CON RỂ CHIẾN THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thì ra nhà họ Trịnh cũng đã vừa đi tìm

một vòng.

Không hề có bất kỳ tung tích nào của

Dương Hạo Quân.

“Anh ta chắc hẳn là đã bỏ chạy đi mất

rồi, đã rời khỏi tỉnh thành này từ lâu, các

người vẫn còn ngu ngốc ở đây giương mắt

chờ đợi à!”

Trịnh Phát Vỹ không nể nang gì cả rồi nói.

Đến ngay cả Đoàn Hồng Thái và Trịnh

Nhã Uyên cũng đều nói: “Con gái à, vậy mà

con lại còn ôm ảo tưởng à? Cậu ta đã bỏ

chạy đi mất rồi!”

“Chắc chăn rồi, nếu không, đang yên

đang lành mà anh ta lại bỏ đi đâu đấy?”

“Ba mẹ Dương Hạo Quân là loại người

như thế nào, hai người không phải là không

biết đâu…”

Đoàn Lê Nguyên giải thích.

“Tình hình lần này có thể giống như vậy

sao? Loại cao cấp như gia đình Hải Lâm Sở,

lấy cái gì để giải quyết chứ hả? Nếu ba là cậu

ta, ba cũng đã phải bỏ chạy từ lâu rồi!”

“Đúng, đúng vậy! Nếu không tin thì con

cứ chờ đi nhé? Xem xem cậu ta có xuất hiện

không?”

Trịnh Nhã Uyên tức giận nói.

Cả hai người này đều đã vững tin rằng

Dương Hạo Quân đã bỏ chạy rồi.

Trêи khuôn mặt của Đoàn Lê Nguyên

thoáng qua một chút vẻ bối rối.

Quả thực đối thủ lần này quá lớn mạnh

rồi.

Bất kể ai cũng không thể nắm chắc được

cả.

Suy cho cùng thì nhà họ Sở ở Hải Lâm là

một gia đình có dòng máu chuẩn hoàng gia,

đã là sự tôn tại ở một cấp độ khác rồi.

Nhưng cô tin rằng Dương Hạo Quân

tuyệt đối sẽ không vì sức mạnh của nhà họ

Sở, mà phải bỏ đi đâu.

“Ông xã à, anh bỏ đi để làm gì vậy? Anh

mau chóng quay trở lại đi! Quay lại để đập

tan những nghi ngờ chất vấn của mọi người

đây này?”

Bây giờ Đoàn Lê Nguyên đặc biệt rất

muốn nhìn thấy Dương Hạo Quân xuất hiện.

Tốt nhất là giống như một thiên thần ghé

xuống, trực tiếp giải quyết hết tất cả mọi vấn

đề.

Nhưng ngày thứ hai Dương Hạo Quân

vẫn chưa xuất hiện.

Vào ngày thứ ba, Dương Hạo Quân vẫn

như y cũ không hề quay lại.

Trong khoảng thời gian này, đến ngay cả

một chút tin tức cũng không có.

Đoàn Lê Nguyên gọi điện thoại đến, đều

là đang tắt máy.

Đến giờ phút này, ngay cả Đoàn Lê

Nguyên cũng hoảng sợ mất rồi.

Chẳng lẽ Dương Hạo Quân thực sự đã bỏ

trốn rồi sao?

Nhưng trong lòng cô vẫn kiên trì tin chắc

rằng Dương Hạo Quân không có như thế, cho

dù anh có như thế nào đi chăng nữa, nhưng

phẩm chất thì không có gì để bàn!

“Nhìn xem, Dương Hạo Quân vẫn chưa

xuất hiện! Các người vẫn còn đang ngốc

nghếch chờ đợi, người đâu rồi?”

“Bây giờ điện thoại cũng đã tắt máy luôn

rồi, đây không phải là bỏ trốn vậy thì là cái gì

chứ hả?”

Mọi người trong nhà họ Trịnh đều chế

nhạo dữ dội.

“Ban nãy tôi có bảo người đi tìm một

vòng ở Thiên Danh, nhưng không hê thấy

tung tích của Dương Hạo Quân, anh ta thực

sự đã bỏ trốn rồi!”

Trịnh Lê Thành cười mỉa mai.

Lúc này, Trịnh Văn Viễn lên tiếng nói:

“Mọi người bình thường nên làm cái gì thì cứ

——————–

Bình luận

Truyện đang đọc