CHỒNG NGỐC CỦA LƯU TUỆ

Ló đầu từ trong chăn ra, sau khi thấy người vừa vào cửa là ai Diệp Minh khóc ròng nhào qua ôm Lưu Tuệ : " Tức phụ hu hu hu...thực đáng sợ"
Lưu Tuệ có chút chột dạ xoa lưng cho tướng công ngốc nhà mình, dù sao cũng là do y biết muội muội mình có ý đồ nhưng vãn giữ ả trong nhà mới gây ra cơ sự này. Chỉ là Lưu Tuệ không ngờ rằng Lưu Lệ lại làm việc không biết liêm sỉ như thế. Bây giờ trong đầu Lưu Tuệ toàn là hình ảnh tướng công ngốc đáng thương vừa khóc vừa sợ. Nào có nhớ đến cái người đã bị ném ra khỏi cửa nhà họ Diệp kia.
Mấy hạ nhân chạy vào thì thấy nhị thiếu phu nhân và nhị thiếu gia đang ôm nhau đang cảm khái là hai người thật hạnh phúc thì chợt bỗng cảm thấy rùng mình. Vội vàng lui ra ngoài, ách vừa rồi có phải nhị thiếu gia trừng bọn họ còn làm khẩu hình bảo bọn họ cút hay không? Chắc là bọn họ làm việc quá nhiều bị hoa mắt rồi, nhị thiếu gia sao có thể làm những việc như thế a.
Đám người nhao nhao giải tán mọi việc ở đây đã có nhị thiếu phu nhân lo toan rồi, vừa rồi bọn họ mệt mỏi tới hoa mắt cần về nghỉ ngơi gấp. Mà Diệp Minh sau khi nhìn cửa phòng đã được đóng lại nở một nụ cười sâu xa. Y đáng thương lên án Lưu Lệ, tỏ vẻ mình rất sợ hãi nhưng bàn tay lại ôm tức phụ lại không thành thật đang dịch tới dịch lui dịch tới nơi nào đó đầy đặn mềm mại mới chịu dừng lại. Sau đó người nào đó đang giả vờ khóc cười thỏa mãn, aiz lâu lắm rồi không được sờ tức phụ ~)~~~~
Lưu Tuệ đang lo an ủi không để ý rằng mình đang bị phi lễ. Diệp Minh tựa đầu vào vai Lưu Tuệ, sau khi đảo qua bát chè mà ban nãy Lưu Lệ để trên bàn thì nở nụ cười. Lưu Tuệ đang vỗ nhẹ lưng trấn an Diệp Minh đột nhiên thấy cổ mình nhột nhột. Ban đầu nghĩ là do Diệp Minh đang chùi nước mắt lên người mình nên nhột. Nhưng đó càng lúc càng cảm thấy không đúng...a...a...a Diệp Minh nào có chùi nước mắt gì y là đang gặm lên cổ mình a.
Giờ mới để ý tay của y đã đặt tới nơi nào rồi, Lưu Tuệ gấp rút muốn tránh thoát. Sau khi thoát được khỏi kiềm chế của Diệp Minh còn chưa kịp định thần thì môi đã bị ngậm lấy. Lần này Diệp Minh thanh tỉnh vận dụng vô cùng thuẫn thục những gì đã được học. Lưu Tuệ bất ngờ bị hôn tới nhũn cả người, bàn tay đối phương đã tiến vào trong vạt áo xoa nắn cơ thể mình lúc nào cũng không biết.
Sau khi hai người tách ra, Lưu Tuệ đứng có chút không vững, dựa vào người Diệp Minh nói : " Chàng... "
Chưa kịp nói xong đã nhìn thấy gương mặt vô tội của Diệp Minh nói : " Vừa rồi nàng ta bắt ta ăn chè...tức phụ ta hảo khó chịu a..."
Nói xong lại tiến công dồn dập, Lưu Tuệ khó khăn nhìn bát chè nằm lẳng lạng trên bàn. Không nhìn thì thôi nhìn xong thiếu chút nữa là hộc máu, mẹ nó không thể là thứ khác sao? Chè sen, lại là chè sen...rốt cuộc có muốn người ta sống không a. Lưu Tuệ hai lần ngã xuống vì chè sen trước khi bị tướng công ngốc bế lên giường làm cái này cái nọ thầm thề là sẽ không bao giờ để chè sen xuất hiện trước mặt mình nữa.
Nếu mà bát chè trên bàn có thể nói chuyện được chắc nó sẽ đến nha môn đánh trống vì bị hai người hiện đang chơi trò vật lộn trên giường vì tội vu oan giá họa. Lưu Tuệ rất tự tin vào mị lực cùa mình cho nên bát chè này chỉ là một bát chè bình thường mà thôi. Người nào đó vì muốn ăn tức phụ đã vu hãm chè sen, chè sen tỏ vẻ bản thân thật oan uổng.
Bình thường khi ngốc nghếch không được ăn tức phụ, mà có ăn thì cũng chẳng biết ăn đúng cách. Chẳng mấy khi tỉnh táo, Diệp Minh quyết định phải ăn cho no. Hậu quả là ngày hôm sau Lưu Tuệ nằm sấp không rời giường nổi.
Diệp Minh hôm sau cũng không hiểu nổi mạc danh kì diệu bị Lưu Tuệ trừng. Diệp Minh không hiểu trước đây cũng từng làm như vậy rồi, rõ ràng rất thoải mái. Tối qua tức phụ cũng rất thích mà, tại sao hôm nay lại giận mình a?
Diệp Minh oan ức cứ đi ba bước lại ngoảnh đầu lại một lần nhìn Lưu Tuệ rồi mới chịu đi ra ngoài. Lưu Tuệ chỉ muốn chửi thề, thuốc trong chè này lợi hại hơn sao? Hôm qua mãi đến gần sáng Diệp Minh mới chịu ngừng, hơn nữa xong xuôi còn bày ra bộ mặt ngây thơ làm Lưu Tuệ ôm một bụng tức không biết làm sao để tiêu bớt lửa.
Khi Lưu Triệt tới thăm, Lưu Tuệ đang dán cao nằm sấp trên giường. Đành chịu eo của y quá đau, chỗ nào đó lại càng đau hơn không nhúc nhích nổi. Lưu Triệt ngồi bên giường nói : " Ừm...có vẻ nghiêm trọng...ta có thuốc bôi rất tốt lần sau sẽ gửi cho đệ vài hộp dùng dần"
Lưu Tuệ nghe xong giấu mặt vào gối nói : " Chuyện...không phải như huynh nghĩ đâu... "
Lưu Triệt gật gù nhìn thảm trạng của Lưu Tuệ rồi nói : " Ta hỏi thực có phải hai người đã rất lâu không làm chuyện này rồi phải không? "
Lưu Tuệ bị hỏi vấn đề này ngượng ngùng, nhưng ánh mắt của hắn đã xác thực vấn đề Lưu Triệt hỏi là chính xác. Lưu Triệt lắc đầu nói : " Như vậy là không tốt, chúng ta còn trẻ tốt nhất là nên cách vài ngày làm một lần. Ta hỏi đệ nhé đệ rất lâu không được uống nước khi nhìn thấy nước sẽ uống rất nhiều có phải không? Như vậy không tốt cho sức khỏe của cả hai bên. Hay là đệ phu có vấn đề về sức khỏe nên lâu lâu mới....ta giới thiệu đại phu cho đệ nhé? "

Bình luận

Truyện đang đọc