BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Trận chiến này, chính diện giao phong kỳ thật rất ít.

Nhưng mỗi một bước đều hung hiểm vô cùng, làm cho hai huynh đệ Nhậm Thương Khung không thở nổi. Thẳng đến khi tiêu diệt toàn bộ năm người này, hai huynh đệ hắn mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Tựa lưng vào một cây đại thụ, hai huynh đệ nghỉ ngơi một canh giờ. Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời tháng ba xuyên thấu qua rừng cây chiếu lên mặt bọn hắn, lộ ra vẻ hết sức ôn hòa.

Một đêm hung hiểm rốt cục cũng qua.

Nhậm Thương Khung nhếch miệng cười nói:

- Ca, cảm giác như thế nào?

Nhậm Tinh Hà cười nói:

- Kích thích, mà không phải kích thích bình thường nha! Lão Nhị, nói thật, khi Hạ Thanh Dương kia đuổi theo, ý niệm đầu tiên của ta là nhớ tới mẫu thân. Nếu ta và đệ đều chết ở chỗ này, không biết ai sẽ phụng dưỡng mẫu thân nữa?

Hai huynh đệ ngẫm lại, cũng biết cuộc chiến đêm qua quả thực là gian nguy cực kỳ.

Nhậm Thương Khung dứng thẳng người dậy, làm vài động tác dãn gân cốt, cười nói:

- Bây giờ là bắt đầu ngày thứ tư, đến hết ngày thứ bảy, còn có bốn ngày. Trong bốn ngày này, chúng ta phải lợi dụng thật tốt.

Trong lòng Nhậm Tinh Hà vẫn còn nghi vấn, thời điểm lúc này nhịn không được hỏi:

- Lão Nhị, ta cảm thấy, đệ tới Đại Tương Sơn lần này, giống như đã có kế hoạch. Phải chăng...

Bị ca ca phát hiện, Nhậm Thương Khung cũng không ngoài ý muốn.

Nhìn biểu lộ nghiêm túc của ca ca, Nhậm Thương Khung nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Ca, có rất nhiều sự tình, đệ không nói cho huynh biết, là không muốn để huynh lo lắng. Bất quá huynh đã hỏi, đệ cũng không dấu diếm. Không sai, đệ có một tin tình báo, biết bên trong Đại Tương Sơn xuất hiện một cây trung linh thất phẩm Linh dược. Mục đích đến đây của đệ, là muốn thu lấy Linh dược này!

- Trung linh thất phẩm?

Nhậm Tinh Hà hít một ngụm lãnh khí, trong đôi mắt lộ ra vẻ khó tin.

- Đúng vậy, việc này vô cùng trọng đại. Trước mắt tin tức này còn chưa bị lộ ra ngoài. Bởi vậy, chúng ta phải tranh thủ thời gian!

Trung linh thất phẩm, ở bên trong trung cấp Linh dược, cũng là một tồn tại thuộc về thượng phẩm.

Nói chung, võ đạo Trúc Cơ cảnh đối ứng với Linh dược, chỉ là sơ cấp Linh dược.

Mà trung cấp Linh dược, chỉ có Thiên Nhân cảnh mới có tư cách phục dụng!

Trung linh thất phẩm, lại là thiên địa sinh dưỡng, độ linh lực của nó, thậm chí có thể so với rất nhiều linh dược bát phẩm do đào tạo!

Giá trị của nó không cần nghĩ cũng biết!

Mấu chốt nhất chính là, địa vị hôm nay của Nhậm thị gia tộc ở Vân La Thành hết sức khó khăn. Vân La thành chủ La Hiên nhằm vào Nhậm thị gia tộc, đã không phải là bí mật gì nữa.

Ở thời điểm như thế này, một mặt trung linh thất phẩm Linh dược, đối với chiến lược của gia tộc mà nói, là rất trọng đại.

Linh dược này tới tay, Nhậm Thương Khung hắn tự nhiên là dùng không được.

Nhưng có một người dùng được!

Nhậm thị gia tộc, cũng chỉ có một người cần dùng đến, đó chính là Tổ Mẫu Quan thị của Nhậm Thương Khung!

Lão thái thái là Thiên Nhân cảnh cường giả, dừng lại ở tam chuyển Duyên Đan đã năm sáu năm. Hôm nay đã đến bảy mươi tuổi, tuy võ đạo tu hành có thể để cho thân thể bà khỏe mạnh bình thường. Nhưng không thể nghi ngờ, về phương diện khí huyết, đã có xu thế xuống dốc.

Cái mà bà đang gặp phải chính là một bình cảnh. Một là đột phá, đạt được lực lượng cùng tuổi thọ cao hơn. Hai là vĩnh viễn dừng lại, chờ tới ngày hao hết dương thọ mà chết.

Dùng cảnh giới của tam chuyển Duyên Đan, sống hai ba trăm tuổi là không có vấn đề gì cả.

Nhưng cái quan trọng là tu vi khó cách nào tiến triển.

Nhậm Thương Khung đúng là xuất phát từ phần cân nhắc này, nên đối với Vân Sơn Thanh Liên là nhất định phải có.

Nội tâm của Nhậm Tinh Hà nổi lên sóng to gió lớn, thời điểm đang sững sờ, Nhậm Thương Khung quát khẽ nói:

- Ca, xuất phát.

Sau khi giải quyết Hạ Thanh Dương, một đường tiến tới của hai huynh đệ Nhậm Thương Khung ngược lại rất thuận lợi, thu hoạch Linh dược mỗi ngày đều hết sức phong phú.

Năng lực tìm kiếm Linh dược của Nhậm Thương Khung, quả thật làm cho rất nhiều Dược Sư cảm thấy xấu hổ.

Thứ nhất, hắn dựa vào cảm ứng siêu cường của đại đạo hạt giống, độ mẫn cảm của nó đối với Linh dược mạnh đến nổi kinh người.

Thứ hai, chính là y bát từ Vạn Dược Tôn, làm cho hắn hiểu rất rõ điều kiện sinh trưởng của các loại Linh dược quý hiếm.

Ngày thứ tư, thu hoạch phong phú giống như trước, nhưng Vân Sơn Thanh Liên, vẫn không có bất kỳ manh mối nào.

Ngày thứ năm, ngày thứ sáu, tình hình vẫn như thế.

Đến hết ngày thứ sáu, giá trị Linh dược mà Nhậm Thương Khung thu hoạch, đã đột phá trăm vạn. Nhưng manh mối về Vân Sơn Thanh Liên, một chút cũng không có.

Căn cứ theo địa hình mà đoán, thời gian sáu ngày này, hắn đã đi được khoảng hai ngàn đến ba ngàn dặm. Căn cứ theo địa đồ, nơi này cách Bàn Long Cốc, cũng không quá hai ba trăm dặm lộ trình.

Nhậm Thương Khung yên lặng ngồi ở trên cành cây, ánh mắt thâm thúy nhìn ở phương xa.

Vân Sơn Thanh Liên nếu là trung linh thất phẩm, dùng lực cảm ứng của Nhậm Thương Khung, không thể nào cảm ứng không được. Chỉ có một lý do duy nhất, chính là hắn còn cách nơi Linh dược sinh trưởng rất xa.

Thế nhưng mà, nếu tiến tới nữa, không phải là tới Bàn Long Cốc hay sao.

Đó là khu vực nguy hiểm mà Địa Chu phân đà đã nhắc nhở, là địa bàn của sơ cấp Thiên Yêu.

Sự đáng sợ của sơ cấp Thiên Yêu, Nhậm Thương Khung tự nhiên biết rõ. Tuyệt đối không phải là cấp bậc mà võ đạo Trúc Cơ đệ cửu trọng có thể so sánh.

Coi như trên người Nhậm Thương Khung có vô số độc dược, cũng chẳng có thể làm gì được sơ cấp Thiên Yêu.

Cũng không phải Thiên Yêu không sợ độc, mà là hắn căn bản không có cơ hội tiếp cận mà thôi.

Công kích của Yêu tộc xuất quỷ nhập thần, thủ đoạn lại độc ác, chỉ sợ hắn đến trước mặt Nhậm Thương Khung, dùng thực lực trước mắt của hắn, cũng chưa chắc có thể phát giác.

Chớ nói chi là dùng độc đi ám toán người ta.

- Ca...

Nhậm Thương Khung bỗng nhiên thấp giọng nói.

- Hả?

Nhậm Tinh Hà đang xếp bằng ở dưới cây tu luyện lên tiếng.

- Ngày mai sẽ là ngày thứ bảy.

Nhậm Thương Khung khẽ thở dài:

- Hoặc là ngày mai, hoặc là trì hoãn một trăm ngày, nhưng chỉ sợ đến lúc đó cũng không làm nên chuyện gì.

Loại Linh dược này, do thiên địa sinh dưỡng, đều có nhân duyên ở bên trong. Nếu như Nhậm Thương Khung hắn vô duyên với Linh dược này, chỉ sợ cho dù chờ đợi một trăm ngày, cũng không làm nên chuyện gì.

- Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng, tìm không thấy, chúng ta liền trở ra chứ sao. Dù sao lúc này chúng ta cũng coi như lời lớn mà.

Nhậm Tinh Hà ngược lại rất thoải mái.

- Không!

Nhậm Thương Khung kiên định lắc đầu:

- Ca, ngày mai trời sáng, huynh đi ra ngoài. Dùng tốc độ cao nhất rời khỏi Đại Tương Sơn.

- Cái gì?

Nhậm Tinh Hà thoáng cái nhảy dựng lên, cho là mình nghe lầm.

- Ca, lần đi Bàn Long Cốc này, càng ít người càng tốt.

Nhậm Thương Khung bình tĩnh nhìn qua Nhậm Tinh Hà, hắn biết rõ, người ca ca này tính cách quật cường, nhưng rất biết thời thế.

Nhậm Tinh Hà mắt trợn tròn, ngực phập phồng bất định, hiển nhiên là đang rất khó xử.

- Ca, thời điểm phi thường, phải có quyết định phi thường. Nếu như đệ có thể thuận lợi trở về, Nhậm thị gia tộc chúng ta, từ nay về sau sẽ không cần nhìn sắc mặt La Hiên mà làm việc.

- Lão Nhị.

Nhậm Tinh Hà muốn nói lại thôi, quyết định chủ ý, gật đầu:

- Lão Nhị, ta nghe lời đệ. Bất quá đệ phải đáp ứng ta, phải còn sống đi ra gặp ta! Đừng quên, mẫu thân vẫn còn ở Vân La Thành chờ chúng ta!

Nhậm Thương Khung lộ ra một cái nụ cười sáng lạn:

- Đệ đáp ứng huynh.

Nhậm Tinh Hà biết rõ, nếu như mình kiên trì đi theo, thời khắc mấu chốt, chỉ có thể trở thành vướng víu cho đệ đệ. Chia nhau hành động, là lựa chọn thông minh nhất.

Sau khi đưa mắt nhìn Nhậm Tinh Hà bước đi, thân hình Nhậm Thương Khung nhảy lên, rất nhanh rời khỏi.

Nếu tiếp tục đi về phía trước hơn trăm dặm, là tới khu vực của Bàn Long Cốc. Dọc theo con đường này, địa hình càng lúc càng hiểm trở, sơn cốc tĩnh mịch, rất nhiều đại thụ dùng hai tay cũng không thể ôm hết, dây leo chằng chịt, làm cho Bàn Long Cốc càng thêm âm trầm đáng sợ.

Nhậm Thương Khung ở trên một cây đại thụ, bên tai bỗng nhiên khẽ động, trường kiếm trong tay rung lên, xoay kiếm trảm về phía sau.

Vèo!

Một con khỉ to lớn bị chém bay, khuôn mặt của con khỉ kia rõ ràng đã bị yêu hóa thành khôi lỗi trông ghớm ghiếc vô cùng.

Nhậm Thương Khung lau thân kiếm lên lá cây, sau đó phong bế hô hấp, đem đại đạo hạt giống thúc dục đến trạng thái mạnh nhất, không ngừng rà soát động tĩnh xung quanh.

Trạng thái thần thức mạnh như thế, làm cho Nhậm Thương Khung cơ hồ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu, thanh âm ếch nhảy trong bụi cây, lại có tiếng bước chân, hiển nhiên là yêu hóa khôi lỗi ngửi được mùi máu đang không ngừng chạy tới.

Nhậm Thương Khung không lo sợ chút nào. Thò tay bẻ xuống một nhánh cây, đem lá cây lảy sạch, sau đó đem các loại lá bóp thành nước rồi vẩy ra xung quanh.

Kể từ đó, trong rừng rậm, mùi vị của các loại cây cối xen lẫn cùng một chỗ, những yêu hóa khôi lỗi này muốn tìm được vị trí của hắn, đã không còn dễ dàng nữa.

Nhậm Thương Khung giống như âm hồn, ở trên đại thụ không ngừng di chuyển, kiếm quang như hàn tinh chớp động, không bao lâu, liền vô thanh vô tức giết chết bảy tám đầu yêu hóa khôi lỗi.

Bỗng nhiên, mủi chân Nhậm Thương Khung điểm một cái, thân hình lập tức biến mất trong bụi cỏ. Ngay tại chỗ lắng nghe, hắn vậy mà đã phát hiện ở phía tây có tiếng bước chân rất nhỏ.

Không thể sai được, là tiếng bước chân của nhân loại!

Bình luận

Truyện đang đọc