CON RỂ CHIẾN THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Ầm!”

Cảnh tượng này đối với Thạch Thanh

Sơn và mọi người mà nói, thật sự là quá chấn

động.

Làm thế nào cũng không thể hiểu được

rằng người mà bọn họ đang đối đầu hóa ra

lại là chiến thần Vân Lang.

Hiểu rồi.

Tại sao bè cánh của Viên Sơn Hà lại thất

bại?

Tại sao tập đoàn Tam Tinh lại rút khỏi

Việt Nam?

Tại sao tập đoàn Minh Cường lại tan tác?

Vì đó là Đại tướng Vân Lang.

Nếu không ai dám động đến hai thế lực

này?

Đặc biệt là tập đoàn Tam Tinh, các cấp

chính quyền tỉnh, thành phố phải đưa ra

nhiều chính sách ưu đãi, càng không nói đến

việc xua đuổi.

Những chuyện như không thể.

Chỉ vài ngày trước, Đại tướng Vân Lang

đã trở lại Thiên Danh.

Thời gian hoàn toàn đúng lúc.

Trong tích tắc, bọn họ đều hiểu ra rồi.

“Phich!”

“Phịch!”

Tất cả mọi người đều lần lượt quỳ xuống

đất.

Thảo nào chỉ có một người, mà dám

khiêu khích cả nghìn người bọn họ.

Tên chiến vương Trung Phương chết tiệt

này đã tiêu diệt mười chín người của đất

nước.

Quả nhiên bọn họ không còn sự lựa chọn

nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

“Chúng tôi thua rồi, cầu xin đừng giết

chúng tôi.”

Thạch Thanh Sơn cũng khóc lóc ra thành

tiếng.

Mọi người quỳ dưới đất đều lân lượt cúi

đầu xuống.

Dương Hạo Quân đứng dậy, đi đến trước

mặt chiến thân Diêm La, rồi nói: “Sau này

anh đi theo tôi nhé.”

“Vâng.

Chiến thân Diêm La gật đầu.

Dương Hạo Quân cũng nhìn qua phía

Thạch Thanh Sơn và mọi người.

“Tôi lấy mạng của các người làm gì?”

“Bây giờ việc các người nên làm là ngoan

ngoãn nghe theo, không phải đồ của mình thì

không được động vào. Tôi không quan tâm

người đứng sau của các người là ai, nếu còn

không phục, có thể tìm gặp tôi.”

Những lời này của Dương Hạo Quân vừa

nói ra, mọi người đều cảm thấy sợ hãi.

Ai to gan đến mức dám động chạm đến

chiến thần Vân Lang?

Có cho bọn họ thêm mười phần dũng khí

thì cũng không ai dám.

“Đại tướng, chúng tôi không dám, bọn họ

cũng không dám.”

Thạch Thanh Sơn cười ngượng ngùng.

“Các người không được phép truyền

thông tin ra ngoài, để tôi xem ở đây ai còn

dám?”

Dương Hạo Quân lạnh lùng nói.

Thạch Thanh Sơn và những người khác

sợ đến toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Chiến thần Vân Lang nhân cơ hội này

đến Kim Lan ra tay lấy lại địa bàn.

Lập tức bọn họ liên nghĩ đến một người,

người nhà họ sở ở Hải Lâm, Sở Mạnh Hùng.

Vài ngày sau, ông ta muốn ra tay với nhà

họ Trịnh, càng phải tiến vào Kim Lan một

cách mạnh mẽ.

——————–

Bình luận

Truyện đang đọc