BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Tống Lam phục dụng Minh Vương Đan, liên tiếp tăng lên hai lần, lòng tự tin cực độ bành trướng. Sớm đã quên ngày đó bại nhục nhã trong tay Nhậm Thương Khung.

Chỉ là, chứng kiến Nhậm Thương Khung tự tin như vậy. lòng tự tin của Tống Lam không tự chủ xuất hiện một tia dao dộng. Vân La Thành thảm bại đau đớn, chẳng lẻ ở đây còn gặp phải ác mộng này.

Ở Vân La Thành, Tống Lam nàng luôn chiếm thượng phong, là đệ nhất thiên tài. Nhưng mà kết quả như thế nào? Tam Giao Đảo thí luyện, cuối cùng nhất diễn võ, đều bị thua trong tay Nhậm Thương Khung!

Đối với Nhậm Thương Khung, nội tâm Tống Lam có một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm. Loại sợ hãi này, từ khi nàng phục dụng Minh Vương Đan về sau, bị nàng chôn ở sâu trong nội tâm.

Bất quá, Nhậm Thương Khung phản kích, lại để cho loại sợ hãi này nảy mầm lần nữa.

- Nhậm Thương Khung này, hẳn là đang lừa gạt? Lại muốn ở đây nhục nhã ta?

Tống Lam suy đoán như vậy:

- Không... Nhậm Thương Khung tám tiểu chu thiên, cho dù mấy ngày nay hắn có đột phá, tối đa cũng là chín tiểu chu thiên! Hắn không có phục dụng Minh Vương Đan, không có khả năng một lần đột phá hai giai!

Nghĩ tới đây, ánh mắt phức tạp của Tống Lam nhìn về phía Nhậm Thương Khung. Thấy biểu lộ khinh thường của Nhậm Thương Khung, Tống Lam đầu óc sung huyết, một cổ lửa giận hừng hực bốc cháy lên.

- Không có khả năng! Cho dù hắn đột phá, cũng nhiều nhất là chín tiểu chu thiên. Ta hôm nay cũng là chín tiểu chu thiên. Hơn nữa...

Tống Lam đem lời nói của Nhậm Thương Khung nhẩm một lần, bỗng nhiên hiện lên một đạo linh quang, nàng phát hiện, ở bên trong lời nói Nhậm Thương Khung, có lưu sơ hở!

Nhậm Thương Khung nói là…không thắng được ta tự bạt tai, trước mặt mọi người quỳ xuống nhận lỗi. Ân oán trước kia xóa bỏ!

Không thắng được thì có hai loại khả năng, thua, hoặc là bất phân thắng bại.

Đây tuyệt đối là ngôn ngữ có sơ hở để lợi dụng!

Nói cách khác, đối với Nhậm Thương Khung mà nói, không thắng được chính là thua! Mặc kệ là thua hay không phân thắng bại, hắn đều thua!

- Đúng vậy, ha ha...

Tống Lam trong lòng mừng thầm, đã tìm được lỗ thủng trong lời của Nhậm Thương Khung, nàng cảm thấy có nắm chắc:

- Nhậm Thương Khung này tính cách táo bạo, ta phải lợi dụng...

Đang lúc do dự lựa chọn, Triệu Liệt ở một bên truyền âm nói:

- Tống tiểu thư, Phương sư huynh dặn dò qua ta, lúc cần thiết trợ giúp cho ngươi. Ngươi cho dù ứng chiến. Ta có thể ở hiện trường thi triển Quán Nhật Thần Công, đem công lực của ta quán chú cho ngươi. Có thể giúp ngươi tăng thêm một lần tiểu chu thiên! Nếu không phải Quán Nhật Thần Công ta tu luyện không lâu, tuyệt đối có thể giúp ngươi tăng ba đến năm lần tiểu chu thiên.

Tống Lam đại hỉ, còn có thể trên cơ sở tăng thêm một lần, cái kia chẳng phải một hơi có thể vận chuyển mười tiểu chu thiên sao?

- Nếu nói như vậy, Nhậm Thương Khung trừ khi có thể vận chuyển mười một tiểu chu thiên mới có thể thắng ta! Điều này sao có thể? Hắn không có khả năng ngắn ngủn trong bảy ngày, thăng liền ba cấp, không có khả năng! Nhậm Thương Khung ah Nhậm Thương Khung, hôm nay ngươi lọt vào tay bổn tiểu thư, nhất định phải cho ngươi thân bại danh liệt, mất mặt triệt để!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tống Lam hướng Nhậm Thương Khung khiêu khích, cười nhạt nói:

- Tốt, Nhậm Thương Khung, đây là ngươi tự rước lấy nhục! Nếu như ngươi không thắng được ta, phải quỳ xuống, tự tát ba cái, cũng thừa nhận trước kia là vu cáo! Ngươi có dám đáp ứng không?

- Có gì không dám?

Nhậm Thương Khung cũng đoán được, Tống Lam vừa rồi do dự một chút, nhất định là tính toán thắng thua được mất, nên cố ý dẫn đường:

- Nếu như ngươi thua thì sao?

Tống Lam gật gật đầu, nói rất khí phách:

- Tốt! Nếu như ta thua, ta quỳ xuống xin lỗi, thừa nhận ta ruồng bỏ định ước!

Nhậm Thương Khung sao không biết Tống Lam chơi trò ngôn ngữ? Điểm thông minh ấy, Nhậm Thương Khung lòng dạ biết rõ, trên thực tế, cũng là Nhậm Thương Khung cố ý lưu lại một cái bẫy cho Tống Lam.

Triệu Liệt nghe song phương ước định xong, vỗ tay cười to:

- Tốt tốt tốt, không thể tưởng được tầng thứ tư phúc địa chúng ta, hôm nay phát sinh sự tình náo nhiệt như vậy. Chư vị đồng môn, tất cả mọi người ở đây, có thể làm chứng. Nếu ai nuốt lời, mỗi người lên án công khai, như thế nào?

- Tốt! Võ giả đánh cuộc, mặc kệ thắng thua, cũng không có thể xé bỏ hiệp nghị, nếu không sẽ là tiểu nhân, người trời vứt bỏ, thiên địa bất dung.

- Đúng đấy, ai nuốt lời, chính là súc sinh!

Người xem náo nhiệt chung quanh, cuối cùng là việc không liên quan đến mình, tự nhiên là đi theo ồn ào. Mặc dù không khí rất náo nhiệt, nhưng vẫn có hai trận doanh, một bên là Thiên Kiêu Minh hướng về Tống Lam, bên kia là đệ tử đến từ bên ngoài hướng Nhậm Thương Khung.

Triệu Liệt cười cười:

- Tốt, mời song phương vỗ tay minh ước, định ra đổ ước.

Nhậm Thương Khung tiến lên ba bước, cùng Tống Lam liên kích ba chưởng, khóe miệng đùa cợt, càng lộ ra thâm bất khả trắc.

Tống Lam giật mình, cảm thấy đằng sau nụ cười quỷ dị kia có đại âm mưu!

- Tống sư muội, binh bất yếm trá, Nhậm Thương Khung này cố ý lừa dối ngươi, cho ngươi chột dạ, phát huy không tốt, không thể mắc lừa!

Triệu Liệt phân tích.

- Chư vị, minh ước đã định. Ta tuyên bố, ta đứng ở bên Tống Lam. Quyết định dùng thần công giúp Tống Lam sư muội một tay. Chư vị có dị nghị gì không?

Triệu Liệt vẻ mặt đắc ý, bễ nghễ nhìn chung quanh, thần thái ngạo nghễ, lộ ra vẻ ngạo mạn vô cùng.

Chu Vân nhịn không được nữa:

- Đây là ăn gian, dùng hai đấu một, có bản lãnh chứ?

Triệu Liệt chậm rãi nói:

- Ai nói ta dùng hai đấu một? Ta chỉ là vận công giúp Tống Lam sư muội hiểu rõ đan điền mà thôi. Ngươi nếu có thủ đoạn, cũng có thể giúp Nhậm Thương Khung làm như vậy. Ta tuyệt đối không ngại, ai có bản lãnh này, cũng có thể đi giúp hắn. Nói sau, ước định trước kia, cũng không có nói người bên ngoài không được tương trợ. Thiên Kiêu Minh ta muốn giúp người nào, ai dám ngăn trở?

Lời cuối cùng của Triệu Liệt càng thêm bá đạo.

Tiểu nhân đắc chí càn rỡ.

Quả nhiên là xuất thân Thái tử đảng, chẳng những bá đạo, lại không kiêng nể gì cả, xem người khác không ra gì. Trừng mắt nhìn chằm chằm vào Nhậm Thương Khung:

- Nhậm Thương Khung, ngươi muốn tiếp tục đánh bạc, hay là nuốt lời hứa, trước khi đánh cuộc bỏ chạy, thân bại danh liệt! Đệ tử Thiên Các, định ra ván cược mà không tham dự, thì không xứng ở lại Thiên Các!

Người bên ngoài đều hít một ngụm lãnh khí, Triệu Liệt này là đào hố đợi Nhậm Thương Khung nhảy vào! Rất nhiều đệ tử tâm lý thiên hướng Nhậm Thương Khung, đều đồng tình nhìn về phía hắn.

Này mặc dù không phải dùng hai đấu một, nhưng mà có khác gì nhau đâu. Tiềm lực mọi người đều tương đương, Tống Lam có Minh Vương Đan kỳ ngộ, lại có Triệu Liệt trợ giúp, muốn không thắng cũng khó!

Chu Vân sắc mặt đại biến, lôi kéo tay áo Nhậm Thương Khung, thấp giọng nói:

- Nhậm huynh, đều tại ta kéo ngươi đến nơi này. Ta xem...

Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng, khẩu khí đạm mạc như trước:

- Triệu Liệt, ta vẫn cho là, loại Thái tử đảng như ngươi, làm việc hoành hành ngang ngược. Không nghĩ tới, còn biết âm mưu tính toán. Chỉ có điều ngươi nghe câu này chưa? Thông minh quá sẽ bị thông minh hại!

Triệu Liệt cười to:

- Nhậm Thương Khung, nếu như ngươi sợ hãi, muốn dùng lời để tìm đường lui, ta khuyên ngươi đừng nên mơ tưởng. Sự tình Triệu Liệt ta quyết định, không thể nào sửa đổi. Hơn nữa, nói cho ngươi biết, ta chính là thiên vị Tống Lam sư muội, chính là nhìn ngươi không vừa mắt, muốn đánh vào mặt ngươi, như thế nào, ngươi có chiến hay không?

- Tốt, quả nhiên là chân tiểu nhân!

Nhậm Thương Khung vỗ tay mà cười, bỗng nhiên mặt nhếch lên, nghiêm nghị nói:

- Triệu Liệt ngươi đã không sợ lớn chuyện, xem ta không vừa mắt, ta liền cho ngươi một cơ hội. Triệu Liệt trên cơ sở, vừa rồi, chúng ta lại thêm phần tiền đặt cược, ngươi có dám không?

- Thêm cái gì?

Triệu Liệt nhàn nhạt hỏi.

- Mạng của hai ta!

Nhậm Thương Khung ngữ khí lành lạnh:

- Nếu như ta thắng, ngươi tại chỗ tự sát. Nếu ta thua, ta tại chỗ tự sát.

Nhậm Thương Khung tiến lên trước một bước, dõng dạc quát:

- Triệu Liệt, ngươi không phải tự cho mình là Thiên Kiêu chi tử, tự cho mình có thể thiên vị Tống Lam sao? Ta để cho hai người các ngươi cùng một chỗ, đánh bạc mạng ngươi và ta! Có dám hay không! Có phải là nam nhân hay không, có phải là hảo hán hay không? Đánh bạc, hay không dám đánh bạc? Không dám đánh bạc, thì cút xa một chút cho ta, đừng ở đây dong dài!

Hảo một cái Nhậm Thương Khung!

Triệu Liệt bá đạo, hắn lập tức ăn miếng trả miếng, trả lại cho đối phương một cái lồng. Triệu Liệt không có khả năng không vào!

Triệu Liệt nếu như không dám đánh bạc, cái kia chính là sợ hãi, không phải hảo hán, không là nam nhân. Ở loại trường hợp này, bản thân hắn không dám đánh bạc, còn có tư cách gì ở chỗ này chỉ trỏ?

Nhậm Thương Khung vừa nói ra, không khí hiện trường lập tức ngưng trọng vô cùng. Mỗi người đều nhiệt huyết sôi trào.

Đánh bạc mệnh ah!

Nhậm Thương Khung này, quả nhiên lưu manh cực kỳ, trực tiếp đánh bạc mệnh!

Triệu Liệt ngươi không phải ngưu bức sao? Không phải bá đạo sao? Nhìn xem ngươi có phải là loại người ngoài mạnh trong yếu hay không!

Chỉ là, có người cảm thấy đây là Nhậm Thương Khung khích tướng, muốn Triệu Liệt rút lui?

Muốn đánh bạc mệnh, ván này, hắn có thể thắng sao?

Dù sao Tống Lam thêm Triệu Liệt, ưu thế quá rõ ràng. Triệu Liệt khẳng định tu luyện công pháp đặc thù, có thể trút linh lực cho Tống Lam! Nếu không, hắn sẽ không công nhiên lên tiếng trợ giúp.

Cử động lần này của Nhậm Thương Khung, tuy rất bá đạo, nhưng phần thắng như thế nào? Có phải quá mức mạo hiểm hay không?

Nhưng quân tử nhất ngôn. Lời nói ra, giống như bát nước đổ đi, không thu trở lại được. Tất cả áp lực, đều ném cho Triệu Liệt.

Sắc mặt Triệu Liệt âm trầm dọa người. Đánh bạc mệnh!

Nói thật, hắn mặc dù bá đạo, nhưng cũng biết, đánh bạc mệnh cũng không thể thuận miệng vui đùa được. Thật muốn đánh bạc bồi mệnh!

- Đáng chết! Nhậm Thương Khung này muốn đánh bạc mệnh?

Trong nội tâm Triệu Liệt có chút mâu thuẫn:

- Tiểu tử này, nhất định là lừa gạt ta, muốn ta đi ra ngoài. Nếu ta không đánh bạc, sao có mặt mũi ở đây? Đối với người khác mà nói, dùng hai đánh một cũng không dám, nhất định bị bị chỉ trích. Nếu đánh bạc... Phần thắng có mấy phần? Quản hắn con mẹ gì, tiểu tử này khích tướng ta, Triệu mỗ ta chẳng lẽ bị hắn hù ngã? Cùng lắm thì, ta liều mạng chịu nội thương, toàn lực thúc dục Quán Nhật Thần Công, để cho Tống Lam tăng lên hai cấp. Một lần vận chuyển mười một tiểu chu thiên, ít nhất có thể so sánh với cửu tinh tiềm lực, Nhậm Thương Khung này, mới vận chuyển tám lần, thắng như thế nào? Muốn thắng chúng ta, nhất định phải vận chuyển mười hai lần! Không có khả năng! Hắn không có khả năng có thực lực nghịch thiên như vậy!

Triệu Liệt nở nụ cười, cười rất âm trầm, rất tàn nhẫn. Hắn ăn hiếp người là chuyện thường, nhưng người mà hắn thống hận như thế, thống hận đến nỗi mong kẻ đó chết ngay lập tức, đây là lần đầu tiên.

Hắn muốn Nhậm Thương Khung chết!

Bình luận

Truyện đang đọc