CHỒNG NGỐC CỦA LƯU TUỆ

Tình cảm huynh đệ của Diệp Húc và Diệp Minh nói ra thì phi thường rắc rối. Nếu ai hỏi Diệp Húc có thương đệ đệ của hắn không? Thì câu trả lời chắc chắn là : " Có "
Diệp Minh là huynh đệ đồng phụ đồng mẫu Diệp Húc có thể không thương sao? Ngày Triệu Mai để tay Diệp Húc lên cái bụng đã nhô cao của mình cười nói : " Húc Nhi,  con sắp có đệ đệ hoặc muội muội sau này con là ca ca rồi, có thích không? "
Diệp Húc lúc đó năm tuổi chạm được vào bàn chân Diệp Minh gồ lên trong bụng mẫu thân mình, đã có một cảm xúc vui xướng to lớn. Diệp Minh sinh ra vừa béo lại vừa trắng hai mắt to tròn rất là đáng yêu. Diệp Húc rất thích, mỗi ngày đều quẩn quanh nôi của đệ đệ chọc hắn cười.
Mà Diệp Minh cũng thích người ca ca này chỉ cần Diệp Húc đứng cạnh nôi sẽ cho hắn một nụ cười không răng. Mãi sau này khi mà Diệp Minh chậm rãi không biết nói cũng không biết đi, tất cả mọi việc đều chậm trễ hơn người khác. Lúc nào trông cũng ngốc hề hề, mọi người bắt đầu nghị luận to nhỏ về nhị thiếu gia Diệp gia không được bình thường.
Diệp Húc ốm lấy đệ đệ béo tròn của mình, ai dám mở miệng nói : " đệ đệ ngươi là kẻ ngốc "
Thậm chí chỉ cần nhắc đến chữ " ngốc " trước mặt Diệp Minh thì Diệp Húc sẽ không ngần ngại đánh kẻ đó. Có lẽ vì Diệp Húc thương yêu Diệp Minh đặc biệt thích hắn tuy không nói được nhưng mỗi ngày việc thích làm nhất vẫn là bám sau mông ca ca.
Diệp Húc chỉ cần thấy đệ đệ chạy phía sau mình thì cả người liền nhũn ra. Cuối cùng Diệp Minh cũng được xác định là có vấn đề  khi Diệp Minh ba tuổi. Diệp Huân và Triệu Mai đau lòng không thôi khóc hết nước mắt, Diệp Húc ôm đệ đệ cũng khóc.
Sau đó vì Diệp Minh ngốc mọi kì vọng trong nhà đều đổ lên đôi vai bé nhỏ của Diệp Húc. Thậm chí nhiều lúc đã quá nghiêm khắc, tàn nhẫn quá mức đối với Diệp Húc chưa tròn bảy tuổi.
Cũng bởi vì Diệp Minh không được như người bình thường Diệp phụ, Diệp mẫu quan tâm tới Diệp Minh quá mức. Bỏ quên mất đứa con trai cả của mình, Diệp Húc biết là không được ghét đệ đệ.
Đệ đệ như thế nên phải thương yêu đệ đệ nhưng mỗi lần phụ thân không hài lòng về biểu hiện của mình. Mắng chửi thậm tệ, thậm chí còn ra tay đánh mình. Trở về muốn tìm sự an ủi của mẫu thân, mẫu thân mỗi lần đều đang bận chăm sóc đệ đệ.
Muốn Diệp Húc còn bình thường được với Diệp Minh thì đúng là làm khó hắn. Diệp Húc bắt đầu tránh xa Diệp Minh, đôi lúc lại nghĩ có phải mình cũng ngốc rồi phụ mẫu sẽ quan tâm mình không?
Nhiều năm qua đi tình thế trở thành như hiện nay, Diệp Húc là một người xuất sắc nhưng khúc mắc trong lòng hắn đối với chính người nhà của mình là không thể giải. Hắn vẫn yêu thương họ nhưng giữa bọn họ giống như là có bức tường vô hình.
Trong thâm tâm Diệp Húc bị tổn thương và khuyết thiếu tình cảm. Nếu như hắn được lấy người hắn yêu may ra còn bù đắp lại một chút... Diệp Húc ngày càng trở nên xa cách với gia đình của mình.
Ngày bàn chuyện hôn sự của Diệp Minh thấy phụ mẫu cất nhắc về chuyện Lưu gia muốn thế một nam nhân gả cho đệ đệ mình. Không biết thế nào mà Diệp Húc lại khuyên phụ mẫu mình cho đệ đệ lấy nam tức phụ.
Sau khi khuyên xong Diệp Húc hối hận, bởi vì hắn không có ý tốt với đệ đệ. Lương tâm cắn rứt, không thể đối diện với ánh mắt trong sáng của Diệp Minh. Diệp Húc lấy cớ đi mua vải, đi đến tận khi Diệp Minh đã cưới vợ xong xuôi ổn thỏa. Diệp Húc mới mang tâm trạng phức tạp trở về.
Cũng may là Lưu Tuệ đối xử rất tốt với Diệp Minh nên Diệp Húc cũng nhẹ nhàng thở ra. Diệp Húc ban đầu không thích Lưu Tuệ, bởi vì mang tâm trạng áy náy Diệp Húc muốn đảm bảo Lưu Tuệ là thực tâm đối xử tốt với Diệp Minh. Nên đã điều tra về quá khứ của Lưu Tuệ, phát hiện ra Lưu Tuệ trước đây nhân phẩm cũng không tốt lắm.
Diệp Húc cho ra kết luận : " Lưu Tuệ là người có tài năng, thông minh thì có nhưng mà không đủ thông minh cũng không đủ quyết đoán. Người như thế có thể làm nên cơ sự nhưng tuyệt không làm nên việc lớn"
Quá khứ rắc rối của mẫu tử Lưu Tuệ cũng làm Diệp Húc không thể nào thích nổi vị đệ tức này. Không nhịn được quan sát y lại bất ngờ phát hiện ra y cũng không tệ như mình nghĩ.
Diệp Húc bôn ba trên thương trường bao năm mắt nhìn người của hắn rất chính xác. Người đê tiện dối lừa nhìn qua là biết ngay cũng nhờ đôi mắt sáng suốt ấy. Diệp gia mới có thể hiên ngang đứng vững như bây giờ.
Nên khi nhìn Lưu Tuệ và Diệp Minh, Diệp Húc chỉ nhìn là biết Lưu Tuệ thực lòng thương yêu đệ đệ mình. Nhưng mà đó không phải tình yêu như mẫu thân mình vẫn nói. Ánh mắt Lưu Tuệ nhìn Diệp Minh có vài phần giống bản thân Diệp Húc năm xưa.
Đó là ánh mắt khi nhìn đứa em của mình, yêu thương lại có chút bất đắc dĩ, vui vẻ. Diệp Húc bất tri bất giác bị Lưu Tuệ thu hút, tại sao một người lạ, một người vốn dĩ là như thế, lại có thể nhìn đệ đệ mình yêu thương như vậy. Làm sao lại có thể....tốt đẹp đến như vậy...

Bình luận

Truyện đang đọc