CON RỂ CHIẾN THẦN

“Thật là đáng tiếc cho người anh em đã chất. Đó là người vô tội!”

Ông Tần thở dài.

Dương Hạo Quân hất lực lắc đầu: ‘Ai, thương trường như chiển trường, không ít người đã ăn bánh bao tấm máu người! Sáu năm trước, tôi gặp tai họa suýt nữa đã chết!”

“Nhất định phải bắt được tất cá những con súc sinh này. Không thể để cho chúng nó được lợi như vậy”

Ông Tần giận dữ gầm lên.

Buổi tối, khi trở về nhà họ Đoàn, Đoàn Lê Nguyên rất lo lắng cho tình hình của Phùng Ngọc Hân.

Nếu như đúng là chiếc búa đó thì Phùng Ngọc Hân chắc chân sẽ phải ngồi tù.

Lúc này, Đoàn Văn Chấn và những người khác đã đến cửa.

“Haha, Lê Nguyên và đồ vỏ dụng vần tốt chứ? Ghúng tỏi nghe nói rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với Tập đoàn Minh Cường, và nghĩ rắng cả hai người đều bị bät”

Đoàn Hồng Hải mỉm cười.

Đoàn Hồng Thẳng và Đoàn Ánh Nguyệt cười nói: “Tuy nhiên, nếu Tập đoàn Minh Cường bị hủy hoại thì tương đường với việc công ty của Lê Nguyên cũng phá sản. Lê Nguyên à, kế hoạch tiếp theo của cô là gì?”

“Cô muốn trở về nhà họ Lý sao?

Đoàn Hồng Hải mỉm cười.

“Tôi…”

Đoàn Lê Nguyên không biết phải nói gì.

Hiện nay công ty đang gặp khủng hoảng, ước chừng tiếp theo sẽ rơi vào

cảnh bị thầu tóm.

Đoàn Văn Chẩn cười và nói: “Lê Nguyên, cô đừng căng thẳng, ông nội đến đây đế bàn công việc với cô.”

Đoàn Lê Nguyên vẻ mặt bối rổi: ‘A? Ông nội, ông nội muốn bàn chuyện gì với con vậy?”

“Về việc mua lại công ty của cô! Tôi dự định mua lại công ty mới của cô với giá bốn mươi tỷ đồng.”

Đoàn Văn Chẩn nói.

“Bốn mươi tý đồng sao?”

Sắc mặt của Đoàn Lê Nguyên hiện vẻ khó tín.

Ngay cá khi khoản đầu tư của Tập đoàn Minh Cường không còn, bất kể tác động đến công ty của cô như thế nào thì giá trị của công ty cũng đã rơi vào khoảng bổn nghìn tỷ rồi.

Làm thế nào lại có thể bị mua với giá bốn mươi tỷ được?

Thật nực cười!

“Haha, Lê Nguyên, cô không hiểu tình hình hiện tại của mình sao? Một khi Tập đoàn Minh Cường sa sút, công ty của cô cũng sẽ bị ảnh hướng rất lớn!

Nếu bị kéo theo, đừng nói là bốn mươi tỷ, ngay cả bốn tỷ còn không lấy được đâu”

“Đúng vậy, ngoài ra, nếu cô bán lại công ty cho ông nội, cô vẫn có thể tiếp tục làm việc ở Tập đoàn Đoàn Nghiệp”

Đoàn Hồng Hải và Đoàn Hồng Thắng chế nhạo nói.

“Mấy người!”

Đoàn Lê Nguyên thực sự tức giận.

Vậy mà bọn họ lại dám tới đây bỏ đá xuống giếng.

“Lê Nguyên, tôi chí cho cô hai ngày thôi. Tới lúc đó sẽ khỏng còn là bốn mươi tỷ nữa đâu”

“Ngoài ra, tôi nghe nói cô đang bàn bạc hợp tác với một công ty ở Hàn Quốc, để lại cho tôi được không?”

Đoàn Văn Chấn lạnh lùng nói.

Sau khi nhà họ Lý rời đi, Dương Hạo Quân an ủi: “Bà xã đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu”

Ba ngày của đội đặc nhiệm đã sớm trôi qua, quyết định sẽ được công bố vào ngày hôm sau.

Tối nay, Bạch Thanh Phong, Dư Hưng Kiến và Hách Văn Xương đã mở tiệc trong hội quán.

“Haha, tên Nghiêm Khoa này thật rất lợi hại. Nghe nói ai tìm cũng không được. Anh ta không để lộ bất cứ thứ gì ở hiện trường”

Bạch Thanh Phong cười nói.

“Đúng vậy! Nghiêm Khoa là người công tư phân minh, anh ta sẽ không thèm nể mặt ai đâu”

“Bây giờ chúng ta đang chờ thông báo kết quả vào ngày mai! Tập đoàn Minh Cường sẽ hoàn toàn bị chúng ta nuốt chửng, và công nghệ nâng cấp của họ đến lúc đó sẽ là của chúng ta! Hahaha… ”

Dư Hưng Kiến không nhịn được hát một bài hát.

Anh ta và Hách Văn Xương ôm nhau hát bài anh em tốt.

“Bịch!”

Đúng lúc này, cửa phòng riêng của hội quán bị mớ tung.

Nhiều cảnh sát từ bên ngoài xông vào.

Mấy người Bạch Thanh Phong đều bị dọa sợ.

Khuôn mặt thấy khó tin.

Bị mọi người vây quanh, một người đi vào giữa.

Anh ta lấy ra giấy ủy nhiệm của mình và nói: “Đội trưởng đội chuyên án, Nghiêm Khoa!”

“Cái gì chứ? Nghiêm Khoa sao?”

Khi nghe đến cái tên này, sắc mặt của Bạch Thanh Phong đã thay đổi

đáng kể.

——————–

Bình luận

Truyện đang đọc