BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Lại hai ngày khổ luyện đi qua. Lúc tu luyện, thời gian qua vô cùng nhanh, tựa như nước chảy, không thể giữ lại.

Trong thời gian hai ngày này, Nhậm Thương Khung thu hoạch lại phi thường phong phú.

Đêm dài vắng người, Nhậm Thương Khung lại dặn dò tiểu Kỳ. Bất kể là ai đến thăm, nhất định phải chờ hắn tu luyện hoàn tất mới có thể thông báo.

Tiểu Kỳ là nhất trung tâm, không nói hai lời, chuyển một cái ghế ngồi ở ngoại môn võ tràng. Giống như môn thần xinh đẹp, ngược lại cũng có chút uy nghiêm.

Nhậm Thương Khung ngồi xếp bằng, dưới bầu trời sao, thủ quyết không ngừng dẫn động. Toàn thân khiếu huyệt các nơi, từng bước từng bước mở ra.

Kình lực trong cơ thể giống như sông lớn, đánh thẳng vào từng cái khiếu huyệt.

Thoáng một phát, hai cái, ba cái...

Khiếu huyệt của hắn, tựa như một vật trong suốt co dãn mười phần, theo lực đạo đánh vào, bất trụ nhảy lên, cảm giác tiết tấu phi thường rõ ràng.

Mà vị trí khiếu huyệt này, từng đợt nhiệt lưu, cũng không ngừng tuôn ra.

Da thịt tầng ngoài của Nhậm Thương Khung, bởi vì từng đạo sóng nhiệt này, cũng sinh ra cảm ứng, dần dần bị một tầng sương mù màu hồng bao phủ.

Đây là dấu hiệu của đại đạo hạt giống bắt đầu phát huy tác dụng.

Nhậm Thương Khung trong lòng tuy rất vui sướng, nhưng mà dị thường bình tĩnh. Tiếp tục đâu vào đấy đánh thẳng vào khiếu huyệt, bảo trì tiết tấu phi thường hoàn mỹ.

Hô!

Nhậm Thương Khung mỗi một cọng tóc, tựa hồ cũng bị dựng lên.

Một loại xao động đến từ trong cơ thể, phảng phất muốn thông qua những khiếu huyệt này lao ra bên ngoài.

Thời gian dần trôi qua, tầng sương mù màu đỏ nhạt ngoài da thịt kia vậy mà không ngừng biến sắc, hóa thành một đạo tử quang chi khí.

Bỗng nhiên, Nhậm Thương Khung hai mắt trợn lên, ô hay…

Từng tiếng gầm rú lãng thấp mà ra, các khiếu huyệt toàn thân đồng thời cảm ứng, giống như vô số van nước bỗng nhiên toàn bộ mở ra, từng đạo trọc khí từ trong cơ thể đồng thời bài xuất.

Dưới bầu trời sao, thân hình cao ngất của Nhậm Thương Khung đột nhiên đứng dậy, hai đấm chấn động, bộ pháp di động, bắt đầu đánh ra Trường Xuân Quyết!

Một bộ quyền kỹ này, Nhậm Thương Khung có thể nói là đánh như hành vân lưu thủy, một điểm trì trệ đều không có.

Dùng tiết tấu mạnh nhất, liên tục đánh ba lần, thể năng của Nhậm Thương Khung trong nháy mắt liền vọt tới cực hạn.

Hô!

Nhậm Thương Khung rốt cục chậm rãi thu quyền, trong lòng cảm thấy sung sướng.

Nguyên lai cảm giác sau khi trùng kích thể năng cực hạn, lại lốt như vậy.

- Đệ ngũ trọng...

Lúc này Nhậm Thương Khung rất hài lòng, hết thảy, quả nhiên đều nằm trong khống chế, võ đạo Trúc Cơ đệ ngũ trọng!

Mặc dù tu vi này, còn chưa đủ để quét ngang Vân La Thành một đời tuổi trẻ.

Vốn lấy hắn hai đời kinh nghiệm chiến đấu, ở trong gia tộc kiểm tra đánh giá trổ hết tài năng, thoát khỏi dĩ vãng vài năm nản chí, là tuyệt đối không có vấn đề!

- Hả?

Nhậm Thương Khung bỗng nhiên nhịn không được cười lên, hắn phát hiện, phương đông vậy mà đã lộ ra ngân sắc, dưới tia nắng ban mai, mặt trời đỏ từ từ nâng lên, sinh cơ bừng bừng.

Giống nhau, Nhậm Thương Khung rất sảng khoái.

Tâm tình sung sướng, Nhậm Thương Khung bước ra võ tràng. Liếc nhìn thoáng qua, tiểu Kỳ vẻ mặt mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại như cũ sáng ngời hữu thần, đang chăm chú nhìn ra ngoài. Phảng phất như một con ruồi, cũng tuyệt không cho phép bay vào.

- Thiếu gia!

Tiểu Kỳ vân vê dụi mắt, nhìn lại sắc trời, giật mình đứng lên.

- Ha ha, nha đầu. Trời đã sáng. Hôm nay cho ngươi nghỉ một ngày, nhanh đi ngủ đi. Ngày mai thần hoàn khí túc, theo ta tham gia gia tộc kiểm tra đánh giá!

...

Mấy ngày nay, ngoại trừ Nhậm Thanh Sương mỗi ngày đều muốn tới tìm hiểu một lần ra, quý phủ của Nhậm Thương Khung, đặc biệt thanh tịnh, phảng phất như người trong tộc, đều đang hữu ý tránh né cái gì.

Nhậm Thương Khung tự nhiên biết rõ. Hôm nay, hào khí trong tộc, mỗi người đều nhận định, sau khi gia tộc kiểm tra đánh giá xong, hắn một mạch triệt để thoát ly dòng chính gia tộc.

Thời điểm lúc này cùng hắn thân cận quá, chỉ sợ sẽ tự rước lấy họa.

Gần đây vẫn luôn có tin đồn truyền ra, lần này trong ngày sinh lão thái thái, rất có thể sẽ định ra vị trí tộc trưởng mới.

Mà ở Nhậm thị gia tộc, lão thái thái dòng chính phía dưới, Nhị gia Nhậm Đông Sơn, tiếng hô cao nhất.

Một bên là người rất có khả năng thành tộc trưởng. Một bên là cô nhi quả mẫu sa sút.

Người thông minh, tựa hồ ai cũng biết nên lựa chọn như thế nào. Mặc dù không tận lực nịnh nọt Nhậm Đông Sơn, cũng nên đối với Nhậm Thương Khung cả nhà bọn họ đứng xa mà trông.

Kể từ đó, Nhậm Thanh Sương mỗi ngày đến thăm, hiển nhiên làm cho Thu thị cảm thấy hết sức an ủi.

Bên trong võ tràng trống trải, Nhậm Thanh Sương liếc qua Nhậm Thương Khung đang lau mũi kiếm, nhàn nhạt nói:

- Bố cục đã an bài xong.

- Ân, không có làm lộ chứ?

- Trừ ta ra, không có ai biết chuyện này.

Nhậm Thanh Sương rất thủ tín. Nàng đã tiếp nhận đề nghị của Nhậm Thương Khung, tự nhiên sẽ không lan truyền ra ngoài. Huống chi, việc này xác thực cần giữ bí mật.

- Tốt, vậy thì chờ trò hay trình diễn a.

Thấy Nhậm Thương Khung trấn định như thế, trong lòng Nhậm Thanh Sương dâng lên một cảm giác cổ quái. Trước đó, nàng nằm mộng cũng nghĩ không đến, đường đệ này vậy mà sẽ có biến hóa lớn như thế.

Mấy ngày nay tiếp xúc nhiều hơn, Nhậm Thanh Sương cuối cùng là chậm rãi thích ứng Nhậm Thương Khung biểu hiện yêu nghiệt.

- Tỷ, nhiều người tai mắt. Ngươi về trước đi. Mặt khác, ngày mai biểu hiện nên tự nhiên một chút, nên làm gì thì làm. Chỉ cần lão thái thái không có uống rượu đó, những người kia không cần lo. Hơn nữa nhân viên của ngươi bố trí, tuyệt đối không thể có vấn đề.

- Ân...

Nhậm Thanh Sương nhẹ nhàng gật đầu, thở dài:

- Thương Khung, nếu như sự tình lần này có thể thuận lợi giải quyết, ngươi là công thần số một của gia tộc.

- Tỷ, ngươi cảm thấy, ta là vì tham công, mới làm như thế sao? Đừng quên, nói cho cùng, ta cũng họ Nhậm.

- Ngược lại là ta nói sai rồi.

Nhậm Thanh Sương mỉm cười.

Đưa tiễn Nhậm Thanh Sương về, Nhậm Thương Khung cũng lặng yên đi ra phủ đệ, lúc này, hắn muốn bái phỏng Bắc Cung Vũ.

Nhân tình với Bắc Cung Vũ, đã đến thời điểm dùng tới.

Người Bắc Cung phủ, hôm nay đối với Nhậm Thương Khung là kính như khách quý. Không ai không biết, vị Nhậm nhị thiếu gia này là ân nhân trợ giúp tiểu thư thức tỉnh đại đạo hạt giống.

Nếu không có tộc trưởng phát ra tử lệnh, ai tiết lộ tin tức, chém đầu. Việc này Bắc Cung gia tộc vừa truyền ra, chỉ sợ Nhậm Thương Khung đã sớm dương danh Vân La Thành.

Tại quý phủ của Bắc Cung Vũ, dừng lại khoảng chừng một canh giờ. Từ Bắc Cung phủ đi ra, đã là chiều tối.

Quan sát trời chiều sắp tàn. Nhậm Thương Khung trong lòng nổi lên một đạo rung động:

- Thời điểm mặt trời lên ngày mai, Nhậm thị gia tộc sẽ tiến vào một loại trạng thái cuồng nhiệt a?

Sau khi sống lại, lần chuyển cơ lớn nhất, rốt cuộc đã tới.

Nhậm Thương Khung mặc dù có được tâm tính trọng sinh, cũng khó tránh khỏi có chút gợn sóng. Ngày mai …

Chính là bước ngoặt vận mệnh, là khởi điểm để hắn bay lên!

Một đêm này trở về, Nhậm Thương Khung ngủ rất ngon, một giấc đến hừng đông.

Mẫu thân Thu thị cùng ca ca Nhậm Tinh Hà hiển nhiên thức dậy rất sớm. Thời điểm trọng đại loại này, bất kể là Thu thị cũng tốt, Nhậm Tinh Hà cũng tốt, tâm tình đều hết sức phức tạp.

Ngoại giới đồn thổi, bọn hắn cũng nghe được. Bình tĩnh mà xem xét, đối với một mạch bọn họ phi thường bất lợi.

Có lẽ Tử Quang Thất Tinh Mai có thể cho bọn hắn tại Linh dược phương diện kiểm tra đánh giá có được danh tiếng. Nhưng là, gia tộc kiểm tra đánh giá trọng điểm, vẫn là luận võ của đời thứ ba.

Mà hôm nay, Nhậm Thanh Vân không thể nghi ngờ, cho Thu thị cùng Nhậm Tinh Hà áp lực rất lớn.

Dù sao, Nhậm Thanh Vân năm nay hai mươi tuổi, so Nhậm Thương Khung lớn hơn bốn tuổi, bất luận là cảnh giới hay thực lực, so với người vừa mới thức tỉnh đại đạo hạt giống, nhất định là xa xa vượt qua.

Nhậm Thương Khung cũng không có vạch trần, có một số việc, người biết càng ít càng tốt. Đánh bại Nhậm Thanh Vân, là một mục tiêu của hắn, cũng là một bước trong kế hoạch lần này.

Bởi vì, chỉ có đánh bại Nhậm Thanh Vân, đoạt được danh xưng trẻ tuổi đệ nhất nhân, mới có tư cách ngồi cùng bàn với lão thái thái!

Bảy mươi tuổi đại thọ, tất cả trưởng lão trong tộc đều dự họp. Kể từ đó, tư cách ngồi cùng bàn với lão thái thái, là tượng trưng cho địa vị trong gia tộc cùng thân phận.

Với tư cách bối phận tử tôn, Nhậm Thanh Sương chưởng quản gia tộc tục vụ, tự nhiên là có tư cách.

Mà cháu trai đồng lứa, chỉ có gia tộc trẻ tuổi đệ nhất nhân, mới có tư cách cùng bàn!

Bởi vậy, trước khi kế hoạch áp dụng, Nhậm Thương Khung không muốn tiết lộ ra ngoài. Hắn muốn ngăn chặn bất luận cái gì ngoài ý muốn.

...

Nhậm thị gia tộc tổng bộ, là một trang viên to lớn vô cùng. Hết sức xa hoa. Địa điểm gia tộc kiểm tra đánh giá, là hậu viên, cũng đã sớm bố trí thỏa đáng.

Bên trong gia tộc kiểm tra đánh giá, là tuyệt đẳng cơ mật của từng gia tộc. Bởi vậy không thể nào có khách lạ tham dự.

Nhậm Thương Khung một nhà ba người mới vừa đến chổ trống ở bên trong, liền có người cười ha hả nói:

- Ơ, đây không phải Thương Khung đường đệ sao? Nghe nói ngươi trồng Tử Châu Thảo thất bại, ca ca ta quả nhiên là vô cùng đau đớn, khổ sở vài ngày, ai...

- Ha ha, người ta Thương Khung đường đệ căn bản không cần Tử Châu Thảo. Tổ truyền có được Nguyệt Hoa Huân Chương, dù là an nhàn mười năm, cũng không thành vấn đề…

Đối với những lời khiêu khích ngây thơ này, đổi lại là Nhậm Thương Khung kiếp trước, nhất định sẽ trả lời lại một cách mỉa mai.

Bất quá hôm nay sao? Nhậm Thương Khung tâm tình thật tốt, khóe miệng tràn ra một vẻ chê cười, đang muốn rút chân rời khỏi, bỗng nhiên sau lưng một đạo thanh âm uy nghiêm quát:

- Ai nói Nguyệt Hoa Huân Chương vừa để xuống, có thể ăn được mười năm an nhàn?

Thanh âm này vừa ra, ở trong mấy trăm mét chung quanh, phảng phất tất cả thanh âm bỗng nhiên đều ngừng lại. Hai người trẻ tuổi lúc trước mở miệng trào phúng, sắc mặt đại biến, giống như tro tàn, mồ hôi nhanh chóng ứa ra.

Lão thái thái! Nhậm thị gia tộc chưởng khống giả, quyền uy tuyệt đối!

Ngay cả Nhậm Thương Khung, dù là kiếp trước hay kiếp này, đối mặt với vô hạn uy áp của lão thái thái, hắn đều rất sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc