BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Tên Thạch công kia tử đứng dậy, quạt giấy trong tay gõ ba cái, ở phía sau lập tức xuất hiện hai đạo thân ảnh:

- Thiếu chủ.

- Bắt hai huynh đệ Trần Lôi, Trần Đình kia, mang về phủ thẩm vấn!

Lệnh bài trong tay Thạch công tử vừa xuất ra, hai người kia lập tức lĩnh mệnh:

- Vâng!

Một đội hộ vệ lập tức bao vây phòng trọ của hai huynh đệ Nhậm Thương Khung.

Tên Thạch công tử kia chậm rãi đi qua, vừa tới cửa phòng đã cất tiếng nói:

- Hai vị bằng hữu, kẻ hèn này là Thạch Cao Phi, đặc biệt tới mời hai vị huynh đài tới Phủ Thành chủ nói chuyện!

Nhậm Thương Khung khoanh chân mà ngồi, nghe tiếng bước chân bên ngoài, biết là lai giả bất thiện. Nghe Thạch công tử nói thế, biết chuyện đã không ổn.

Dùng năng lực tình báo của Hắc Thạch Thành chủ, muốn điều tra việc hai huynh đệ bọn họ tới Đại Tương Sơn cũng không khó khăn, nhưng có chứng cứ chứng minh hai người là hung thủ, Nhậm Thương Khung tuyệt đối không tin.

Như vậy, trong chuyện này nhất định có lừa dối!

Chẳng lẽ nói, Hắc Thạch Thành chủ này ngang ngược đến mức thà giết nhầm còn hơn bỏ sót?

Chẳng lẽ bọn hắn lại không biết, ở Địa Chu phân đà cường hoành như vậy hậu quả sẽ như thế nào hay sao? Nếu biết, vì cái gì lại không kiêng nể như vậy!

Không thể nghi ngờ, bọn hắn ở Địa Chu phân đà nhất định có quan hệ rất rộng.

Loại quan hệ này, có thể cho Hắc Thạch Thành chủ làm việc như thế, tất nhiên sẽ không sợ Địa Chu phân đà truy cứu. Nhớ tới thái độ trước kia của Đơn Kiếm Phong, Nhậm Thương Khung trong lòng khẽ động, nộ khí bừng bừng:

- Đúng, nhất định là Đơn Kiếm Phong kia! Tên này đến nói lời khách sáo, đảo mắt liền tới gièm pha với công tử của Hắc Thạch Thành chủ!

Lập tức đứng dậy, trường kiếm trong tay nắm chặt. Có kiếm trong tay, cho dù trong lớp lớp vòng vây, cũng không cảm thấy sợ hãi.

- Thạch công tử, người sáng mắt không nói tiếng lóng, lấy chút danh tiếng của hai huynh đệ ta, còn chưa đến mức để quý phủ chú ý. Thạch công tử khí thế hung hung như thế, còn không bằng nói trắng ra đi.

Nhậm Thương Khung cũng không phải là quả hồng mềm mặc người nắm bóp.

Lập tức xem xét chung quanh, thấy ngay cả hướng cửa sổ cũng bị vây quanh. Giả sử hắn may mắn phá được vòng vây, chạy ra khỏi khách điếm của Địa Chu phân đà. Nhưng đối mặt với vòng vây trùng trùng của Hắc Thạch Thành thành chủ, muốn chạy thoát về Vân La thành là chuyện hoang đường viển vông.

Giờ phút này, tuyệt đối không thể hành động theo cảm tình.

Dựa lưng vào tường, chân mày Nhậm Thương Khung hơi nhíu lại. Tình cảnh như thế này, có thể nói là quá đột ngột, ai cũng không nghĩ đến, Hắc Thạch Thành chủ không ngờ lại ra tay nhanh như vậy.

Thạch Cao Phi nhẹ nhàng cười nói:

- Trần Đình huynh quả nhiên là người sảng khoái. Thạch mỗ cũng không vòng vo. Ngày trước biểu huynh Hạ Thanh Dương của ta ở trong Đại Tương Sơn bị giết. Căn cứ điều tra, lúc ấy người ở trong Đại Tương Sơn, trừ hai huynh đệ các vị ra, cũng không có người nào khác. Trần huynh, việc này ngươi có thể cho ta một lời giải thích hay không?

Nhậm Thương Khung trong lòng hừ lạnh một tiếng, lời này của Thạch Cao Phi, rõ ràng cho thấy đang lừa gạt hắn. Những việc khác không nói, chỉ riêng nhóm người trong Bàn Long Cốc kia, đã đủ chứng minh lời của Thạch Cao Phi là nói xạo hoàn toàn.

Lập tức cười lạnh nói:

- Thạch huynh, không biết tu vi của biểu huynh như thế nào?

- Trần Đình huynh, nếu như ngươi muốn nói thực lực của ngươi căn bản chưa đủ để sát hại Hạ Thanh Dương, vậy không cần nói nữa. Ở trong Đại Tương Sơn, thực lực chưa phải là điểm mấu chốt để quyết định thắng thua.

Nhậm Thương Khung cười ha ha:

- Nói như thế, Thạch công tử bất luận như thế nào, đều muốn đem tội danh này đổ lên đầu Trần mỗ?

Thạch công tử cười nhạt một tiếng:

- Trần huynh, nếu ngươi cây ngay không sợ chết đứng, thì theo ta về Phủ Thành chủ tiếp nhận điều tra. Nếu không đi, liền chứng minh ngươi có tật giật mình.

Lý luận này hết sức ngang ngược cùng bá đạo.

Nhậm Thương Khung tự nhiên không để cho mình bị đẩy vòng vòng, trong lòng biết rõ nếu đi Phủ Thành chủ, chính là đi chịu chết. Đến lúc đó đối mặt với các thủ đoạn tra khảo của Phủ Thành chủ, bọn hắn cho dù không nhận cũng không được.

- Thạch công tử không hổ là Thiếu chủ nhân của Hắc Thạch Thành. Lý luận ngang ngược như vậy cũng nói ra, chỉ sợ cũng chỉ có Thạch công tử mà thôi! Đã đến Phủ Thành chủ, huynh đệ của ta còn có mạng đi ra sao?

Nhậm Thương Khung lạnh lùng nói xong, bỗng nhiên cao giọng quát:

- Đơn Kiếm Phong, ngươi là tên ăn cây táo, rào cây sung, có gan thì bước ra đây gặp ta!

Đơn Kiếm Phong một mực núp trong bóng tối, bị Nhậm Thương Khung chỉ đích danh, trong lòng không khỏi nhảy dựng. Lách mình đi đến trước mặt Thạch Cao Phi, thấp giọng nói:

- Thạch công tử, muốn động thủ thì nhanh lên, không nên dây dưa dài dòng, nếu không đêm dài lắm mộng.

Thạch Cao Phi nhẹ nhàng đong đưa quạt giấy, cười nói:

- Đơn huynh yên tâm, nhất định sẽ không liên lụy đến ngươi.

Lạnh lùng nhìn vào cửa phòng của hai huynh đệ Nhậm Thương Khung, quát:

- Trần Lôi, Trần Đình, ta dùng danh nghĩa Phủ Thành chủ ra lệnh cho các ngươi, mau mau thúc thủ chịu trói, theo bổn công tử trở về Phủ Thành chủ. Nếu như phản kháng, giết chết không tha!

- Hảo một cái giết chết không tha. Chậc chậc, lúc nào thì Hắc Thạch Thành chủ có thể tại Hắc Thạch Thành một tay che trời, ngay cả Địa Chu phân đà cũng không để vào mắt? Từ lúc nào mà Địa Chu phân đà lại sa đọa đến mức cùng Phủ Thành chủ cấu kết, nhìn sắc mặt của phủ thành chủ mà làm việc rồi hả?

Thanh âm này ở phía sau vang lên, đột ngột vô cùng.

Vốn tình thế đang giương cung bạt kiếm, không khí thoáng cái trở nên hết sức cổ quái.

Những mạo hiểm giả khác trong khách điếm, cả đám đều không dám lên tiếng, sợ rước họa vào thân. Nào biết bỗng nhiên trong lúc đó, lại có người cả gan lên tiếng!

Hơn nữa, khẩu khí người này, đối với Hắc Thạch Thành chủ cùng Địa Chu phân đà cũng không có bao nhiêu kính ý.

Ở ngay trong địa bàn của Địa Chu phân đà, người dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện, một là có lai lịch lớn, hai là một tên điên!

Mấu chốt nhất chính là, thanh âm này là của một nữ nhân!

Thạch Cao Phi nghe thấy thanh âm này, sắc mặt phút chốc trầm xuống, quát:

- Người nào!

Bốn phía khách điếm của Địa Chu phân đà, một mảnh lặng yên, tất cả võ giả đều câm như hến, ai cũng không dám lên tiếng, sợ lúc này phát ra thanh âm, sẽ lập tức trở thành tấm đệm cho công tử thành chủ trút giận.

Sau một mảnh trầm mặt, thanh âm kia bỗng nhiên lạnh lùng cười cười:

- Thế nào, Thạch công tử, hẳn là ngươi cũng muốn đem ta bắt về Phủ Thành chủ, nghiêm hình tra tấn đúng không?

Thạch Cao Phi sắc mặt bất định, thanh âm kia cũng không dừng lại:

- Thạch công tử, nếu như ngươi có ý này, tốt nhất nên hỏi Đơn Kiếm Phong một chút, hỏi thăm thân phận của ta, xác định ta không là người của Liệt Dương Điện hay Nguyệt Hoa Điện, nếu không, ngươi sẽ đắc tội không nổi đâu...

Thạch Cao Phi cùng Đơn Kiếm Phong biến sắc. Nhất là Đơn Kiếm Phong, vốn có chút chột dạ, lúc này lại bị vạch trần trước mặt mọi người, trong lòng rất khó chịu.

Thì ra, lúc bọn họ bí mật nói chuyện, đã bị người này nghe được? Nếu không, người này sao có thể biết được?

Thanh âm kia lạnh lùng cười cười:

- Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm. Thạch Cao Phi, Đơn Kiếm Phong, các ngươi tính toán rất hay đó. Một tên ăn cây táo, rào cây sung, một tên ỷ thế hiếp người. Chậc chậc, rất giỏi, rất giỏi đó.

Nhậm Thương Khung nghe xong lời này, không còn nghi vấn nữa, biết người này chắc chắn là tới giúp hắn. Tuy không biết căn do, nhưng lúc này hắn như thế nào lại không biết tiến thoái?

Thừa cơ hét lớn một tiếng:

- Đơn Kiếm Phong, ta còn chưa hiểu vì sao Thạch công tử không đem Thiên Các để vào mắt, dám công khai tới bắt ta. Quả nhiên ta đoán không sai. Địa Chu phân đà sao lại có loại người bại hoại như ngươi, dám ăn cây táo, rào cây sung. Sự tình hôm nay, cho dù kinh động đến đà chủ của Địa Chu phân đà, ta cũng nhất định không tha cho ngươi!

Đơn Kiếm Phong không dám lên tiếng, chỉ hướng Thạch Cao Phi nháy mắt, nói hắn tốc chiến tốc thắng.

Thạch Cao Phi ngầm hiểu, hạ lệnh:

- Tả hữu, chuẩn bị! Nếu như hai huynh đệ này chấp mê bất ngộ, giết chết không cần luận tội.

- Vâng!

Nhậm Thương Khung một tay cầm kiếm, một tay cầm một ống trúc có chứa Tùng Vân Tán lên.

Chỉ cần những người này xông vào, hắn liền đem Tùng Vân Tán thổi ra. Nếu có thể thừa dịp bắt giữ Thạch công tử, vậy liền không lo thoát không được Hắc Thạch Thành!

Một là không làm, nếu đã làm nhất quyết không nương tay, Trường kiếm lóe lên chém vào vách tường, trên tường lập tức xuất hiện một cửa động. Nhậm Thương Khung lách mình nhảy vào phòng Nhậm Tinh Hà.

Hai huynh đệ đứng sóng vai, Nhậm Thương Khung thấp giọng nói:

- Ca, đợi chút nữa ta dùng Tùng Vân Tán tập kích bất ngờ. Ngươi cầm chai Thực Cốt Dịch này, vạn nhất không địch lại, cũng tuyệt đối không thể buông tha cho Thạch công tử.

Nhậm Tinh Hà nhận lấy, gật đầu nói:

- Tốt, có tên công tử này làm đệm lưng, cũng không lỗ nha.

Nhậm Thương Khung lại nói:

- Ta thổi Tùng Vân Tán ra ngoài, huynh liền hướng tên Thạch công tử mà ra tay, trực tiếp bắt sống. Có hắn trong tay, sẽ không lo không thoát được Hắc Thạch thành.

- Tốt!

Nhậm Tinh Hà nhếch miệng cười cười, trong vòng vây trùng điệp của đối phương cũng không thèm để ý.

Thời điểm lúc này, thanh âm của Thạch Cao Phi ở ngoài hành lang lại vang lên:

- Hai người các ngươi nghe cho kỹ, ta đếm ba tiếng, nếu như còn không ra đầu hàng, chúng ta sẽ đánh vào, chém giết tại chỗ!

Nhậm Tinh Hà chửi ầm lên:

- Đếm con mẹ ngươi! Họ Thạch, Lôi Đình huynh đệ chúng ta, khả sát bất khả nhục. Đừng tưởng rằng ỷ vào bảng hiệu của Hắc Thạch Thành chủ, thì có thể muốn làm gì thì làm.

Thạch Cao Phi cười lạnh liên tục:

- Tốt, tốt! Quả nhiên có cốt khí.

Ngay vào lúc này, thanh âm lạnh buốt của nữ nhân kia lại vang lên lần nữa:

- Thạch Cao Phi, ngươi hôm nay dám động thủ giết hai huynh đệ này, ngày mai ta liền đi Phủ Thành chủ, giết cả nhà các ngươi, gà chó không tha. Ta nói được là làm được, không tin ngươi cứ thử xem!

Thạch Cao Phi cười ha ha, đối với lời nói ngông cuồng này cũng không thèm để ý. Tại Hắc Thạch Thành này, loại uy hiếp như thế sao có thể làm lay động Thạch Cao Phi?

Lạnh lùng phất tay, quát:

- Động thủ!

Bình luận

Truyện đang đọc