CON RỂ CHIẾN THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Ha ha ha...”

Câu nói này của Dương Hạo Quân chẳng

những không được người ta coi trọng mà ngược

lại còn dẫn tới từng trận cười chế giễu.

Không ai xem câu nói này thành chuyện to tát

gì cải

Bọn họ chỉ coi nó như là một trò cười mà thôi!

“Thằng nhóc này định dùng kể hoãn binh à?

Tôi nhìn thấy hơn phân nửa là muốn chạy trốn rồi,

mới cố ý nói cho chúng ta thời gian một ngày đó

thôi!"

“Tôi cũng nhìn ra, rất có thể là ý này! Ngày mai

tuyệt đối chúng ta sẽ không đợi được cậu ta đâu,

cậu ta sẽ vê nghĩ cách rời khỏi đảo Kim Cương!”

Đám người ở đây chỉ cho rằng Dương Hạo

Quân muốn chạy trốn.

“Người đâu, nhìn chằm chằm vào cậu ta cho

tôi! Tuyệt đối không thể để cậu ta rời khỏi đảo

Kim Cương! Tôi còn muốn xem thử hậu quả là gì

mà?”

Vua Cờ Bạc vừa hạ lệnh xuống lập tức có vài

cường giả cấp cao đi theo.

Hà Công Đường tiến lên phía trước, cười nói:

“Bố, ngày mai ngược lại là ngày lành tháng tốt đấy

ạt”

“Hửm?”

“Thứ nhất, cậu chủ nhỏ của công ty Hắc Thuỷ

sẽ tới đây. Thứ hai, đó cũng là thời gian Cửu Châu

Huyền Tôn xuất quan. Thứ ba, cũng là thời gian

ước định của thằng nhóc này!”

Hà Công Đường giải thích.

Vua Cờ Bạc cười to vài tiếng: “Cái này cũng

đến đúng lúc lắm! Thật sự là ngày tốt lành mài

Ngày mai cũng mời Cửu Châu Huyền Tôn tới đây

đi! Mọi người cùng nhìn xem trò hay này!”

“Ha ha ha..."

Tất cả mọi người đều cười vang.

Bố của Hà Dạ Tuyết là Hà Công Vấn cười to

nói: “Nếu vậy, ý con là nếu thẳng nhóc này dù có

bản lĩnh cao ngất trời! Nhưng ngày mai ở dòng họ

Vua Cờ Bạc chúng ta còn có Cửu Châu Huyền

Tôn, công ty Hắc Thuỷ và toàn bộ giới quyên quý

ở đảo Kim Cương này! Cậu ta cũng sẽ chết mà

thôi! Huống chi cái này con chỉ đưa ra ví dụ, cậu

ta chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà

thôi!"

Vua Cờ Bạc cũng cười vui vẻ: “Là do chính

cậu ta nói để chúng ta đưa hết cao thủ, át chủ bài

của mình ra đấy! Nên bố sẽ đưa ra theo ý cậu ta

mà thôi!”

Vua Cờ Bạc chỉ coi việc này như chuyện vui

mà thôi.

Nhưng ông ta thật sự không nghĩ tới Dương

Hạo Quân thật sự đáng giá để ông ta xuất ra hết

át chủ bài của mình.

Lúc Dương Hạo Quân đã quay về nơi ở mà

Tây Thiên Vương sắp xếp.

“Vương, vì sao anh không trực tiếp đánh vào

dẫn người đi ra luôn?”

Tây Thiên Vương không hiểu hỏi.

“Tự tiện ra tay có thể sẽ thất bại trong gang

tấc đấy! Thứ nhất, chuyện Bán Tiên Bán Quy bị





- -------------------

Bình luận

Truyện đang đọc