CHỒNG NGỐC CỦA LƯU TUỆ

Diệp Húc lặng lẽ ngồi im không nói gì nữa, Diệp Huân thì liên tục xin lỗi y. Họ đã xé rách toàn bộ sự thật, nói ra toàn bộ mọi thứ, sự thật khiến họ đau lòng nhưng cũng làm họ gần nhau hơn.
Hai cha con đi hết nửa buổi chiều, khoảng chiều tối thì cả hai cùng nhau về. Triệu Mai thấy trượng phu và con trai trở về mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó vội chạy qua chỗ Diệp Húc hỏi han y. Lần này Diệp Húc không tránh tay mẫu thân mình nữa, Triệu Mai chạm được vào con trai hốc mắt đỏ lên, lau nước mắt nói : " Vào nhà đi con"
Diệp Húc ngây ngẩn được phụ mẫu mình kéo vào nhà, Triệu Mai bắt một con gà mái tơ trong sân. Tự tay hầm cho con trai một bát canh gà sau đó vui vẻ đem cho Diệp Húc ăn. Sau khi nói chuyện với trượng phu xong, Triệu Mai cũng rất hối hận vì đã quá nghiêm khắc với Diệp Húc.
Chung quy lúc đó Diệp Húc chỉ là một đứa trẻ cần được phụ mẫu quan tâm chăm sóc như bao đứa trẻ khác. Mà lúc đó cả hai người đều quá lo lắng cho tương lai của nhà họ Diệp. Họ chỉ nghĩ đơn giản là may mắn Diệp Húc lớn lên khỏe mạnh, tương lai trong nhà trông cậy hết vào đứa con trai này. Nên vô tình không phát hiện ra mình đã quá vô tâm với con trai, may mắn thay mọi chuyện còn có thể cứu vãn.
Diệp Húc vẫn là tha thứ cho những người làm cha làm mẹ này, khiến họ có cơ hội quan tâm bù đắp cho y. Từ ngày hiểu ra lỗi sai của mình, quan hệ giữa người trong nhà dễ chịu đi không ít. Diệp phụ, Diệp mẫu và cả Diệp Minh đều luôn cố gắng phá vỡ bức tường ngăn cách họ với Diệp Húc.
Diệp Húc trong lòng cũng mềm mại đi không ít, hắn vẫn luôn biết người nhà vẫn luôn quan tâm mình. Nên bao nhiêu năm qua dù tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng vẫn luôn hi vọng sẽ được ai đó quan tâm. Không ngờ nói ra hết tất cả lại khiến mọi chuyện dễ dàng hơn. Nếu không phải thời hạn bảy ngày của Hứa Bình vẫn còn treo đó. Sự khuất nhục, khó chịu, lo lắng và không can tâm còn luẩn quẩn trong lòng thì Diệp Húc có lẽ đã mở lòng với người trong nhà rồi.
Cách thời hạn bảy ngày còn một ngày, Diệp Húc càng ngày càng lo lắng,  tâm trạng của hắn cũng không qua nổi mắt người trong nhà. Diệp Huân và Triệu Mai mấy lần khéo léo hỏi hắn nhưng hắn chỉ cười nói : " Không có chuyện gì đâu"
Khiến cho hai người phiền lòng không thôi, Diệp Húc vẫn là chưa mở lòng với bọn họ. Lưu Tuệ xoa cằm, hôm đó Diệp Minh bị liền làm cái đuôi nhỏ bám theo mông ca ca. Ban đầu Diệp Húc không để ý nhưng vài canh giờ liền đều thấy Diệp Minh lấp ló phía sau mình. Diệp Húc đứng lại, thở dài nhìn ra phía sau quả nhiên thấy Diệp Minh đứng sau gốc cây nhìn mình.
Diệp Húc nói : " Qua đây"
Diệp Minh lúc này mới chậm rãi đi ra, mặt hơi đỏ gọi : " Ca ca"
Diệp Minh hơi giật mình, có chút ảo giác mình trở về lúc nhỏ khi đó Diệp Minh cũng đi theo mình gọi ca ca như hôm này. Diệp Húc nói : " Cả ngày hôm nay tại sao đi theo ca? "
Diệp Minh nói : " Ta muốn chơi với ca ca"
Nói xong hai tay đan vào nhau một bộ rất ngượng ngùng. Diệp Húc buồn cười nói : " đệ tức hay phụ mẫu nói đệ đi theo ta? "
Diệp Minh gãi đầu nói : " Tức phụ nói ca ca đang rất buồn, ta nghĩ nên an ủi ca ca nên tự đi theo"
Diệp Húc cảm thấy đệ đệ vẫn đáng yêu như xưa, vô thức vươn tay xoa đầu y. Xoa xong mới giật mình vì hành động của mình, đã từ lâu lắm rồi hai huynh đệ họ chưa có thân mật như lúc này. Diệp Minh được xoa đầu lá gan liền phì lên, vội bắt lấy bàn tay định thu lại của Diệp Húc nói : " Ca ca huynh không muốn chơi với ta nữa sao? "
Diệp Húc ngượng ngùng nói : " Không phải, chỉ là ca ca lúc này có việc bận"
Diệp Minh bám lấy y nói : " Ca ca chúng ta là người một nhà có chuyện buồn ca ca cứ nói với ta. Giờ ta lớn rồi ai bắt nạt huynh ta đánh người đó giúp huynh"
Nói xong còn vỗ vỗ ngực mình, Diệp Húc không nhịn được cười. Diệp Minh quả nhiên có vị thế quan trọng trong lòng Diệp Húc. Hai huynh đệ chơi với nhau một buổi chiều, lúc về Diệp Húc liền nói với họ chuyện vì sao Hứa Bình làm khó nhà họ Diệp.
Diệp Húc kể gần như toàn bộ, nhưng giấu diếm phần Hứa Bình ra thời hạn bảy ngày. Hắn không muốn gia đình mình đắc tội với Hứa Bình mà mang họa sát thân. Sau khi Diệp Húc nói xong sắc mặt Diệp Huân và Lưu Tuệ đều thay đổi. Nghĩ đến tháng ngày mà nhà bọn họ phải trải qua thì cảm thấy tức giận vô cùng.
Diệp Huân nện mạnh xuống bàn, giọng nói còn hơi run nói : " Hảo cho một vị quan lại làm ra những chuyện vô pháp vô thiên như vậy"
Triệu Mai nghe xong liền khóc, run rẩy nắm tay Diệp Húc nói : " Chuyện như vậy sao con không nói với chúng ta? Mà lại im lặng chịu đựng một mình. Đứa con số khổ của ta a... Húc Nhi... Chúng ta không có tiền nữa cũng không sao, con không phải cảm thấy có lỗi. Chỉ cần con bình an mẫu thân đã có thể an lòng rồi"

Bình luận

Truyện đang đọc