CHỒNG NGỐC CỦA LƯU TUỆ

Thấy Lưu Tuệ phản ứng lại mình, Diệp Minh vui vẻ lén sáp lại gần y hơn nói : " Đúng vậy, đúng vậy ngon lắm lần sau lại nấu cho ta nhé"
Lưu Tuệ không tiếng động kéo dãn khoảng cách một chút nói : " Ta đâu có nấu chè gì cho chàng hôm qua"
Diệp Minh xụ mặt, buồn rầu nói : " Có mà chiều hôm qua có một nha hoàn bưng chè qua nói là trước khi đi tức phụ chuẩn bị cho ta. Ta rất vui ăn một hơi hết bát chè luôn, nha hoàn đó còn đứng lại rất lâu hỏi ta mùi vị chè như thế nào. Nàng ta không nói lại với tức phụ là ta khen chè rất ngon sao? "
Lưu Tuệ nghe liền biết có điều không ổn, nói : " Chàng ăn bát chè đó lúc nào? "
Diệp Minh gãi đầu nói : " Ăn trước khi tức phụ về khoảng nửa canh giờ"
Lưu Tuệ nói : " Trước khi ăn chàng chưa bị ốm đúng không? "
Diệp Minh gật đầu nói : " Đúng vậy ta còn chơi với Tiểu Đậu rất lâu không có việc gì hết á. Lúc nha hoàn kia hỏi chè có ngon không ta đã thấy hơi choáng váng rồi nên mới đuổi người đi để nằm nghỉ. Về sau ta sốt mơ hồ, cảm thấy người rất nóng nên mới thoát bớt y phục. Nằm một lúc ta lại muốn ấm hơn nên mới cuốn chăn quanh mình "
Lưu Tuệ nghe đến đây mặt mũi tái mét, nghĩ bằng đầu gối cũng biết được chè kia có vấn đề. Mà lí do nha hoàn kia đứng lại có lẽ là muốn đợi thuốc phát tác rồi cùng Diệp Minh....
Nện thật mạnh xuống bàn, Lưu Tuệ hung ác nhìn qua phía Diệp Minh, thấy y sợ hãi rụt cổ lại đành thở dài. Xoa nhẹ cái trán, bọn họ lợi dụng quan hệ tốt giữa mình và Diệp Minh nói là chè mình chuẩn bị thì Diệp Minh lập tức vui vẻ ăn hết. Nếu không chưa chắc Diệp Minh đã ăn chè còn ăn tới dứt khoát vui vẻ như vậy.
Đáng chết, dám lợi dụng mình...may sao chỉ là loại dược hèn hạ như xuân dược. Nhỡ mà bỏ độc gì đó thì hôm nay chắc phải khóc tang cho Diệp Minh rồi. Diệp Minh chỉ là một đứa trẻ không biết làm việc đó, nên mới dùng thuốc để thúc đẩy y? Là Diệp lão phu nhân?
Suy nghĩ vừa lóe lên ngay lập tức bị phủ nhận, dựa vào biểu hiện của Diệp lão phu nhân ban nãy. Có thể thấy nàng rất hài lòng khi mình và Diệp Minh như vậy. Nếu là bà làm sợ đối tượng bà toan tính sẽ là mình hơn nữa nếu muốn làm thì đã sớm làm rồi.
Đằng này theo lời Diệp Minh kể nha hoàn kia sau khi đưa chè xong còn đứng lại rất lâu để hỏi mùi vị chè. Rõ ràng là cố nán lại đợi thuốc phát tác, không ngờ Diệp Minh vừa thấy khó chịu liền đuổi người. Đây là muốn leo lên giường Diệp Minh?
Lưu Tuệ suy nghĩ một lúc rồi nói : " Tướng công chàng có nhớ nha hoàn đó là nha hoàn của ai không? "
Diệp Minh thấp thỏm nói : " Ta...ta không nhớ nàng không phải là nha hoàn thân cận của ai cả. Bộ dạng của nàng ta cũng không nhìn kĩ, lúc đó nghe chè tức phụ nấu nên chỉ lo nhìn bát chè rồi ăn chè"
Lưu Tuệ thở dài, tuy bây giờ mông vẫn còn đau nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Diệp Minh được. Khả năng Diệp Minh trúng xuân dược là rất cao, liều lượng không biết nhiều không nhưng Diệp Minh ăn hết cả bát như thế. Bộ dạng lúc mình giở chăn ra thấy y nằm vậy cũng rất là thống khổ.
Nhưng chuyện này không thể cứ thế mà cho qua được, không thể truy cứu Diệp Minh không có nghĩa là không thể truy cứu người khác. Bất luận là nha hoàn kia muốn bò lên giường chủ tử hay còn có âm mưu khác cũng phải tra ra rõ ràng.
Lưu Tuệ khí thể hùng hổ, yêu cầu gọi tất cả người làm nữ trong phủ lại yêu cầu Diệp Minh nhìn kĩ một lượt. Phải tìm ra được người đưa chè tới trước vậy mới có thể giải quyết chuyện này được.
Trần Hảo tâm trạng tốt vui vẻ ngồi may áo cho Diệp Húc thì thấy mấy nha hoàn gấp rút chạy qua cửa viện. Bỏ áo xuống, ả đi ra cửa gọi một nha hoàn lại hỏi : " Có chuyện gì vậy? "
Nha hoàn kia bị gọi lại có chút không vui, giờ ai cũng biết nhị thiếu phu nhân mới là người có quyền thực sự không muốn chậm chễ sợ sẽ đắc tội Lưu Tuệ. Không tình nguyện qua chô Trần Hảo nói : " Bẩm đại thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân cho gọi tất cả người làm nữ trong phủ lại. Không biết là có chuyện gì nhưng thiếu phu nhân có vẻ rất giận dữ"
Nói xong thấp thỏm sợ Trần Hảo sẽ hỏi thêm gì đó. Ai ngờ Trần Hảo nghe xong có vẻ vui vẻ, liền phất tay nói : " Vậy người mau qua đó nhanh đi kẻo bị trách phạt"
Nhà hoàn kia nghe vậy như được đại xá vội vàng chạy đi. Trần Hảo cũng hiếm khi không bực bội vì thái độ vừa rồi của nha hoàn nọ. Vui vẻ đi vào trong phòng trang điểm lại một chút để đi xem chuyện vui.
Ả vẫn không biết người tối qua cùng Diệp Minh là Lưu Tuệ mà cứ nghĩ rằng kế hoạch của mình đã thành công. Bây giờ Lưu Tuệ tức giận hẳn là muốn xử trí nha hoàn kia, mình phải sang khuyên xin tha cho nha hoàn đó một chút.
Vừa trang điểm vừa cười, uổng công Lưu Tuệ cướp được đứa con Liễu Yến thì nghĩ mình đã an ổn. Đàn ông vẫn chỉ là đàn ông thôi, nếm được mùi vị của phụ nữ nào còn nhớ đến thứ đàn ông thấp kém chịu nằm dưới thân người khác nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc