BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Tần Bang phản xạ có điều kiện, nhảy dựng lên:

- Giao cho ngươi xử lý, như thế sao được?

Nói giỡn sao? Nhậm Thanh Sương mặc dù không phải chí thân Nhậm Thương Khung, nhưng cảm tình cùng Nhậm Thương Khung không tệ, bọn hắn coi như là át chủ bài, thời khắc mấu chốt, sao có thể cho Hạng Thái Hư? ngươi

Hạng Thái Hư ngươi là bá chủ Đông Hoang đại đô, nhưng mà những đà chủ phân đà chúng ta, cũng không phải ngồi không. Rời khỏi Đông Hoang đại đô, chẳng lẻ còn sợ ngươi hay sao? Cùng lắm thì, không lưu lại Đông Hoang đại đô là được.

Luận cấp bậc, Hạng Thái Hư là thành chủ thành thị cấp Đế hoàng, địa vị so với đà chủ phân đà yếu nhược cao hơn một chút. Thậm chí tam đại phân đà, luận địa vị cũng thấp hơn Hạng Thái Hư một ít.

Nguyên Kỳ Lân không nói gì, nhưng trong biểu lộ hơi kinh ngạc kia, vẫn có chút mâu thuẫn cùng phản cảm, hiển nhiên, đối với yêu cầu này của Hạng Thái Hư, Nguyên Kỳ Lân rất mâu thuẫn.

Hạng Thái Hư là người cực kỳ nhạy cảm, thoạt nhìn con mắt hơi híp lại, kỳ thật đem phản ứng của Nguyên Kỳ Lân cùng Tần Bang thu hết vào mắt.

Đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, Hạng Thái Hư nhàn nhạt hỏi:

- Sao không được? Đông Hoang đại đô là địa bàn của bổn tọa, các ngươi ở địa bàn của ta giương oai, phải tuân thủ quy tắc của ta.

- Nguyên đà chủ, ngươi thấy sao?

Hạng Thái Hư căn bản bỏ qua Tần Bang, ở trong mắt hắn, Tần Bang hoàn toàn có thể bỏ qua. Chính thức đáng coi trọng là Nguyên Kỳ Lân, người này thiên phú tài hoa, thủ đoạn, bản lãnh, cũng không dưới Hạng Thái Hư hắn.

- Ta chỉ hỏi một câu, Thái Hư huynh muốn Nhậm Thanh Sương, là vì cái gì? Bây giờ rất rõ ràng, Nhậm Thanh Sương ở trong tay chúng ta rất hữu dụng, đến tay Thái Hư huynh, tựa hồ cũng không nhiều tác dụng.

Nguyên Kỳ Lân trả lời thẳng, cũng biểu đạt ý của hắn. Giao Nhậm Thanh Sương ra, là không có khả năng.

Hạng Thái Hư hừ một tiếng, hắn tự nhiên sẽ không nói con của ta bị người bắt đi.

- Nguyên đà chủ, ta muốn Nhậm Thanh Sương, tự nhiên là có dụng ý.

- Thái Hư huynh có công dụng gì, dù sao cũng phải cho chúng ta một thuyết pháp rõ ràng a?

Nguyên Kỳ Lân cường long không áp nổi địa đầu xà, khẩu khí vẫn rất khách khí.

Hạng Thái Hư không vui:

- Nói như vậy, Nguyên đà chủ không muốn giao người cho ta?

- Thái Hư huynh muốn cái khác, huynh đệ ta tự nhiên hai tay dâng lên. Nhưng mà Nhậm Thanh Sương này, quan hệ đến tồn vong của chúng ta. Thứ cho huynh đệ ta không thể nghe theo.

Tư thái Nguyên Kỳ Lân, vẫn là rất khách khí cùng Hạng Thái Hư đối thoại.

- Làm càn!

Hạng Thái Hư vỗ bàn một cái:

- Nguyên đà chủ, ngươi đừng quên. Ngươi ở Đông Hoang đại đô bắt người, phá hư quy củ của Đông Hoang đại đô ta!

- Thái Hư huynh, trước khi ta động thủ, đã được ngươi gật đầu. Bây giờ nói những lời này, tựa hồ có chút thái quá?

Nguyên Kỳ Lân nhàn nhạt nói.

- Ta gật đầu, đó cũng không sai. Nhưng bây giờ ta đổi ý thì tính sao? Đông Hoang đại đô này không phải Thiên Cương phân đà của ngươi, Nguyên đà chủ có nghĩ tới hay không, ở chỗ này trái với ý chí của ta, ta sẽ cho ngươi nửa bước khó đi?

Trong mắt Nguyên Kỳ Lân hàn mang lóe lên, trầm giọng nói:

- Thái Hư huynh, không nên hùng hổ dọa người. Đông Hoang đại đô, chúng ta có thể rời khỏi. Nhưng mà người, cũng không phải ngươi muốn liền đưa cho ngươi. Nếu như Thái Hư huynh không chào đón huynh đệ chúng ta, chúng ta liền đi, tuyệt không hai lời. Thái Hư huynh thu chỗ tốt, bây giờ muốn qua sông đoạn cầu, huynh đệ ta thực khó tòng mệnh. Thiên hạ cũng không có đạo lý như vậy.

- Ha ha ha, đạo lý?

Hạng Thái Hư cuồng ngạo mà cười:

- Nguyên Kỳ Lân, ngươi có tư cách cùng ta giảng đạo lý sao? Giảng đạo lý ngươi sẽ rơi xuống tình trạng như vậy sao? Sẽ để cho Bách Thảo Đường cạn tào ráo máng, giống như chó nhà có tang như vậy sao? Đạo lý? Các ngươi biển thủ, trộm cắp Linh dược Thiên Các, bán trao tay Man Hoang bộ lạc, phản bội Thiên Các, này chính là đạo lý của các ngươi?

Nguyên Kỳ Lân sắc mặt tái nhợt:

- Thái Hư huynh không nên ngậm máu phun người, những tin đồn thất thiệt này, không có chứng cớ, không có kết luận, đều là lời đồn của ngoại giới mà thôi.

- Lời đồn?

Hạng Thái Hư suồng sã nở nụ cười:

- Nếu như là lời đồn, các ngươi còn lo lắng cái gì? Còn bắt Nhậm Thanh Sương làm gì? Nếu như là lời đồn, các ngươi nên ở địa bàn của mình hưởng phúc, chạy đến Thiên Các tổng bộ làm cái gì?

Hạng Thái Hư không khách khí, ngôn ngữ chanh chua, một chút mặt mũi cũng không lưu cho Nguyên Kỳ Lân cùng Tần Bang.

Tần Bang tức giận đến tím mặt, nếu như không phải cân nhắc đây là địa bàn của Hạng Thái Hư, chỉ sợ hắn sớm đã nhảy dựng lên cùng Hạng Thái Hư liều mạng.

Nguyên Kỳ Lân lại bảo trì bình thản, không có bị Hạng Thái Hư nói mà chọc giận, ngược lại cười nhạt một tiếng.

- Tốt, coi như là chúng ta chột dạ, bắt Nhậm Thanh Sương, này cũng không sai. Như vậy xin hỏi, Thái Hư huynh không có chuyện gì, lại muốn Nhậm Thanh Sương làm cái gì? Ngươi đừng nói cho ta, Hạng mỗ ngươi là thay trời hành đạo, bênh vực kẻ yếu, là chủ trì công đạo nha?

Ở bên trong khẩu khí của Nguyên Kỳ Lân, cuối cùng cũng có một chút phản kháng. Hắn không nhìn nổi sắc mặt cao cao tại thượng kia của Hạng Thái Hư, phảng phất như trên người hắn rất sạch sẽ.

Tất cả mọi người đều là lang cẩu, Hạng Thái Hư hắn dựa vào cái gì chỉ trích người khác?

Nhìn thấy sắc mặt Hạng Thái Hư ngưng tụ, bộ dạng muốn phát tác, Nguyên Kỳ Lân cười nhạt một tiếng:

- Thái Hư huynh không cần nóng giận. Thái Hư huynh đã muốn nói trắng ra như vậy, ta cũng không ngại nói thẳng. Thái Hư huynh mặc dù là thổ hoàng đế của Đông Hoang đại đô, nhưng mà chúng ta cũng là đại phân đà, ở Đông Hoang đại đô, Thái Hư huynh muốn đuổi chúng ta đi dễ dàng, muốn chúng ta một bước khó đi, cũng khó! Còn nữa, ta và ngươi thực vạch mặt, Nguyên Kỳ Lân ta cũng chưa sợ qua ai. Nhất là thế cục như bây giờ, Nguyên Kỳ Lân ta chẳng khác gì đã đến bước đường cùng, tùy thời bỏ mạng đánh cược một lần. Thái Hư huynh đắc tội những kẻ liều mạng như chúng ta. Quả thực cũng không có chỗ tốt gì.

Nguyên Kỳ Lân chậm rãi nói:

- Thái Hư huynh không ngại cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu như Bách Thảo Đường phải đem chúng ta đưa vào chỗ chết, diệt mấy đại phân đà chúng ta. Chúng ta ngay cả mệnh cũng có thể mất, còn có thể sợ Thái Hư huynh uy hiếp sao? Cùng lắm thì, kéo theo Thái Hư huynh đệm lưng cho chúng ta. Lưỡng bại câu thương, đối với Thái Hư huynh lại có chỗ tốt gì? Thế cục hôm nay rất rõ ràng, chúng ta hợp tác cùng có lợi, phân tán thì cả hai tổn thương.

Tần Bang nghe Nguyên Kỳ Lân nói, rất là bội phục. Nghĩ thầm vẫn là Nguyên đà chủ biết nói chuyện a, những lời này, nói rất rõ ràng, làm cho Tầng Bang tâm phục khẩu phục.

Tần Bang cũng phụ họa:

- Nguyên huynh nói không sai, Tần Bang ta bây giờ là tùy thời chuẩn bị liều mạng. Hạng thành chủ nếu như cản trở bọn ta, cùng lắm thì ngọc đá cùng nát.

Hạng Thái Hư cả đời hoành hành ngang ngược, bây giờ lại gặp hai tên liều mạng. Quả thật là không biết xử lý ra sao.

Hai tên này, bây giờ chính là không muốn sống.

Hạng Thái Hư mặc dù không sợ, nhưng mà trong nội tâm cũng có chút lo lắng. Nếu như đối phương thật muốn vùng vẫy giãy chết, việc này quả thật không dễ làm.

Cũng may, Nguyên Kỳ Lân rất hiểu lòng người, sau khi uy hiếp, khẩu khí lại hòa hoãn, hỏi:

- Thái Hư huynh, ngươi muốn Nhậm Thanh Sương, nhất định là ngươi có nỗi khổ tâm. Không bằng nói ra, mọi người chúng ta cùng nhau bàn bạc, tìm biện pháp giải quyết. Nhất định sẽ tốt hơn ta và ngươi ở chỗ này đấu mồm mép, tổn thương hòa khí.

Hạng Thái Hư cũng không chịu thua, hừ nói:

- Tất cả việc này, đều là phiền toái do thủ hạ các ngươi ra tay không sạch sẽ. Nhậm Thương Khung không hiểu vì sao lại biết, là ta mở cửa cho các ngươi. Thừa dịp Vô Bệnh ra ngoài, bắt cóc đi mất. Muốn ta giao ra Nhậm Thanh Sương, mới giao con của ta. Các ngươi nói đi, việc này không phải là các ngươi dẫn tới tai bay vạ gió?

- Cái gì?

Nguyên Kỳ Lân cùng Tần Bang ngây ngẩn cả người. Khó trách Hạng Thái Hư một bụng oán khí, nguyên lai là nhi tử bảo bối bị Nhậm Thương Khung bắt đi.

Nguyên Kỳ Lân một hồi kinh ngạc về sau, nhưng lại có chút vui mừng. Nếu nói như thế, Hạng Thái Hư chẳng khác gì đã chung thuyền với bọn hắn!

- Nhậm Thương Khung này, quả nhiên là coi trời bằng vung!

Nguyên Kỳ Lân ra vẻ đầy căm phẫn:

- Thái Hư huynh, dùng nhân mạch cùng nội tình của ngươi ở Thiên Các tổng bộ, chẳng lẻ không thể đi tới Bách Thảo Đường đòi người sao? Nói sau, hắn vô duyên vô cớ hướng thế lực thế tục động thủ, này không hợp quy củ Thiên Các ah.

Hạng Thái Hư không vui:

- Ngươi cảm thấy hắn là người tuân thủ quy củ sao?

- Quá ghê tởm. Nhậm Thương Khung này, thật sự là khinh người quá đáng. Đây là đem những thế lực thế tục chúng ta coi là cọng rơm cái rác ah.

Nguyên Kỳ Lân mở miệng chó mắng.

Kỳ thật từng câu từng chữ của hắn, đều ẩn ý châm ngòi ly gián, mục đích đúng là khơi mào cho Hạng Thái Hư cùng chung mối thù.

Chẳng qua, Hạng Thái Hư căn bản không cần hắn châm ngòi, nói đến Nhậm Thương Khung, hắn thật sự là nghiếng răng nghiếng lợi. Có thể nói, hắn sống hai ba trăm tuổi, vẫn là lần đầu tiên ở trên một người trẻ tuổi, nhận lấy tức giận lớn như vậy.

Sống đến bây giờ, vẫn luôn là hắn làm cho người khác khó chịu, hôm nay, quả thực là ở trên người Nhậm Thương Khung, ăn phải cay đắng khó nuốt!

- Nguyên đà chủ, ta không cần ngươi giúp ta mắng Nhậm Thương Khung. Ta chỉ muốn Nhậm Thanh Sương, ngươi có cho hay không?

Nguyên Kỳ Lân bị Hạng Thái Hư ép hỏi, trầm ngâm một chút, trong đầu hiện lên một chủ ý, gật đầu nói:

- Muốn Nhậm Thanh Sương, cũng không phải là không thể cho được. Chúng ta bắt Nhậm Thanh Sương, kỳ thật cũng chính là vì cùng Nhậm Thương Khung đàm phán. Vừa vặn mượn cơ hội này, ta chỗ này có một kế sách vẹn toàn đôi bên, các ngươi nghe một chút, xem có được hay không.

- Hả?

Hạng Thái Hư hứng thú, nếu như đem Nhậm Thanh Sương hoàn hảo không tổn hao gì trả cho Nhậm Thương Khung, trong lòng của hắn cũng khó chịu.

- Là như vậy. Ta tại Man Hoang bộ lạc, quen biết một quái tài Linh dược. Người này Linh dược thiên phú, còn hơn Dược Vương, có thể so với Dược Thánh. Ta cùng hắn có giao tình rất tốt, lần này hắn cũng theo ta đến Đông Hoang đại đô. Ta biết hắn có một thượng cổ đan phương, có thể luyện chế một độc dược thần kỳ, tên là Phật Diện Xà Tâm Tán, độc tính của thuốc này ẩn chứa trong người, có thời kỳ ủ bệnh nhất định, nhất thời phát giác không được. Chúng ta có thể đem độc dược này rót vào trong cơ thể Nhậm Thanh Sương, rồi lại đem Nhậm Thanh Sương này trả cho Nhậm Thương Khung. Nếu như Nhậm Thương Khung không thỏa hiệp, Nhậm Thanh Sương này độc tính phát tác, không có giải dược độc nhất vô nhị, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Có chiêu thức này, ta không tin Nhậm Thương Khung còn có thể không buông tay!

Hạng Thái Hư đại hỉ:

- Tốt, tốt, kế sách này rất tốt!

Tần Bang có chút do dự:

- Nguyên đại ca, mỗi người ở Bách Thảo Đường đều là thiên tài linh dược, ngươi dùng Phật Diện Xà Tâm Tán kia, có thể bảo đảm bọn hắn không phá được sao?

- Hừ, Bách Thảo Đường ba đại Lão tổ, chẳng qua chỉ là Dược Vương. Phật Diện Xà Tâm Tán này, hết sức thần kỳ. Ngươi cho rằng những người kia của Bách Thảo Đường, đều là Vạn Dược Tôn hay sao?

- Phật Diện Xà Tâm Tán?

Hạng Thái Hư trầm ngâm một lát:

- Độc dược này, đúng là chưa từng nghe qua.

Nguyên Kỳ Lân cười lạnh nói:

- Các ngươi yên tâm, có người kia ra tay, Đông Hoàng Châu không người nào có thể phá giải loại độc này. Điểm này, dùng hiểu biết của ta đối với hắn, là hết sức tin tưởng.

Hạng Thái Hư vỗ đùi:

- Vậy thì theo như phương pháp kia xử lý, tuyệt đối là vẹn toàn đôi bên. Nguyên đà chủ, ta chỉ có bảy ngày, ngươi nhanh chóng chuẩn bị, càng nhanh càng tốt ah.

Nguyên Kỳ Lân gật đầu:

- Tốt, Thái Hư huynh yên tâm, ta sẽ mau chóng làm thỏa đáng. Tuyệt sẽ không để cho Vô Bệnh hiền chất có việc gì.

Hạng Thái Hư dữ tợn cười một tiếng:

- Nhậm Thương Khung, bổn tọa cũng muốn nhìn một chút, bộ dạng đến lúc đó của ngươi muốn khóc cũng khóc không được, ha ha ha!

Bình luận

Truyện đang đọc