CHỒNG NGỐC CỦA LƯU TUỆ

Đại Tráng đặt tách trà trên bàn nhìn ba người đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, nói : " Là tức phụ của các người muốn tìm tức phụ ta a, ta mới là người nên khó chịu đây này. Còn nữa không phải mỗi lần đến gặp lúc về các người đều có chỗ tốt sao? "
Ba người kia lúc này sắc mặt mới tốt hơn một chút, ngồi ở đây toàn những người có tính chiếm hữu cao. Tức phụ nhà mình tối ngày đòi đi gặp nam nhân khác, tuy rằng nam nhân này là tức phụ của người khác cũng làm bọn họ khó chịu a. Đại Tráng tỏ vẻ tức phụ được yêu thích quá độ làm hắn thật phiền lòng.
Từ sau khi Đại Tráng mở lời xong, im lặng kéo dài thêm một chút thì Diệp Minh lên tiếng : " Đại Tráng ca nói thì chinh xác rồi, nhưng từ ngày quan hệ giữa hai bên hữu hảo tức phụ ta ngày nào cũng nhắc tới ca phu khiến ta nghe mãi cũng thấy ghen tị a. Mà đúng là ca phu cho nhiều chỗ tốt thật, từ ngày hay qua đây chơi tức phụ ta cởi mở lên không ít. Có điều quyển bí kíp ca phu cho ta đợi đã cả năm rồi vẫn không thấy tức phụ chủ động với ta đâu"
Nói xong liền nhận được sự tán thành của Lam Tín, hắn biết trong phòng Lưu Tuệ có cuốn sách đó mới cố ý làm cho Diệp Húc vô tình phát hiện. Mong là Diệp Húc sẽ chủ động với mình một chút, không ngờ chờ đợi tính ra cũng đã mấy tháng rồi. Đại Tráng hừ nhẹ, đây điển hình là đã được tiện nghi lại còn khó chịu mà.
Tuy rằng Lưu Tuệ và Hỉ Nhạc có thể xem như là đệ đệ của Lưu Triệt nhưng hai người này cả ngày tìm tức phụ y, y cũng không thích a. Hỉ Nhạc trước đây còn ở đây thì còn biết ý tứ không thân cận tức phụ y lắm. Nhưng từ khi làm vương phi vì thi thoảng mới được gặp, thận phận lại đã khác xưa nên mỗi lần có cơ hội là y lại bám Lưu Triệt như sam.
Hai người đó y đã thấy khó chịu chứ đừng nói Diệp Húc lớn lên bộ dạng đúng loại hình Lưu Triệt ưa thích. Đại Tráng phải nhẫn nhịn lắm mới không đuổi mấy người này ra khỏi nhà đấy.
Sau khi Diệp Minh nói xong, Lam Nguyệt đập bàn đứng dậy : " Ngươi nói cái gì? Bí quyết gì? "
Sau khi được Lam Tín giải đáp thắc mắc, Lam Nguyệt ủ rũ đến bả vai cũng rụt lại nói : " Không công bằng, không công bằng a"
Ba người kia nhìn nhau rồi nhìn Lam Nguyệt, không hiểu người này đột nhiên phát điên cái gì. Lam Nguyệt chỉ Diệp Minh nói : " Ngươi, mặc dù khi tỉnh tái tính tình ngươi không ra gì. Nhưng lúc ngốc nghếch lại đặc biệt đáng yêu được ca phu yêu quý bao nhiêu chỗ tốt đều là cho ngươi"
Sau đó lại chỉ Lam Tín : " Ngươi cũng vậy ăn theo được hưởng bao nhiêu thứ tốt. Đại Tráng ca là phu quân của y thì lại càng không phải nói rồi. Tại sao các người được bí quyết quến rũ tướng công còn ta, các người biết không ca phu dạy Hỉ Nhạc nhà ta là phải biết buông nắm đúng lúc. Quyến rũ nhưng lại không được cho ăn như vậy mới giữ được tướng công khiến ta nhìn được nhưng không ăn được khổ sở biết bao. Tại sao cũng là đệ phu mà số ta lại khổ như vậy a"
Lam Nguyệt nói đến là đáng thương, Diệp Minh và Lam Tín thầm cảm thấy tốt nhất vẫn là không nên đắc tội Lưu Triệt. Cách trừng phạt này quả thực là quá mức đáng sợ a, cuối cùng Lam Nguyệt ồn ào quá Lam Tín bèn nói : " Ai bảo huynh bắt cóc đệ đệ của người ta làm gì"
Lam Nguyệt đang gục đầu xuống bàn nghe vậy ngẩng đầu lên chỉ Lam Tín nói : " Whoa ngươi còn có tư cách nói ta a, ngươi thì khác gì chứ? "
Lam Tín nói : " Ta thì sao? Bọn ta là lưỡng tình tương duyệt"
Đại Tráng và Lam Nguyệt phỉ nhổ trong lòng, đúng là vô sỉ trợn mắt nói dối như vậy cũng được. Lam Tín nói xong liền thấy luồng khí lạnh từ phía Diệp Minh bắn sang. Ngươi không bắt đệ đệ của người này nhưng ngươi bắt ca ca của người khác đó.
Lam Tín tất nhiên không sợ loại ánh mắt này, ở chiến trường y gặp còn thiếu gì. Chỉ là tức phụ rất yêu thương đệ đệ mình nên đành phải nhượng bộ, cầm tách trà lên giả đò không nhìn thấy rồi quay mặt qua chỗ khác. Lam Nguyệt nói thực chính xác, đệ phu này lúc tỉnh táo tính tình thật thối a.
Không khí mới tốt lên một chút, qua vấn đề này lại bị đánh trở về nguyên dạng. Bốn đại nam nhân im lặng uống mấy bình trà, khiến đám người làm không dám lại gần. Tuy là bốn người đều rất tuấn tú lại ngồi cạnh nhau như vậy, cảnh đẹp ý vui. Nhưng lại không ai dám nhìn bọn họ, nói đùa ngươi không thấy luồng khí đen vây quanh họ sao?
Tính khí của bốn người này đều thật lớn, ngoài Diệp Minh là thương nhân thì ba người còn lại thân phận đều không nhỏ. Tính cách có chút tương đồng thành ra là bốn tên cứng đầu như nhau.
Tuy rằng bọn họ cũng truyện được không ít kinh nghiệm cho nhau, quan hệ hão hữu cũng tăng lên rất nhiều. Nhưng điều đó vẫn không xua tan nổi luồng khí đen mỗi khi bọn họ gặp nhau a. Thật là không hiểu nổi mấy người này....vẫn là nên ngắm hội tức phụ đi bên đó cảnh đẹp ý vui hơn.
Bốn người quay lại đồng thanh trừng mắt nói : " Ngươi dám? "
Dưa : " Σ( ° △ °|||) ma ma không dám, các con cứ uống trà đi"
Bốn người đồng thanh : " Hừ"
Dưa: っ╥╯﹏╰╥c một đám bất hiếu

Bình luận

Truyện đang đọc