BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Trở thành Dược Thánh!

Dã tâm này bạo phát đi ra, làm cho Nhậm Thương Khung cũng cảm thấy bị dọa. Phải biết rằng, Thiên Các Bách Thảo Đường, có tam đại Lão tổ, cũng đều là Dược Vương mà thôi.

Dược Vương cấp bậc, đối với Bách Thảo Đường mà nói, đã là tồn tại phi thường khoa trương. Mà Nhậm Thương Khung lại muốn trùng kích Dược Thánh, sáng thành công, lực ảnh hưởng sinh ra sẽ đáng sợ đến cở nào.

Mục tiêu đã định ra, Nhậm Thương Khung cũng không kéo dài, toàn tâm vùi đầu vào công tác chuẩn bị. Bế quan bảy ngày, bắt đầu nghiên cứu luyện chế Đan dược, đào tạo Linh dược.

Dược Thánh, người có thiên phú siêu quần, muốn đạt tới cảnh giới Dược Thánh, ít nhất cũng phải trên năm mươi tuổi. Người thập phần xuất chúng, thì có thể ở ba bốn mươi tuổi hoàn thành Dược Thánh chứng thực.

Nhân tài như vậy, ở trong lịch sử của Thiên Trạch thế giới, là rất hiếm thấy. Có thể nói là ngàn năm khó gặp.

Mà Dược Tổ, thì càng thêm khoa trương, bình thường phải vài ngàn năm mới xuất hiện một người.

Về phần Đan Tiên, càng thêm khó gặp. Ba ngàn năm nay, chưa có người nào đạt danh hiệu Đan Tiên, ngoại trừ Vạn Dược Tôn đang đứng giữa hai bên.

Vạn Dược Tôn dùng không đến hai trăm tuổi, được người coi là tồn tại tiếp cận nhân gian Đan Tiên nhất, thậm chí có người nói, hắn đã đủ trình độ là nhân gian Đan Tiên.

Cho nên nói, Nhậm Thương Khung ngắn ngủn trong vài năm, nếu như dựa vào thiên phú bản thân, trùng kích Dược Thánh, kia chính là nằm mơ nói mộng.

Nhưng truyền thừa di điển của Vạn Dược Tôn, lại được Bất Hủ Đế Khí Quyết cải tạo thân thể, hai ưu thế may mắn này, để cho hắn có khả năng làm được.

Bảy ngày, dù sao cũng là quá ít. Ngày này, thời điểm Nhậm Thương Khung đang bế quan, bỗng nhiên bên ngoài phóng tới một đạo truyền thức linh phù.

Nhậm Thương Khung đưa tay tiếp nhận, sau khi đọc xong, sắc mặt đại hỉ:

- A Dao? Mới một năm, mà nàng đã hoàn thành Chư Thiên đại viên mãn sao?

Bắc Cung Dao được Lưu Vân Đạo chọn trúng, bái nhập làm môn hạ của Lưu Vân Đạo Lê Lạc tiên tử, vốn nên ở Vạn Hoa Điện rèn luyện. Nhưng mà nàng đặc biệt đưa ra, cần một năm để vững chắc căn cơ.

Cho nên, Lê Lạc tiên tử cố ý làm theo yêu cầu của Bắc Cung Dao, ở Vạn Hoa Điện mở một động phủ độc lập, để Bắc Cung Dao bế quan một năm.

Động phủ này, là Lê Lạc Tiên Tử dùng Thần thông mở ra, thông qua trận pháp ngưng tụ linh lực, độ linh lực của nó, không thua tầng chín phúc địa ở Đại Vương Ốc Sơn chút nào.

Bắc Cung Dao cùng Nhậm Thương Khung ước định, thời điểm nàng hoàn thành Chư Thiên đại viên mãn, là ngày nàng cùng Nhậm Thương Khung gặp mặt.

Nhậm Thương Khung tự nhiên sẽ không phản đối, Bắc Cung Dao là người hắn yêu nhất kiếp trước kiếp này, kiếp này đã kết làm đạo lữ, có tâm thành toàn cho Bắc Cung Dao thành đại đạo. Bởi vậy đối với việc nàng bế quan trùng kích Chư Thiên đại viên mãn, chẳng những không phản đối, ngược lại còn thập phần ủng hộ.

Tu luyện Võ đạo, tuổi thọ rất dài, cùng nam nữ thế tục bất đồng, không cầu sớm chiều ôm ấp, chỉ cầu mãi mãi tiêu dao.

Nhậm Thương Khung vốn cho là, Bắc Cung Dao trùng kích Chư Thiên đại viên mãn, chỉ sợ cần tới hai năm. Thật không ngờ chính là, Bắc Cung Dao ở trong một năm, hoàn thành Chư Thiên đại viên mãn!

Phải biết rằng, Bắc Cung Dao tuy tu luyện Cơ Sở Thiên của Bất Hủ Đế Khí, nhưng cuối cùng là thân nữ nhi, Bất Hủ Đế Khí không thích hợp với nàng cho lắm.

Có thể trong thời gian ngắn như vậy, hoàn thành Chư Thiên đại viên mãn, thiên phú này xác thực là hết sức kinh người.

Nhậm Thương Khung đại hỉ, lúc này liền lấy một truyền thức linh phù, nói cho Bắc Cung Dao biết, mình đang bế quan, ba ngày sau sẽ đi Vạn Hoa Điện bái phỏng nàng!

Ba ngày sau, Nhậm Thương Khung thuận lợi xuất quan. Ba ngày này, Nhậm Thương Khung thu hoạch rất nhiều, cảm giác các phương diện tăng lên rất rõ ràng.

Nhậm Thương Khung biết, hắn có thể ở phương diện thao tác thuận buồm xuôi gió như thế, là dựa vào Bất Hủ Đế Khí Quyết mang đến.

- Đế Hào tiền bối từng nói, Bất Hủ Đế Khí Quyết là thái cổ ngũ đại Thần Điển. Nguyên vốn đã vượt qua cảnh giới của Thiên Trạch thế giới. Như thế xem ra, ta trùng kích Dược Thánh, hẳn là có chút nắm chắc.

Sau khi xuất quan, Nhậm Thương Khung trực tiếp gọi Tiểu Bạch:

- Tiểu Bạch, đi Vạn Hoa Điện, đi không?

Tiểu Bạch nghe nói đi Vạn Hoa Điện, đại hỉ:

- Lão đại, không phải đi gặp Bắc Cung tỷ tỷ chứ?

- Đúng vậy, A Dao rốt cục xuất quan, ha ha.

Nhậm Thương Khung tâm tình cũng rất tốt.

-Ah!

Tiểu Bạch tung tăng như chim sẻ, hắn nhớ không phải Bắc Cung Dao, mà là tọa kỵ của Bắc Cung Dao Tuyết Sư Vân Phượng.

Tiểu Bạch cũng không biết vì sao vừa thấy Tuyết Sư Vân Phượng, thì rất thuận mắt, nhất kiến chung tình. Từ năm đó, Tiểu Bạch không ít lần hỏi Nhậm Thương Khung chuyện này.

Nhớ thương cả năm, rốt cục cũng chờ đến hôm nay, Tiểu Bạch hưng phấn có thể nghĩ:

- Lão đại, mau lên đây, gặp mỹ nhân nên sớm một chút, không thể chậm trể.

Vèo!

Tiểu Bạch như tia chớp, hướng Vạn Hoa Điện bay đi.

Lúc đến Vạn Hoa Điện, Nhậm Thương Khung truyền vào linh phù, sau khi Bắc Cung Dao thu được, liền cưỡi Tuyết Sư Vân Phượng ra bên ngoài Vạn Hoa Điện đón người.

Một ngày không thấy, như cách ba thu. Bọn họ cả năm không gặp, tất nhiên là giống như xa cách trăm năm. Hai người gặp mặt, nhìn nhau cười, lại không nói lời nào.

- A Dao, nàng sắp giết ta rồi.

Nhậm Thương Khung nắm bàn tay như ngọc của giai nhân, cảm thụ được làn da mịn màng của nàng, tâm tình thật tốt.

Bắc Cung Dao cũng như gió xuân, trong lúc cười đó, rực rỡ như hoa, diễm như Thu Nguyệt.

- Thương Khung, muội bế quan một năm này, mỗi ngày luôn nghĩ, huynh ở bên ngoài có phải thần công tiến nhanh hay không, đem muội bỏ xa.

Trên mặt mỉm cười hạnh phúc, Bắc Cung Dao giờ phút này, đã không có tư thế oai hùng xưa nay, giống như một tiểu nữ nhân hạnh phúc, rúc vào bờ vai Nhậm Thương Khung, khẽ thở dài:

- Muội biết, huynh là người tốt nhất. Trên thế giới này, muội chưa bao giờ muốn thua bất luận kẻ nào. Thế nhưng mà ở trước mặt huynh, lại luôn hi vọng huynh mạnh hơn muội.

- Ha ha, cái này gọi là hết lòng vì phu quân.

Nhậm Thương Khung cũng vui sướng nở nụ cười.

- Ân, muội xuất quan hai ngày này, nghe nói rất nhiều sự tình về huynh. Thương Khung, vài Lão tổ của Vạn Hoa Điện, đều nói huynh tuổi trẻ ngông cuồng. Nhưng muội lại biết, là các nàng không hiểu huynh, không biết chí hướng của huynh…

Bắc Cung Dao nỉ non tự nói, phảng phất muốn đem tất cả tâm sự của một năm, nói ra cho Nhậm Thương Khung nghe hết.

Gió xuân ấm áp, cỏ cây khắp núi này, tựa hồ cũng bị cảnh thần tiên này làm say mê.

- Thương Khung, mặc kệ người khác nói như thế nào, muội cuối cùng là đứng về phía huynh. Muội biết, huynh làm như vậy, chắc chắn có lý do của huynh.

Nhìn qua khuôn mặt giống như tiên nữ của Bắc Cung Dao, Nhậm Thương Khung động tình nói:

- A Dao, muội yên tâm, ta và muội đi đến bước này đều không dễ dàng. Cho dù là những Lão tổ kia, cũng đừng mơ tưởng để cho ta nhượng bộ. Ván cục này, ta chẳng những muốn thắng, hơn nữa còn muốn dùng thủ đoạn lôi đình, triệt để phá huỷ đối thủ!

- Ân, đáng tiếc tu vị của muội còn thấp, không thể giúp huynh. Thương Khung, muội bế quan một năm, đã củng cố Duyên Đan cảnh giới, hôm nay đã là tứ chuyển Ngân Đan! Cho muội một năm thời gian, muội chắc chắn tiến vào Cửu Chuyển Kim Đan, hướng Thần Thông Cảnh trùng kích!

- Hắc hắc, A Dao, huynh chỉ nghĩ muội mới hoàn thành Chư Thiên viên mãn. Không nghĩ tới, muội đã tới tứ chuyển Ngân Đan. Không tệ không tệ, không hổ là đạo lữ của huynh.

Bắc Cung Dao nhẹ nhàng cười:

- Muội cũng không thể làm mất mặt huynh.

Nói đến đây, Bắc Cung Dao nhớ tới sự tình gì:

- Đúng rồi, Thương Khung, sau khi muội xuất quan, đi Bắc Môn Phủ gặp qua phụ thân. Lần này Bắc Cung gia tộc có thể ở Bắc Môn Phủ dừng chân, thật là nhờ có huynh rồi.

- Nói gì vậy, huynh và muội còn khách sáo như vậy sao. A Dao, muội nói cho Bắc Cung bá bá, huynh lo lắng đối thủ sẽ chó cùng rức dậu, đi đối phó Bắc Cung gia tộc. Nếu như không ngại mà nói, mời thành viên trung tâm của Bắc Cung gia tộc, đến Linh Nhãn Phong tạm lánh một thời gian.

Bắc Cung Dao cười hì hì:

- Thương Khung, cái này huynh không cần phải lo. Sư tôn của muội, đã sớm phát ra pháp chỉ. Ân oán của huynh cùng những người kia, tuyệt không có khả năng liên lụy đến muội. Nếu như ai dám gây khó dễ, liên lụy đến muội, cái kia chính là đối nghịch cùng Lưu Vân Đạo.

Nhậm Thương Khung đại hỉ:

- Lê Lạc tiên tử thực anh minh a, ha ha, A Dao, muội có tốt sư tôn rồi.

- Ân, sư tôn đối với muội rất quan tâm, nàng còn cố ý nói cho muội biết. Nói huynh cùng những người kia tranh đấu, nàng âm thầm chú ý qua. Để cho muội chuyển đạt cho huynh một câu.

- Cái gì?

Nhậm Thương Khung hiếu kỳ, Lê Lạc tiên tử là Đạo Tôn ở Tạo Hóa Thiên Đỉnh, là nhân vật giống như thần tiên, cũng chú ý những chuyện này sao?

- Nàng bảo ta nói cho huynh biết, quy củ của Thiên Các, cuối cùng vẫn là bốn chữ, người thắng làm vua. Chỉ cần huynh là người thắng cuối cùng, phương pháp như thế nào, đều là thứ yếu. Cần kiên trì bản tâm, đừng để cho ngoại vật mê hoặc, không nên bị ngoại vật dao động.

Nhậm Thương Khung động dung, như có điều suy nghĩ. Người thắng làm vua, bốn chữ này, mặc dù là sư tôn Lý Dật Phong, cũng chưa từng đề cập tới.

Dùng tính cách không tranh quyền thế, không màng danh lợi của Lý Dật Phong, tựa hồ cũng không có thể lúc nào cũng thúc giục hắn bộc lộ tài năng. Lê Lạc tiên tử Lưu Vân Đạo, đạo pháp tự nhiên, lại nhắc nhở hắn bốn chữ này, người thắng làm vua, thực là thâm ý sâu sắc.

Suy nghĩ một chút, Nhậm Thương Khung bỗng nhiên linh quang khẽ động, bừng tỉnh đại ngộ:

- Đúng, Lưu Vân Đạo chú ý thuận theo tự nhiên. Kiên trì bản tâm, thẳng tay mà làm, không phải là thuận theo tự nhiên sao? Đây là Lưu Vân Đạo đạo! Ngược lại chưa từng nghĩ, Lê Lạc tiên tử kia lại cùng ta có duyên phận, có thể chỉ ra bản tâm của ta? Quả nhiên là lợi hại! Đại Đạo cấp cường giả, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Nhìn thấy biểu lộ của Nhậm Thương Khung, từ kinh ngạc, đến suy nghĩ sâu xa, lại đến bừng tỉnh đại ngộ. Trong lòng Bắc Cung Dao cũng là thập phần mừng rỡ, vì ngộ tính của Nhậm Thương Khung mà cảm thấy kiêu ngạo, tự hào.

Nàng biết, tình lang của mình, hiểu được ý của nàng, biết tâm tư của nàng.

- Tốt, người thắng làm vua!

Nhậm Thương Khung cười ha ha:

- A Dao, có cơ hội, thay huynh đa tạ lệnh sư. Huynh hiện tại, nội tâm ta hiện tại rất thông suốt. Ta muốn đạt thành mục tiêu, tất cả chướng ngại, tất cả địch nhân, hết thảy đều phải nằm dưới chân ta! A Dao, huynh ít ngày nữa sắp sửa khởi hành, đi Đan Tiên Đông Điện khảo hạch.

- Huynh muốn trùng kích giai vị gì? Đại Dược Sư, hay là Dược Vương?

- Không phải Đại Dược Sư, cũng không phải Dược Vương.

Nhậm Thương Khung lắc đầu:

- Ta muốn trùng kích Dược Thánh, muốn làm cung điện cấp Lão tổ. Chỉ có tấn thăng làm cung điện cấp Lão tổ, mới có thể dẹp yên thế cục này.

Bình luận

Truyện đang đọc