BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Sắc mặt Nguyên Kỳ Lân nổi lên một tầng sương lạnh, Nhậm Thương Khung này, thật sự là giảo hoạt a. Nhưng lại vô sỉ, lưu manh như vậy, lễ gặp mặt đã nhận, sự tình lại không lo liệu!

Không chỉ như thế, còn trêu chọc hắn!

Nếu như quả thật là nên làm cái gì, thì làm cái đó, vậy năm đại phân đà bọn họ, là phải ngồi đã chết, căn bản không có khả năng trở mình.

Mang tội phản đồ, nhẹ thì lên đoạn đầu đài. Nặng thì chính là tru di cửu tộc!

Nếu theo trình tự mà làm, hắn có thể thoát được mới là lạ. Đừng nói Nguyên Kỳ Lân hắn đào thoát không được, tất cả phân đà có liên quan, không có cái nào thoát được!

Thiên Cát, tuy tồn tại tranh đấu phe phái rất nghiêm trọng, cũng hao tổn tài lực rất lớn vì nó. Nhưng mà, có một số quy củ, vẫn là giỡn mặt không được.

Phản đồ, tội danh này thật sự rất nghiêm trọng.

Có thể nói, so với tội phản bội tông môn còn nghiêm trọng hơn. Phản đồ, chính là kẻ thù chung của nhân loại!

Vấn đề mấu chốt là, người trẻ tuổi ở trước mắt này. Vốn, Nguyên Kỳ Lân cảm thấy mình sống hơn trăm tuổi, đùa giỡn một người trẻ tuổi, chắc chắn là không có vấn đề.

Lại không nghĩ rằng, người trẻ tuổi này, rất khó đối phó. Hắn tân tân khổ khổ lý giải như vậy, miệng sắp khô nước bọt, không ngờ kết quả lại là... Đồ vật hắn nhận, còn chuyện khác hắn không biết!

Nguyên Kỳ Lân tức muốn bể phổi. Nếu không phải lo lắng đây là địa bàn của đối phương, chỉ sợ hắn đã đương trường đánh người.

Sắc mặt trầm xuống nói:

- Thương Khung Trưởng lão, chẳng lẽ ngươi ta đến lúc đó, đấu đến cá chết lưới rách mới bỏ qua sao? Lưỡng bại câu thương, tội gì phải vậy?

Lời này, có ẩn ý uy hiếp. Tiên lễ hậu binh. Lễ gặp mặt đã dùng không được, hiện giờ tất phải dụng binh.

Những kẻ kiêu hùng như hắn, đương nhiên không phải hạng người vũ phu? Người nào cũng có thể ra vẻ đáng thương, cũng có thể giả bộ lưu manh, thời khắc mấu chốt còn có thể giả bộ vô lại, lưu manh, ác ôn?

Nhậm Thương Khung thản nhiên nói:

- Nguyên đà chủ lầm rồi. Không phải là ta muốn đấu với ngươi, mà là quy củ Thiên Các muốn đấu với ngươi. Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt. Các ngươi tự làm bậy, thiên tất diệt. Hiện giờ đại thế như vậy, nghĩ muốn quay đầu, đã là quá muộn.

- Nhiều lời.

Nguyên Kỳ Lân nở nụ cười, thản nhiên nói:

- Thương Khung trưởng lão, rốt cuộc là tuổi trẻ. Lời nói hiên ngang lẫm liệt này, lão phu nghe thấy, trừ buồn cười ra, thì không còn cảm giác khác. Lưới trời tuy thưa? Thương Khung Trưởng lão, có phải ngươi quá làm cao hay không? Ngươi đại biểu được thiên sao? Lui một bước mà nói, ngươi đại biểu được Thiên Các sao? Đúng vậy, xem như Kỳ Lân ta tự làm bậy, ngươi có thể thay thiên đến diệt ta sao? Vớ vẩn!

Nói đến đây, hai người trong lúc đó, cũng không có khách khách khí khí như trước kia. Xé rách da mặt, muốn nói gì liền nói.

- Ha hả, nếu Nguyên đà chủ có tự tin như vậy. Hôm nay tựa hồ không nên đến cửa tìm ta. Càng không nên rời Thiên Cương phân đà, đến Thiên Cát tổng bộ tìm người. Nguyên đà chủ, nếu ngươi không có tật giật mình, thì cần gì phải như thế? Ta đại biểu không được thiên, đại biểu không được Thiên Các, nhưng có thể đại biểu Bách Thảo Đường điều tra việc này! Nguyên đà chủ, ngươi hôm nay đến cửa là khách, ta không làm khó dễ ngươi. Lần sau, ngày mà ngươi và ta gặp lại, chính là lúc ta bắt ngươi quy án!

- Khẩu khí ngông cuồng!

Nguyên Kỳ Lân lòng dạ sâu như vậy, cũng bị lời này hoàn toàn chọc giận. Toàn thân tản mát ra bạch quang, giống như giáp trụ Kỳ Lân, làm cho cả người Nguyên Kỳ Lân giống như một đầu Kỳ Lân, uy thế tràn đầy.

- Nguyên đà chủ, nếu hiện tại ta muốn, ngươi sẽ không có thể còn sống rời khỏi Bách Thảo Đường, không biết ngươi có tin hay không?

Nhậm Thương Khung thản nhiên cười hỏi.

Này câu, còn hơn một công kích mãnh liệt, đem tất cả dáng vẻ bệ vệ, cuồng bạo kia của Nguyên Kỳ Lân chấn nát. Khí thế cả người, giống như một quả bóng cao su xẹp xuống.

Trong mắt Nguyên Kỳ Lân bắn ra vẻ oán hận, hung hăng nhìn chằm chằm vào Nhậm Thương Khung:

- Tốt, Thương Khung trưởng lão, xem như ngươi lợi hại. Ngươi muốn diệt gia tộc ta, hủy cơ nghiệp ta. Đừng quên, ngươi cũng có gia tộc, ngươi cũng có cơ nghiệp, ngươi cũng có cốt nhục thân nhân. Ta nghe nói, bọn họ đều ở tại Đông Hoang Bắc môn phủ. Lại không biết, nếu người nhà của ngươi ở trong tay người khác, bị người khác uy hiếp, ngươi còn có thể hung hăng như thế không?

Người nhà, gia tộc, đây là nghịch lân của Nhậm Thương Khung. Nguyên Kỳ Lân nói xong, khuôn mặt nguyên vốn bình thản của Nhậm Thương Khung, nhất thời hiện lên sát khí.

- Nguyên đà chủ, ta chỉ có một câu, nếu tộc nhân ta bị tổn thương một người. Khi diệt gia tộc của ngươi, sẽ gà chó không tha.

- Ha ha ha, Thương Khung trưởng lão, chúng ta chờ xem. Nguyên Kỳ Lân ta là người tao nhã, nhưng mà, những phân đà khác, chó cùng rứt giậu, thì khó mà nói. Ít nhất, ta biết, Thiên Mãnh phân đà Tần Bang, đối với tộc nhân của ngươi là đang nhìn chằm chằm. Không biết giờ khắc này, hắn đã động thủ chưa?

Nguyên Kỳ Lân nhe răng cười nói:

- Nhậm Thương Khung, ngươi là thiên tài, bất quá cũng là Trưởng lão mà thôi. Đại thế Thiên Các, ngươi hiểu được quá ít. Ngươi cho là chỉ mình ngươi, có thể bắt chúng ta? Có thể trở thành anh hùng can đảm? Chúng ta chờ xem! Kỳ Lân ta không cho ngươi cửa nát nhà tan, thì ta không mang họ Nguyên.

Khi nói chuyện, thân hình Nguyên Kỳ Lân như điện, hóa thành một đạo bạch quang, biến mất ở hư không.

Nhậm Thương Khung nhìn bóng dáng Nguyên Kỳ Lân đi xa, trong lòng cũng bình tĩnh như nước. Đây là Thiên Các, đây là đấu tranh, đây mới là bộ mặt thật của Nguyên Kỳ Lân.

Khi hắn quyết định nhận nhiệm vụ này, thì đã nghĩ đến kết cục hôm nay, hoặc là Nhậm Thương Khung hắn chết, hoặc là những người đó vong.

Bất quá, Nguyên Kỳ Lân không kiêng nể gì uy hiếp như thế, chứng minh đối phương đã muốn chó cùng rứt giậu, đã muốn liều mạng rồi.

Như thế nhắc nhở Nhậm Thương Khung, có lẽ trong khoảng thời gian này, nên mang nhân vật trọng yếu của gia tộc, đi đến Linh Nhãn Phong.

- Chu Vân!

Nghĩ đến đây, Nhậm Thương Khung liền có quyết định.

- Có thuộc hạ.

Chu Vân từ phía sau đi ra.

- Cầm lệnh bài của ta đi Bắc môn phủ, mang linh phù này đưa cho Tổ Mẫu của ta, bảo người theo ý tứ của ta mà làm.

- Vâng.

Chu Vân tiếp nhận lệnh bài, cầm linh phù, thúc dục linh cầm hướng Bắc môn phủ bay đi.

Nửa ngày sau, những nhân vật trọng yếu của Nhậm thị, được đám người Mộ Dung hộ tống, an toàn đi tới Linh Nhãn Phong.

Nhậm Thương Khung nói:

- Chư vị, sự tình có biến. Thời gian này, mọi người ủy khuất ở Linh Nhãn Phong một chút. Tuy nơi này không náo nhiệt như Đông Hoang, nhưng linh lực sung túc, là địa phương tu luyện rất tốt. Động phủ cũng đủ lớn, mọi người cứ thoải mái.

Nhậm thị lão thái thái cười nói:

- Thương Khung a, lão thân cũng đang tò mò, đến đây xem động phủ của ngươi, nhìn xem Thiên Các trong truyền thuyết, rốt cuộc là thần thánh cỡ nào. Thật sự là kỳ diệu, đúng là mở rộng tầm mắt, ha ha ha, Đông Thăng, ngươi nói có phải hay không?

Nhâm Đông Thăng sang sảng cười:

- Nương nói rất đúng, Thiên Các huyền phong, quả nhiên là muôn hình vạn trạng, làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Linh Nhãn Phong này, lại là nơi linh khí đầy đủ, giống như tiên sơn, động tiên. Ta chỉ sợ đến đây rồi, thì không muốn đi a.

Tiểu Kì cũng trêu ghẹo nói:

- Không muốn đi, thì mọi người ở lại hết đi.

Tất cả mọi người đều cười to. Hiện giờ nhân vật trọng yếu của gia tộc, cơ bản đều đến đây. Ở lại Bắc môn phủ, chỉ là vài người phụ trách của chi thứ, lo liệu chút tục vụ của gia tộc.

Có Bắc môn phủ chủ Tạ Thông âm thầm chăm sóc, vấn đề sẽ không lớn.

Mặc dù Nguyên Kỳ Lân kia phát rồ, muốn đi đối phó tộc nhân, không có nhân vật trung tâm, cũng không đạt được mục đích.

Dàn xếp tộc nhân xong, trong lòng Nhậm Thương Khung cũng có chút nôn nóng. Chuyện này, hiện tại đã thành cục diện bế tắc.

Lúc này thập điện cang cãi nhau ỳ xèo, chưa có quyết định cuối cùng. Chứng cớ quan trọng trong tay hắn, có thể mang Tông Không Sân cùng Ứng Vô Nhai thành bằng chứng, nhưng mà, thời khắc mấu chốt, Thiên Hình Đường đem Tông Không Sân bỏ qua một bên, sau đó cá chết lưới rách.

Nếu như thế, cục diện càng bế tắc.

Cho nên, muốn phá cục, phải có đại quyết đoán, thủ đoạn mạnh, đại thần thông, đại nhân vật.

Đại quyết đoán, Nhậm Thương Khung cho tới bây giờ sẽ không thiếu. Đại thần thông, thủ đoạn mạnh, Nhậm Thương Khung cũng có đủ. Tuy rằng còn không đủ để áp đảo mọi người, nhưng ít ra cũng có thể dùng được.

Hiện tại, thiếu chính là đại nhân vật. Ở trước mặt tất cả Lão tổ thập điện, có thể lên tiếng, làm kinh sợ tất cả Lão tổ trung lập

Đại nhân vật như vậy, Bách Thảo Đường hoàn toàn không có. Tam đại Lão tổ, ở bên trong Thiên Các thập điện, đều được cho là nhân vật. Nhưng cũng không đủ áp đảo toàn trường.

Ít nhất, phải là cung điện Lão tổ a.

Bách Thảo Đường yếu thế, mấu chốt là ở chỗ này!

Điện phủ cấp Lão tổ, hoặc là thực lực siêu quần, tỷ như Hình Thiên lão tổ. Hoặc là có tinh thông siêu cường.

Ở Bách Thảo Đường, là Dược Thánh.

- Dược Thánh chứng thực...

Nhậm Thương Khung bắt đầu suy ngẫm vấn đề này.

Tam đại Lão tổ, hiển nhiên không đủ thực lực trùng kích Dược Thánh, dù sao Bách Thảo Đường nội tình rất thấp, muốn không không đột phá, rất khó.

Minh Hoa Đà căn cơ cũng thấp, tùy tiện đi trùng kích Dược Thánh, xác suất thành công gần như bằng không. Ngược lại Nhậm Thương Khung hắn, nhiều năm qua, học tập tri thức của Vạn Dược Tôn, hiện tại chí ít có chín thành công lực của Vạn Dược Tôn.

Mà trải qua khoảng thời gian đặc huấn này. Hắn ở phương diện thao tác, tiến bộ cũng là ngày đi ngàn dặm.

Có câu, người không gì làm không được. Bất Hủ Đế Khí giúp Nhậm Thương Khung cải tạo thể chất, làm cho nhiều phương diện của hắn là nước lên thuyền lên.

- Có lẽ, lúc này đây, muốn phá cục, chỉ có thể dựa vào ta. Ta như không đi, không người nào của Bách Thảo Đường có thể phá cục này? Dược Thánh! Mặc kệ thành bại, cũng phải đi thử!

Trong lòng Nhậm Thương Khung, nhất định phải trùng kích Dược Thánh!

Bình luận

Truyện đang đọc