CON RỂ CHIẾN THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Song Tinh Tử đuổi kịp đến nơi.

“Ừm? Hai người có sao không?”

Dương Hạo Quân hỏi.

“Thây, vê tình hình hiện tại của cô, chúng em đã nắm được một chút! Thầy nhất định rất phiên nào vì chuyện này?”

Dương Hạo Quân gật đầu.

“Thầy, em nắm được một số thông tin, có thể giúp thầy!”

“Cái gì?”

“Theo chúng em được biết, đảo Kim Cương luôn là nơi tụ họp của các bậc thây pháp thuật, đại sư Thuật Pháp, vị pháp sư mạnh nhất hiện giờ, đang ở trong đảo Kim Cương! Nơi nào có đại sư Thuật Pháp nơi đó có thể xem Phong Thủy thay đổi vận khí! Thậm chí có một số phép thuật có thể thao túng thần trí con người, giết người hàng loạt,..”

“Em tình cờ quen biết một vị đại sư Thuật Pháp, các thủ thuật của ông ấy có thể hô phong hoán vũ, chỉ có điều không biết điêu đó có giúp ích cho bệnh tình của sư nương hay không!”

Nghe thấy chuyện này, Dương Hạo Quân rất kinh ngạc.

Hiện tại chỉ cần còn có một tia hi vọng, anh cũng sẽ nhất định không bỏ lỡ.

“Nhưng vị đại sư Thuật Pháp này tính tình quái gở, khó ai có thể nhờ vả được.

Đây là địa chỉ và thông tin của đại sư Thuật Pháp.

Ba mẹ em với ông ấy có chút giao hảo.

Đến lúc đó thầy lấy lá thư này ra, ông ấy có thể sẽ giúp đỡi Tất nhiên là không nhất định giúp! Ông ta tính tình quái gở! Thầy, thầy thử xem xem!”

Song Tinh Tử đưa cho Dương Hạo Quân lá thư và thông tin.

“Được, cảm ơn hai cậu! Tôi sẽ lập tức đến Đảo Kim Cương!”

Dương Hạo Quân vội vã đến Đảo Kim Cương.

Ngay cả khi chỉ còn một tia hy vọng, Dương Hạo Quân cũng phải thử.

Dương Hạo Quân rời đi, nhưng ánh mắt hai người vẫn nhìn theo bóng lưng anh.

Đặc biệt là Ninh Y Nhiên và Phó Bình.

Phó Bình thở dài nói: “Này, thật ngưỡng mộ hai người họ.

Có thể trở thành học trò của anh ấy, ở bên cạnh lâu như vậy lại còn được anh ấy hướng dẫn!”

Giọng điệu của Phó Bình đầy ghen tị.

Ninh Y Nhiên lắc đầu nói: “Không thể nói như vậy! Tuy rằng cậu ta là học trò của anh ấy, chúng ta không phải! Nhưng đổi một góc độ khác mà nói, nếu là học trò của anh ãy, thì những chuyện khác cũng không cần nghĩ đến làm gì!”

Khi Ninh Y Nhiên đề cập đến vấn đề khác này, khuôn mặt Phó Bình lập tức đỏ bừng.

Nếu như thật sự thành học trò của anh ấy, thì hai người nhất định sẽ không còn chút khả năng nào nữa.

Ngược lại, hiện tại cũng không sao, ít nhất cũng lưu lại một tia hy vọng.

*“Y Nhiên, cô nói liệu chúng ta có thể..



Bình luận

Truyện đang đọc