BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Nhậm Thương Khung cùng Bộ Thương Lãng, lặng lẽ đứng phía sau Lý Dật Phong. Ở trường hợp này, bọn họ cũng đều biết, bọn họ chỉ là tới nghe, tới kiến thức, nâng cao địa vị.

Ngược lại là Âm Dương Đạo bên kia, trừ tam đại Đạo tôn ra, thì không còn người khác. Hiển nhiên, Hạ thị Âm Dương Đạo, ai cũng thích giữ cảm giác thần bí, truyền nhân của bọn hắn, trừ loại giống như Hạ Vũ Trùng ra, truyền nhân còn lại, rất ít xuất đầu lộ diện.

Tam Đại Đạo tôn của Hạ thị Âm Dương Đạo, Âm Dương Đồng Tử Hạ Tùng Ngâm ngồi ở giữa. Mặc dù dáng người thấp bé, dung mạo không đặc biệt, nhưng ngồi ở đó, mơ hồ có một khí thế Vương giả, phảng phất Hạ Tùng Linh cùng Hạ Tùng Phong bên cạnh, đã thành thuộc hạ của Âm Dương Đồng Tử này.

Nhậm Thương Khung bỗng nhiên cảm giác được toàn thân giống như bị điện giật, thì ra là ánh mắt Âm Dương Đồng Tử này, quét qua một vòng trên người hắn.

Chỉ là một đạo mục quang, thậm chí thiếu chút nữa làm cho tâm thần Nhậm Thương Khung vẫn lạc, thần uy cường đại bực này, làm cho Nhậm Thương Khung không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí.

Lý Dật Phong cũng hít vào một hơi, nhịn không được hỏi:

- Tùng Ngâm đ*o huynh, ngươi làm cái gì vậy?

Hạ Tùng Ngâm nhàn nhạt cười:

- Ta nghe nói học trò của ngươi là ngàn năm kỳ tài, nên quan sát một chút, Dật Phong, đều nói ngươi bao che khuyết điểm, nhưng không cần khẩn trương như vậy. Chẳng lẽ trước mặt nhiều người như vậy, ta còn có thể đem hắn làm bậy sao?

Lý Dật Phong hừ một tiếng, ánh mắt chuyển hướng Hạ Tùng Linh:

- Tùng Linh đạo huynh, ngàn vạn đừng quên ước định giữa chúng ta.

Tam Đại Đạo tôn của Âm Dương Đạo, không được hướng Nhâm Thương Khung hạ thủ, đây là nội dung hai mươi năm ước hẹn, Hạ Tùng Linh đã phát ra thề độc.

Chuyện này, là mối hận mà Hạ Tùng Linh từ lúc sinh ra tới nay, chưa từng gặp phải, nét mặt đờ đẫn, thản nhiên nói:

- Ngươi quá lo lắng rồi.

Lý Dật Phong bộ dáng giống như không tin được đối phương, cố ý quay đầu hỏi Nhậm Thương Khung:

- Thương Khung, ngươi có cảm thấy khó chịu không?

Nhậm Thương Khung sao không biết Âm Dương Đồng Tử là cố ý ra oai phủ đầu hắn, cũng là giải tức cho Hạ Tùng Linh. Mặc dù không thể hạ độc thủ, nhưng cảnh cáo một chút cũng là có thể.

Nhưng mà Nhậm Thương Khung không phải loại người như vậy, tính cách của hắn chính là gặp mạnh càng mạnh, thích mềm không thích cứng, khẽ cười:

- Sư tôn, đệ tử không có cảm giác gì.

- Ha ha, vậy thì tốt.

Lý Dật Phong đầu tiên là sững sờ, nhưng ngay sau đó biết đây là Nhậm Thương Khung cố ý nói như vậy, để trêu tức Âm Dương Đồng Tử.

Chẳng qua là, Âm Dương Đồng Tử một chút phản ứng cũng không có, mà là nói:

- Chư vị, lần này triệu tập bốn đạo, tin tưởng mọi người đều biết chủ đề. Chúng ta vẫn như quy củ cũ, trước tiên là nói về mười vạn năm kiếp. Tùng Phong, ngươi nói tình huống đại khái một chút, mấy năm này, ngươi cùng những tông môn khác của Đông Hoàng Châu thương lượng, nhân cơ hội này, nói hết đi.

Hạ Tùng Phong thở dài nói:

- Nhiều năm như vậy, kết quả đàm phán đơn giản chỉ có một, đó chính là không lý tưởng. Nguyên nhân rất đơn giản, vị trí địa lý của Thiên Các dựa vào Tu La Hải Vực. Cho nên, bọn họ đương nhiên cho rằng, Thiên Các nên là chủ lực chống lại yêu tộc xâm lấn, mà bọn họ, chỉ phái ra một ít trợ thủ tới trợ trận. Mà trợ thủ, rốt cuộc có bao nhiêu chất lượng, thực lực như thế nào, bọn họ cũng không nói rõ ràng. Rất hiển nhiên, bọn họ đánh chủ ý, chính là muốn Thiên Các chúng ta cùng yêu tộc một mất một còn, ngồi mát ăn bát vàng.

Hạ Tùng Phong thở dài nói:

- Cho nên, bây giờ trên căn bản là không đồng lòng. Theo ta thấy, thế cục này là rất không ổn.

Vưu Thiên Chiến mắng:

- Đám đại môn phái kia thật ngu dốt. Nhất là Truy Nhật Kiếm Minh, vị trí địa lý bọn họ ở phía tây, có nhiều tông môn ở phía trước như vậy, chiến sự rất khó lan tới chỗ bọn chúng, cho nên, bọn họ ở vấn đề đàm phán, càng thêm ngạo mạn, không có sợ hãi.

- Hôm nay, thái độ hơi chút tích cực, là Thất Tinh Đạo Tràng cùng Bão Thạch Tông, bọn họ một nam một bắc, đều ở phía tây Thiên Các. Là tuyến thứ hai yêu tộc đánh vào. Thủy Vân Tông cùng Tinh Nguyệt Cốc, là tuyến thứ ba, thái độ có chút hời hợt. Lãnh thổ quốc gia của Truy Nhật Kiếm Minh là rộng rãi nhất, địa hình dễ thủ khó công, cho nên, bọn họ có tư cách ngạo mạn nhất.

Hạ Tùng Phong đem tình huống đại khái giới thiệu một lần, thở dài nói:

- Theo ta thấy, bây giờ trông cậy vào sáu đại tông môn đồng tâm hiệp lực, chỉ sợ là không có khả năng. Cho nên, Thiên Các chúng ta, bây giờ cơ hồ có thể nói là một mình chiến đấu, phải nghĩ biện pháp tự bảo vệ mình.

Âm Dương Đồng Tử gật đầu, ánh mắt dò xét một vòng, thản nhiên nói:

- Chư vị, tình huống bây giờ đã rất rõ ràng, năm đại tông môn khác, Truy Nhật Kiếm Minh trên cơ bản là không đáng tin cậy. Mà Thất Tinh Đạo Tràng cùng Bão Thạch Tông, cùng chúng ta môi hở răng lạnh. Chỉ cần chúng ta gây một chút áp lực, cũng có thể tranh thủ. Về phần Thủy Vân Tông cùng Tinh Nguyệt Cốc, bằng phong cách của bọn hắn, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Bây giờ, chúng ta phải suy nghĩ hai loại khả năng. Một là chống lại, hai là tự bảo vệ mình. Nếu như những tông môn khác nguyện ý đoàn kết xuất lực, hơn nữa nguyện ý bồi thường tổn thất mà Thiên Các chống lại yêu tộc, chúng ta sẽ chọn chống lại; nếu như bọn họ không chịu, thái độ tiêu cực, chúng ta sẽ dùng sách lược tự bảo vệ mình, dọc tuyến Thiên Các, vườn không nhà trống, không cho chống cự, chỉ bảo vệ cho mấy cứ điểm, tùy ý để đại quân yêu tộc một đường tây tiến. Hừ, bọn họ muốn chúng ta cùng yêu tộc một mất một còn, chúng thì ngồi mát ăn bát vàng! Đây là nằm mơ. Thiên Các chúng ta, tuyệt không làm chuyện ngu xuẩn này.

Âm Dương Đồng Tử nói ra nhạc dạo. Hơn nữa, cái nhạc dạo này, phù hợp với lợi ích của cao tầng Thiên Các nhất. Nhưng mà, cái nhạc dạo này có một vấn đề trí mạng...

Đó chính là bình dân an trí như thế nào?

Rất rõ ràng, nếu như Thiên Các hoàn toàn không chống cự, chỉ giữ mấy cứ điểm. Thiên Các cai trị trăm vạn dặm lãnh thổ quốc gia, bình dân trăm tỷ, nếu như Thiên Các không chống cự, trăm tỷ bình dân này sẽ trở thành thức ăn cho yêu tộc.

Tập trung ưu thế, bằng vào địa thế cùng cấm chế, cứ điểm có thể thủ được, nhưng mà, bình dân hy sinh, đó là có tính chất huỷ diệt.

Yêu tộc đại quân tràn qua, mười thành có thể bảo tồn một hai thành, đó là một loại xa xỉ.

Nhưng mà, đối với những cao tầng cao cao tại thượng của Thiên Các mà nói, vận mệnh bình dân, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng suy nghĩ.

Bọn họ xem ra, bình dân tồn tại chỉ có một ý nghĩa, chính là xem lãnh thổ mà bọn họ cai trị phồn vinh cùng thịnh vượng cỡ nào. Về phần cống hiến, đối với cao tầng mà nói, bản thân Thiên Các chính là một thế giới nhỏ, cao cao tại thượng, có thể tự cung tự cấp, bọn họ cùng bình dân quan hệ không lớn.

Bình dân cống hiến, đối với những phân đà, đối với thế tục thành chủ, dù cống hiến có lớn hơn nữa, nhưng mà, tai nạn xảy ra, ai sẽ đi quan tâm bình dân tầng dưới chót sao?

Nhất là những cao tầng của Thiên Các, ở trong mắt bọn họ, bình dân chẳng qua là nô lệ.

Ở trong mắt bọn họ, trong thiên hạ, chỉ có đệ tử dòng chính của Thiên Các mới là người.

Cho nên, cao tầng Thiên Các cho rằng, Thiên Các nắm trong tay lãnh thổ quốc gia, bao gồm thổ địa, bao gồm cho bình dân quyền sinh tồn.

Nếu Thiên Các cho bình dân quyền sinh tồn, thời điểm cần thiết, hy sinh bọn họ cũng là chuyện tự nhiên.

Mà Lý Dật Phong, hết lần này tới lần khác nghe không được.

Lắc đầu liên tục:

- Tùng Ngâm đ*o huynh, quan điểm phía trước của ngươi, ta thập phần tán thành. Nhưng mà tự bảo vệ mình này, không nên làm. Nếu như chỉ giữ mấy cứ điểm mà nói, bình dân trong trăm vạn lãnh thổ quốc gia, sẽ bị yêu tộc tàn sát không còn. Chúng ta ở địa vị cao, nếu tùy ý để yêu tộc tàn sát con dân của chúng ta, thì có mặt mũi nào ở địa vị cao? Có mặt mũi gì tự xưng Thiên Các?

Hiển nhiên, Lý Dật Phong biểu đạt quan điểm này không chỉ một lần.

Cho nên, chân mày Hạ Tùng Ngâm khẽ nhíu:

- Dật Phong, da còn không giữ được, còn sợ mất lông sao? Nếu như Thiên Các chúng ta cũng không giữ được, thì lấy cái gì an trí cho những bình dân kia? Nói tiếp, quyền sinh tồn của bình dân, vốn là Thiên Các ban cho, thời điểm cần thiết, vì Thiên Các mà chết, đó là chức trách cùng vinh quang của bọn hắn.

- Được gọi là chết vì Thiên Các sao? Nếu như là chết trận oanh oanh liệt liệt, trên làm dưới theo, thì thôi đi. Nhưng mà bên trên bỏ mặc, tùy ý để yêu tộc tàn sát, này không gọi là vì Thiên Các mà chết!

Lý Dật Phong cố gắng nói.

- Bản chất đều một dạng, bất kể chết như thế nào, vận mệnh những nô lệ kia, không đáng giá để chúng ta hao phí thực lực đi bảo vệ.Trước khi kiếp nạn bộc phát, chọn một ít huyết thống tương đối ưu tú, lui vào trong cứ điểm. Chỉ cần có thể bảo tồn hương hỏa, đó đã là tốt rồi. Chờ tai họa yêu tộc lắng xuống, một hai trăm năm, cũng đủ sinh sôi nảy nở gấp mười, tái hiện phồn hoa hôm nay cũng không khó khăn.

Đây là quan điểm của Hạ Tùng Linh, nói đến nói đi, trong mắt Âm Dương Đạo, bình dân cùng súc sinh một dạng, chính là công cụ sinh sôi nảy nở.

Nếu là công cụ sinh sôi nảy nở, giữ lại một ít mầm móng cần thiết là đủ rồi.

Bộ Thương Lãng bên cạnh, nghe đến đây đã tức điên rồi. Hắn là lần đầu nghe Đạo tôn thảo luận những vấn đề này, không nghĩ tới, những Đại Đạo cường giả cao cao tại thượng này, khi thảo luận tới bình dân. Thậm chí giống như thảo luận heo chó một dạng, bé nhỏ không đáng kể, ngay cả một điểm tiếc thương cơ bản nhất cũng không có!

Chẳng lẽ Đại Đạo cường giả, đều là hạng người tâm địa sắt đá?

Cũng may, Bộ Thương Lãng nhận biết đại thế, biết nơi này không tới phiên hắn nói chuyện, chỉ có thể cố nén tức giận, cố gắng khống chế cảm xúc phẫn nộ của mình.

Nhậm Thương Khung sớm đoán được như vậy, trong lòng ngược lại bình tĩnh hơn, nghĩ thầm quả thế. Kiếp trước, Vân La Thành bị yêu tộc công chiếm, máu chảy thành sông, trăm vạn nhân khẩu, cơ hồ bị tàn sát không còn. Tai họa đó, không phải là Thiên Các không biết, mà là Thiên Các không muốn cứu viện!

Nhậm Thương Khung trải qua sinh tử luân hồi, giờ khắc này, trái tim băng giá cùng bi ai, đã thay thế cảm xúc phẫn nộ.

Hắn cảm thấy, Thiên Các đã như thế, hắn thậm chí ngay cả cảm giác phẫn nộ cần thiết cũng không có.

Một mỗi tông môn, ngay cả nhân tính cơ bản nhất cũng mất đi, ngay cả con dân mình cũng không thể bảo hộ, như vậy cho dù Đại Đạo cấp nhiều như sao trên trời, kia còn có thể gọi là tông môn của nhân loại sao? Xứng hưởng thụ vinh quang cao cao tại thượng sao?

Bình luận

Truyện đang đọc