CHỒNG NGỐC CỦA LƯU TUỆ

Mang tâm trạng phức tạp Lưu Tuệ tìm Liễu Yến, thấy nàng sắc mặt hồng hào ăn điểm tâm ngoài sân. Vương bà tử đang ở bên cạnh châm trà cho nàng, xem ra được chăm sóc rất tốt.
Lưu Tuệ đi qua, nhìn người phụ nữ trước mắt có chút không hiểu được nàng. Lưu Tuệ nói : " Nhị tẩu, ban nãy mẫu thân tìm ta"
Liễu Yến mỉm cười nói : " Mẫu thân đã nói với đệ tức rồi? Vậy cũng tốt ta cứ lo rằng nàng sẽ không đồng ý"
Vương bà tử cũng đã nghe Diệp lão phu nhân nói qua, liền tự giác lui ra xa một chút. Nhưng cũng không đi quá xa, cô nam quả nữ nếu để họ ở riêng với nhau khó tránh thị phi. Lưu Tuệ nói : " Địa vị của tẩu có thể được củng cố, không ai làm hại mẫu tử hai người được...vậy... "
Liễu Yến ngắt lời Lưu Tuệ nói : " Ta rất ngốc"
Lưu Tuệ khó hiểu nhìn nàng, Liễu Yến lại nói : " Ta không đủ tự tin là mình có thể bảo vệ được con của mình, ngộ nhỡ...mà có chuyện gì xảy ra... Ta sẽ phải hối hận cả đời vì sự vô năng của mình"
Vuốt cái bụng gồ lên rõ ràng của mình, ánh mắt của Liễu Yến dịu dàng sau đó lại  rơi nước mắt : " Đứa trẻ này cũng suýt chút nữa là bị sự ngu ngốc của ta hại chết. Đệ tức là đệ đã cứu nó, đệ và nó cũng xem như là có duyên. Giao nó cho đệ ta nghĩ mình có thể an tâm, mà nó cũng có thể bình an lớn lên"
Lưu Tuệ nói : " Nhị tẩu...việc gì phải thế? "
Thực sự không nhịn được đau lòng trước bộ dạng của nàng, Liễu Yến là một trong số ít người mà Lưu Tuệ gặp không cầu mong gì cao quý. Một người mẹ hết lòng vì đứa con của mình.
Liễu Yến bỗng nhiên quỳ xuống khóc nói : " Đệ tức đệ và nhị đệ sau này cũng cần người chăm sóc lúc về già, đứa trẻ này lại có máu mủ gần gũi với nhị đệ. Đệ coi như là giúp ta, hãy nhận nó làm con thừa tự, ta thực sự không biết phải nhờ ai nữa"
Lưu Tuệ vội nói : " Nhị tẩu, tẩu đứng lên trước đã, đừng như vậy "
Liễu Yến lắc đầu nói : " Không, xin đệ...nếu nó là con của ta nó sẽ mãi chỉ là con của một tiểu thiếp thấp hèn thôi.. Ta không muốn...không muốn nó phải cúi đầu mà lớn lên"
Lưu Tuệ thở dài, Liễu Yến nói đến đây Lưu Tuệ lại không muốn từ chối nữa. Cảm giác của Liễu Yến, Lưu Tuệ hiểu được nếu không phải như thế trước đây Lưu Tuệ cũng đâu phải đỏ mắt Lưu Triệt như thế. Bởi vậy Lưu Tuệ đỡ Liễu Yến dậy nói : " Ta và tướng công sẽ yêu thương nó"
Liễu Yến lúc này mới chịu đứng lên cảm kích nói : " Cảm ơn đệ"
Lưu Tuệ trước khi đi nói : " Dù có chuyện gì tẩu vẫn luôn là mẫu thân của con trai mình "
Liễu Yến ngưng khóc, ngơ ngác nhìn Lưu Tuệ đi mất cảm kích từ tận đáy lòng. Nàng vốn tưởng là mình làm chuyện này thì sẽ không bao giờ được thấy con của mình nữa. Không ngờ Lưu Tuệ lại rộng lượng cho nàng một con đường.
Liễu Yến lảo đảo ngồi xuống, Vương bà tử vội ra đỡ nàng, thấy nàng khóc cũng có chút không đành lòng. Bèn nói : " Người đừng lo nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân đều là người tốt "
Liễu Yến gật đầu, lấy khăn tay lau nước mắt phải mất một lúc sau mới thôi khóc được. Sau đó tiếp tục ngồi ăn điểm tâm như chưa có chuyện gì sảy ra. Vương bà tử nhìn nàng thở dài, nữ nhân này tính tình yếu mềm làm được đến như vậy cũng là không dễ dàng. Nàng cũng là một nữ nhân đáng để kính trọng, Vương bà tử rót trà cũng cũng kính hơn trước đây một chút.
Bà cũng là người làm mẹ, bà hiểu được tâm trạng Liễu Yến nên cũng vì vậy mà tôn trọng nàng hơn. Lát nữa gặp phu nhân giúp nàng nói vài câu tốt đẹp vậy.
______
Chiều nay Diệp Minh từ xưởng gốm trở về được tức phụ bóp vai cho vô cùng thoải mái. Lưu Tuệ nhìn Diệp Minh rồi nói : " Tướng công chúng ta nuôi một đứa trẻ được không? "
Diệp Minh nghe vậy liền giật mình, nắm tay Lưu Tuệ nói : " Tức phụ ta thực sự không thích trẻ con, ta không cần thêm tức phụ nào khác. Tức phụ đừng bỏ ta có được không? "
Diệp Minh nghe Lưu Tuệ nói xong liền nhớ đến trước đây Lưu Tuệ muốn mình lấy thêm thê tử còn muốn đi. Vừa nghe nuôi con nít liền sợ tức phụ mình bỏ đi,  hai hốc mắt tụ nước nhanh chóng. Chỉ cần Lưu Tuệ mở miệng nói mình cưới thêm tức phụ sẽ khóc.
Lưu Tuệ nhìn tướng công ngốc nhà mình gấp đến xoay quanh đau lòng không thôi. Vốn là nghĩ Diệp Minh đã quên những chuyện trước đây nhưng xem ra y vẫn còn nhớ kĩ. Nhìn bộ dạng lúc này rõ ràng là bị tổn thương vì những chuyện trước đây mới sợ tới như vậy.
Lưu Tuệ nắm tay Diệp Minh nói : " Tướng công ta đã nói rồi mà ta sẽ mãi ở bên cạnh chàng "
Diệp Minh sụt sịt gật đầu, nhưng vẫn nắm chặt tay Lưu Tuệ rõ ràng là không mấy tin tưởng lời y nói. Lưu Tuệ nói : " Chúng ta là nuôi con của chúng ta "
Diệp Minh khó hiểu nói : " Con của chúng ta? "
Lưu Tuệ gật đầu nói : " Con của ta và chàng"
Diệp Minh há to miệng sau đó hai má hơi hồng nói : " Ta sẽ chăm sóc tốt tức phụ, chúng ta nhất định chăm sóc con thực tốt"
Lưu Tuệ không hiểu sao Diệp Minh lại thay đổi thái độ nhanh đến như vậy, nhưng thấy y đồng ý rồi nên cũng không muốn thắc mắc nữa sợ y đổi ý. Không hề phát hiện Diệp Minh ánh mắt sáng lấp lánh thi thoảng lại liếc nhìn bụng mình.
[ ảnh tượng vợ có bầu đóa (。・ω・。) ]

Bình luận

Truyện đang đọc