CHỒNG NGỐC CỦA LƯU TUỆ

Phùng thị không điên Lưu Triệt còn trả thù, mà thân là con trai dù mẫu thân mình có sao trái, Lưu Tuệ cũng không thể trơ mắt được. Cứ như thế sớm muộn hai bên cũng thành thù địch, may mắn thị điên rồi...
Lưu Triệt ra tiền, cho chính thê của Lưu Phúc chỗ đứng vững chắc trong nhà, nàng ta có thể làm mưa làm gió trong nhà. Một người phụ nữ ghen tuông, đau khổ và thù hận đáng sợ hơn bất cứ ai. Không cần nghĩ cũng biết Phùng thị sẽ thảm như thế nào, thị thảm vài tháng đã điên dại. Còn nhẹ nhàng chán so với Ôn Ngọc chết tức tưởi dưới tay thị ở nhà họ Lưu.
Đối với Lưu Tuệ y chỉ là một đứa trẻ bị dạy sai cách, Lưu Lệ thì là một ả không có đầu óc. Lưu Triệt chưa bao giờ tính nợ lên đầu hai người này,chỉ là khi trả thù thì tránh không được liên đới đến hai người này thôi.
Biết Lưu Tuệ bị gả đi làm nam thê, nhưng không ngờ lại gặp lại nhanh như vậy. Mình còn xem tướng công y như đệ đệ nữa, không biết là duyên phận hay nghiệt duyên nữa. Lưu Tuệ coi bộ cảm thấy rất có lỗi vì những việc mẫu thân mình đã gây ra. Vừa rồi còn không biết nên gọi Lưu Triệt như thế nào cho phải nữa, còn quỳ xuống xin lỗi. Xem ra đã muốn làm như thế từ rất lâu rồi, người ta nói đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại.
Lưu Triệt vỗ bộp vào đầu Lưu Tuệ, nhúi đầu y một cái nói : " Ủ rũ cái gì, ân oán của chúng ta đã chấm dứt hơn nữa ta chưa bao giờ ghét ngươi. Ngươi là ngươi mẫu thân ngươi là mẫu thân ngươi đừng có trộn lại với nhau"
Lưu Tuệ ngây ngốc xờ đầu mình, khí lực của Lưu Triệt từ khi nào lớn như vậy a? Muốn bể cái đầu luôn đây, Lưu Tuệ nói : " Dù sao trước đây cũng là ta có lỗi "
Lưu Triệt nói : " Thôi đi nếu mẹ ta ngày nào cũng nói ngươi xấu xa thì ta cũng ghét ngươi thôi. Mà vừa xưng hô kiểu gì đó phải gọi đại ca nghe chưa, ta còn muốn nhận Tiểu Đậu làm cháu đó"
Lưu Tuệ ngượng ngùng cười, tiếng gọi ca ca cuối cùng vẫn không phát ra được. Mặt mũi y chưa dày đến mức đó, vẫn là thôi đi. Lưu Triệt cũng không bức ép y, nghịch hai chân củ sen của Tiểu Đậu nói : " Chuyện vừa rồi là thế nào? "
Diệp phụ, Diệp mẫu nhìn nhau cuối cùng đem mọi chuyện kể cho Lưu Triệt nghe. Sau đó nói : " Công tử... Hứa Bình dù sao cũng là quan ngũ phẩm. Dính vào sẽ phải mang họa sát thân, chúng ta cũng không có mặt mũi nào cầu người. Chỉ mong người đem mấy đứa cháu của chúng ta đi cho chúng một con đường sống"
Nói xong định quỳ xuống, lần này Lưu Triệt đã có chuẩn bị nên đầu gối hai người chưa kịp chạm đất đã được kéo đứng thẳng dậy. Người cổ đại thực là, không nói một tiếng quỳ liền quỳ. Lưu Triệt nói : " Các người thu dọn đồ đạc  ta có một biệt viện trong trấn, dọn tới đó ở tạm trước đi. Ta sẽ dặn người để ý nếu con trai lớn của hai người trở về sẽ lập tức nói cho các người "
Diệp Huân nghe vậy cũng thấy có chút hi vọng, nhưng lại sợ liên lụy đến người ta thành ra cứ chần chừ. Lưu Triệt nói : " Không sao, ngoại tổ phụ ta là quan nhị phẩm chức lớn hơn hắn. Dù đã hồi hương rồi chỗ dựa của ta vẫn lớn hơn hắn, chuyện này ta sẽ nói Đại Tráng giải quyết các người cứ thu dọn hành lí đi"
Diệp phụ, Diệp mẫu nghe vậy mới đồng ý thu dọn hành lí theo Lưu Triệt về lại trấn Thạch Thành. Lần này nhà họ Diệp may mắn, Lưu Triệt mới từ kinh thành trở về biết được tình cảnh nhà họ Diệp mới tranh thủ tiện đường đi qua thăm. Lại ngay đúng lúc vừa vặn bắt gặp mới ra tay giúp đỡ, nếu đến vào ngày khác e rằng nhà họ Diệp thực sự gặp nạn.
Dù không ưa Phùng thị, nhưng bản thân không phải hàng chính hãng nên thù hận của Lưu Triệt đối với ả không lớn như mọi người tưởng. Nay thị đã đến nước đường hơi thở suy yếu phải có người khiêng mới di chuyển nổi. Ở đây khoa học khĩ thuật không tiến bộ, bị như vậy thì cũng chẳng còn bao lâu nữa là là theo Đường Tăng về Tây thiên thỉnh kinh, có thể nhắm mắt làm ngơ ả cũng được.
Ôn Thường đã cáo lão hồi hương , nhưng gốc rễ ở kinh thành của y vẫn còn ở kinh thành là thật. Tân hoàng cũng rất nể mặt ông, dù sao người kia còn đang bám rễ ở đây mặt dày bám theo ngoại tổ phụ của người ta. Lại thêm Đại Tráng còn có thể mượn sức về sau chỗ dựa của Lưu Triệt xác thực lớn.
Lưu Triệt hôm nay nói vậy với Trương Phúc chủ yếu là dọa hắn ta, việc này Lưu Triệt không thể tự ra tay được. Trở về nói với Đại Tráng và ngoại tổ phụ việc này, Đại Tráng sẽ ra tay còn về phần ngoại tổ phụ. Nói cho ông biết thì người kia cũng biết thôi, đến lúc đó có người muốn vuốt mông ngựa ngoại tổ phụ y. Tin tức truyền về kinh thành sẽ không bị ngăn lại.
Bọn họ sẽ có sự hẫu thuẫn vững chắc từ phía nhà họ Lam
( Nhà họ Lam ở đây là chỉ hoàng thất nha các bạn)

Bình luận

Truyện đang đọc