cơ hồ là chuyện trong một hô hấp.

Phủ thành chủ Vân La Thành, đã bị Mộ Dung trưng dụng, mặc dù đại quân yêu tộc tiếp cận, Mộ Dung cũng trấn định như thường.

Hắn biết, đây là một khảo nghiệm của Nhậm Thương Khung đối với hắn. Hơn nữa, hắn lại có nắm chắc lần khảo nghiệm này.

Tốn Ngũ đi tuyến đầu tiên dò xét, nói:

- Rất nhiều, có ít nhất ba mươi vạn, thậm chí nhiều hơn. Bất quá, ta không có cảm giác có Đại Thánh cường giả tồn tại.

Nghe Tốn Ngũ nói như vậy, trong lòng Càn Nhất cùng Ly Tam cũng dẹp yên một số. Không có Đại Thánh cường giả, vậy thì dễ làm!

Ba người bọn họ, hôm nay đều là Thần Thông lục trọng siêu cấp cường giả, Đại Đạo trở xuống cơ hồ là vô địch. Không có Đại Thánh cường giả, cho dù là thiên quân vạn mã, kia thì sao?

Bất quá, bằng thực lực của bọn họ, chắc chắn sẽ không trước tiên đi đấu tranh anh dũng. Cường giả chỉ đấu với cường giả.

Bởi vì cái gọi là, bắt giặc trước bắt vua.

Vương đối vương.

Hai quân đối chọi, cường giả tìm cường giả đối kháng. Đấu tranh anh dũng, đó là chuyện của võ giả bình thường.

Mộ Dung quyết định thật nhanh:

- Không cần chần chờ, chuẩn bị nghênh chiến. Hắc hắc, bọn họ nhất định cho là Vân La Thành phòng ngự trống không, lần này, nhất định phải cho bọn hắn một kinh hỉ!

Trên tường thành Vân La Thành, vệ sĩ phòng thủ qua lại tuần tra, hơn nữa nhân số tuần tra cũng không nhiều, nhìn qua có vẻ nới lỏng, cùng Vân La Thành là cấp bậc tam tinh thành là rất phù hợp.

Nhưng mà, trên thực tế, đã ẩn núp mười vạn tinh binh, ở nơi đó chờ chực rất lâu. Trừ mười vạn tinh binh này ra, Vân La Thành còn tổ chức một nhóm võ giả dân gian, ước chừng cũng có mấy vạn người.

Những dân gian võ giả này, thực lực không có quá mạnh mẽ, nhưng mà một khi lâm vào trong hỗn chiến, vẫn có thể phát huy công dụng, đánh nhau trên đường phố, lợi dụng ưu thế địa lợi, hoàn toàn có thể cùng yêu tộc tạp binh đánh một trận.

Tảng lớn tảng lớn sương mù, không ngừng tới gần Vân La Thành. Trong sương mù đầy trời, yêu khí làm người ta sởn tóc gáy, rốt cục cập đến dưới tường thành.

Mấy chục vạn yêu tộc đại quân cùng nhau hành động, trên bay, dưới chạy, mang theo uy thế chấn đắc hư không.

- Ha ha ha, loài người ngu xuẩn, nhanh mở cửa thành, dâng máu tớ cờ cho trận đầu thánh chiến!

Trong lúc một mảnh mây mù yêu quái quay cuồng, toát ra một thân ảnh cự đại trôi lơ lửng ở trên bầu trời. Thân ảnh khổng lồ này, trên lưng có nhục sí cao lớn dài mấy trượng, toàn thân khoác thanh giáp, uy phong lẫm lẫm.

Người này chính là Đấu Bức, một trong hai tướng lãnh tiến công Vân La Thành lần này, là một trong mười hai thiên tướng, trung phẩm Yêu Vương!

Trong tiếng cười của Đấu Bức, thủ hạ tinh nhuệ cùng kêu lên hống khiếu, thanh chấn núi sông, yêu khí đáng sợ, ngưng tụ thành tất cả sóng âm, không ngừng hướng đầu tường oanh kích, làm cho tường thành không ngừng rung động.

Cái đầu lớn của La Giải hung hăng vòng vo ba vòng, phát ra một tiếng sói tru:

- Các huynh đệ, xông lên cho ta, đạp phá Vân La Thành, ăn huyết nhục của bọn hắn, hủy thành trì bọn hắn, giết!

Ra lệnh một tiếng, nhóm đầu tiên của La Giải đã hướng đầu tường đánh sâu vào. Tinh nhuệ của Đấu Bức, đều là yêu linh có cánh, mấy vạn yêu linh phi hành, hướng bầu trời Vân La Thành bay tới.

Mộ Dung đã bay lên đầu tường, trường kiếm trong tay giương lên:

- Cung tiễn thủ, nhóm đầu tiên, bắn!

Chỗ tối tăm trên đầu tường, một loạt đầu người không ngừng nhô ra, đâu vào đấy, riêng của mình chiếm cứ địa thế có lợi, chia làm ba hàng, lớp sau cao hơn lớp trước, một lớp ba nghìn người, tổng cộng chín ngàn tên cung tiễn thủ.

Rầm rầm, vạn mũi tên cùng phát, mũi tên kia như châu chấu bay đầy trời, không ngừng bắn lên.

Phốc phốc phốc!

Mũi tên kia mặc dù không có chính xác gì, nhưng mà đại quân yêu tộc vô cùng dày đặc, nên một mũi tên cũng không trật, như mưa bay rơi vào trong đội ngũ yêu tộc.

Bất quá, quân tiên phong của yêu tộc, đều có áo giáp, còn có tấm chắn hộ thân, mũi tên này xuống tới, ở trên người để lại một chút lực xuyên thấu cũng không có.

- Ha ha ha, những người này điên rồi, thật sự điên rồi, tên lại không có mũi, loại mũi tên này, mà lại muốn giết người? Ha ha ha!

Điều bí mật này, lập tức bị tất cả đại quân yêu tộc phát hiện, rối rít xem xét mũi tên, lại toàn bộ không có mũi tên!

Tình hình này, làm cho La Giải cũng ngây ngẩn cả người, lấy một mũi tên do thủ hạ trình lên:

- Vân La Thành nghèo đến loại tình trạng này sao? Ngay cả mũi tên cũng là bằng trúc, hơn nữa ngay cả mũi cũng không có?

Bất quá, La Giải rất nhanh liền phát hiện có cái gì không đúng, đầu mũi tên là không có mũi, nhưng ngàn vạn mũi tên này bắn tới, lại mang theo một tầng sương khói màu xanh nhàn nhạt.

- Ngừng thở! Ngừng thở!

La Giải trong giây lát nhớ tới cái gì, lập tức hô to.

Mà trên bầu trời, Đấu Bức suất lĩnh đại quân yêu tộc phi hành, đã đến gần đầu thành.

Liền vào thời khắc này, Mộ Dung thần thái bình tĩnh, quát lên:

- Cung tiến thủ, đợt thứ hai, bắn!

Đầu tường lại một loạt đầu người đi ra, tính bằng đơn vị hàng nghìn xuất hiện, tạo thành một sóng người rộng lớn mạnh mẽ, một loạt mũi tên, tốc độ cực nhanh, mang theo tiếng xé gió bắn về phía trời cao.

Đầy trời mũi tên, bố trí thành một lưới tên công kích, che khuất bầu trời, cơ hồ không có một chút khe hở.

Yêu linh phi hành kia, không cách nào phủ lên trọng giáp, một khi mặc giáp trụ mà nói, là không cách nào bảo đảm phi hành. Cho nên, một loạt mũi tên này, là dùng kim khí chất lượng tốt nhất chế tạo, một loạt bắn tới, yêu linh phi hành đầy trời kia, giống như bia sống, không ngừng trúng mục tiêu.

Rầm rầm rầm!

Đầu đầu yêu linh, bị kính nỗ này đánh trúng, hóa thành từng đoàn từng đoàn sương mù rơi xuống.

Đấu Bức kinh hãi, vội vàng hét:

- Phân tán công kích, phân tán ra!

Đấu Bức có năm vạn tinh nhuệ, vốn là giống như châu chấu nhập cảnh, chi chít, bị loạn tiễn bắn tới, tổn thất có thể nói là thảm trọng cực kỳ, một hiệp xuống tới, ngã xuống hơn phân nửa.

Còn dư lại những cái kia, mặc dù nhanh chóng tách ra, tránh khỏi phạm vi công kích của mũi tên, nhưng mà Vân La Thành bên này, đã sớm bố trí tốt trận thế, một loạt cung tiến thủ, xa xa khoá lấy trời cao, chờ đợt thứ hai công kích của Đấu Bức đến.

Chẳng qua là, quân tinh nhuệ của Đấu Bức, thoáng cái chết hơn phân nửa, còn dư lại những cái kia, nhìn thấy Vân La Thành phòng ngự đáng sợ như thế, kính nỗ cực mạnh, quả thực vượt qua bọn họ đánh giá gấp mười gấp trăm lần.

Yêu tộc đại quân, nguyên vốn là dựa vào người đông thế mạnh, gió cuốn mây tan, giỏi về đánh úp. Một khi tình hình chiến đấu không có như bọn họ đánh giá, tự nhiên sẽ tán loạn.

Mặc dù Đấu Bức lớn tiếng chỉ huy, nhưng mà chiến cuộc loạn như vậy, căn bản không phải hắn một người có thể điều khiển. Trên đầu thành Vân La Thành, mấy vạn võ giả dùng võ khí gõ thành tường, phát ra tiếng rống giận hùng tráng uy vũ, hướng yêu tộc đại quân ra uy.

Đấu Bức bên kia, mặc dù không ngừng tụ tập yêu linh phân tán, nhưng nhìn kính nỗ trên đầu tường, lòng dạ đạp phá Vân La Thành trước kia, đã sớm chết hơn phân nửa.

Mà La Giải bên kia, tình huống chỉ có tệ hơn. Thì ra là, mũi tên đợt thứ nhất bắn xuống, căn bản là tên không có mũi nhọn, trên mũi tên, cột một cái bọc nhỏ, trong bọc nhỏ này chứa một chút Tùng Vân Tán.

Cái gì gọi là Tùng Vân Tán?

Tùng Vân Tán chính là vô sắc vô vị, có thể làm cho gân cốt võ giả bủn rủn, không cách nào vận hành kinh mạch. Loại độc này, tự nhiên là của Nhậm Thương Khung.

Mặc dù mỗi một mũi tên buộc Tùng Vân Tán không nhiều lắm, nhưng tính bằng đơn vị hàng nghìn, một khi Tùng Vân Tán khuếch tán ra, uy thế kia có thể nói là rất kinh người.

La Giải nếu như không phải là Yêu Vương cường giả, xem thời cơ rất nhanh, chỉ sợ cũng phải bị Tùng Vân Tán này hại. Mặc dù hắn phản ứng rất nhanh, nhưng giờ phút này cũng cảm thấy nội tâm có ác khí, khó chịu nói không ra lời.

- Cái quỷ gì đây, dược tính bá đạo như vậy?

La Giải lòng vẫn còn sợ hãi, hắn biết, loài người chống lại yêu tộc, đáng sợ nhất không phải là Đại Đạo cảnh cường giả, mà là dụng độc. Yêu tộc am hiểu yêu độc trong cơ thể, nhưng mà loài người am hiểu các loại độc. Trên bay, dưới chạy, trong nước, trong cỏ, chỉ cần có độc, thiên tài linh dược của loài người cũng có thể đem nó luyện ra, luyện chế thành các loại kỳ độc.

Thủ hạ La Giải chính là năm vạn tinh nhuệ, lúc này cũng tổn thương thảm trọng. Tùng Vân Tán kia khuếch tán ra, năm vạn tinh nhuệ, cũng có ba phần tư ngã xuống, còn dư lại một phần tư ở phía sau, không có hít vào Tùng Vân Tán, nhưng căn bản không dám tiến về phía trước.

Tùng Vân Tán kia vô sắc vô vị, dược lực cực kỳ bá đạo, cho dù là tới gần, mặc dù không hô hấp, thông qua thẩm thấu da thịt, lỗ chân lông, cũng có thể trúng độc.

La Giải thấy thủ hạ tinh nhuệ ngã trái ngã phải, trong lòng khẩn trương, vội vàng điều động binh mã, điều khiển đội ngũ tạp binh phía sau, tiến về phía trước.

Ba mươi vạn tạp binh này, lúc này không sử dụng, còn đợi đến lúc nào?

Đấu Bức cũng học theo, thấy thủ hạ tinh nhuệ chết thảm trọng, vừa thấy chủ lực của La Giải rút lui, vội vàng cho tinh nhuệ còn lại rút lui, phái đội ngũ tạp binh cường công.

Đội ngũ tạp binh, chẳng sợ ba mươi vạn tạp binh chết rụng hơn phân nửa, chỉ cần hạ Vân La Thành, đó là thành công. Bọn hắn không phải là đội ngũ dòng chính, chết nhiều hơn nữa, đó cũng là tạp binh tạm thời chiêu mộ.

Bọn họ không đau lòng!

Nhìn dưới đầu thành, yêu tộc điều binh khiển tướng, điều đi tinh nhuệ, ngược lại phái đội ngũ võ trang kém hơn, Mộ Dung nhìn đội ngũ đông nghịt kia, số lượng nhiều như châu chấu, trong lòng chẳng những không có lo lắng, ngược lại lộ ra một tia mỉm cười nắm chắc phần thắng.

Bình luận

Truyện đang đọc