Không biết qua bao lâu. Lý Dĩnh tựa hồ đã thích ửng loại tốc độ cực hạn này, trên gương mặt trắng bệch mê người đã hiện lên một tia huyết sắc, nàng nhịn không được quay đầu nhìn phía Trần Phàm.
- A!
Ngay sau đó, nàng kìm lòng không được phát ra một tiếng thét kinh hãi, theo sau dùng tay bịt miệng.
Trần Phàm ở một bên, tựa hồ không nghe được Lý Dĩnh kinh hô, ánh mắt vẫn 2ẳt gao nhìn chằm chằm phía trước, hai tay không ngừng giết chặt tay lái. Khi hắn lái, chiếc xe giống như một cơn sió màu đen, siêu việt những chiếc xe khác liên tục, trong đó có mấy chiếc xe cảnh sát cố aắng đuổi theo, nhưng chỉ trong nháy mắt liền bị Trần Phàm bò lại phía sau.
Khác với lần đua xe lúc trước, giờ khắc này Trần Phàm không còn vẻ hờ hừng như dĩ Văng, ngược lại bộ mặt của hắn hoàn toàn vặn vẹo, màu đỏ trong con ngươi không ngừng biến ảo, tựa hồ hết sức thống khổ. Mà tay phải của hắn bởi vì bị thủy tinh cắt đứt, máu tươi chảy ròng, đã nhuộm đõ cả vô lãng cìma đệm xe hơi.
- Trần...Trần Phàm, tay anh đổ máu nhiều lắm, cần lập tức băng bó.
Sau thoáng kinh hoảng Lý Dĩnh lại bình tĩnh trở lại, nhanh miệng nói:
- Mau lái xe đến bệnh viện.
Giống như không nghe được lời Lý Dĩnh. Trần Phàm không trả lời.
- Trần Phàm, anh nghe rõ chưa?
Nhìn thấy Trần Phàm không nói lời nào, Lý Dĩnh không khỏi nhíu mày.
vẫn không có trả lời, bất quá gương mặt Trần Phàm càng thêm vặn vẹo dừ dội, thậm chí ngay cả thân mình cũng không thể khống chế run rẩy lên, diễn cảm thống khổ tới cực điểm, cảm giác giống như giãy dụa.
Trên thực tế, giờ khắc này nội tâm của hắn đích xác đang giãy dụa.
Từ lần trước ở Yên Kinh đảm đương quan sát hạch, đem mười hai tên tinh nhuệ kể cả võ cảnh đại đội đội trường Đông Hải đánh ngã, aợi lên bệnh tình, sau đó Trần Phàm đi vào Đông Hải, bệnh tình chưa bao giờ phát tác qua.
Nhưng đêm nay, hắn ở trên lôi đài cùng Tá Đằng Dụ Nhân tiến hành trận đấu sống chết, đoạt đao thành công sau đó rút đao, sát khí của Bố Đô Ngự Hồn đã tạo thành ảnh hường thật lớn đối với hắn, trực tiếp đốt lên lệ khí trong lòng hắn, cũng làm cho bệnh tình của hắn hoàn toàn tái phát, thậm chí ngay khi hắn chém giết Tá Đằng Dụ Nhân, hắn đã hoàn toàn lạc mình, biến thành Đồ Tể từng làm cho thế giới ngầm nghe tên sợ mất mặt!
Sau đó hắn thông qua tia lý trí cuối cùng rời khôi quyền tràng ngầm. định lái xe rời đi, lại thật không ngờ bị Lý Dĩnh theo dõi.
Một khắc đó hắn đã đến gần tới cực hạn lạc mình. Lý Dĩnh xuất hiện làm cho hắn phải dùng lý trí cuối cùng chống cự lại lệ khí cắn nuốt, nhắc nhờ Lý Dĩnh, đế Lý Dĩnh rời đi.
Ai ngờ, Lý Dĩnh lại không chịu đi.
Lúc sau, trong nháy mắt Trần Phàm lạc mình, dùng một quyền nện vào cửa kính xe, cố aắng thông qua phương thức này ngăn cản lệ khí cắn nuốt, lại hoàn toàn thất bại.
Hoàn toàn bị lạc, Trần Phàm cũng không tiếp tục cho Lý Dĩnh rời khôi, ngược lại hắn trực tiếp cho Lý Dĩnh lên xe.
Mà giờ này khắc này, sau một đường bão táp, lệ khí trong lòng Trần Phàm đã phát tiết một ít, cũng thoáng khôi phục một tia lý trí.
- Tư...
Bỗng nhiên Trần Phàm siẫm mạnh chân ga, chiếc xe chạy như bay trong tốc độ cao trượt xa một khoảng cách, lốp xe cùng mặt đất ma xát phát ra thanh âm chói tai. đế lại dấu vết rõ ràng trên mặt đất.
Lúc này chiếc xe đã rời xa nội thành, đi tới trên đường lớn bên bờ biển thông hướng khu nhà của người giàu có, trên đường xe cộ thưa thớt, không hề nhìn thấy một bóng hình của người đi đường.
- Xuống xe.
Cho xe dừng lại, Trần Phàm quay đầu, sắc mặt thống khổ nhìn Lý Dĩnh, thanh âm khàn khàn.
Nguyên bản. Lý Dĩnh nhìn thấy tay phải Trần Phàm đầy máu nhìn thật ghê người, nhắc nhờ Trần Phàm đi bệnh viện băng bó, kết quả Trần Phàm hồi lâu không đáp lời, nàng đang chuẩn bị tiếp tục nhắc nhờ, lại nghe Trần Phàm quát to, khôngkhòi ngây ra. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY - http://truyenfull.vn
- Tôi bảo cô xuống xe!
Thấy Lý Dĩnh thở ơ, Trần Phàm mở miệng lần nữa, giọng nói càng thêm trầm thấp, hơi thở đã có chút dồn dập.
Tựa hồ...hắn đang sắp sửa bị lạc mình lần nữa.
Cho tới nay, Lý Dĩnh cũng không biết mình đối với Trần Phàm rốt cục là dạng cảm tình gì.
Ngay từ đầu, bởi vì Trần Phàm có gương mặt giống Tiết Cường. đã làm xúc động lòng nàng, do đó nàng bắt đầu chú ý Trần Phàm.
Có lẽ đúng như lời Tiết Cường đã nói, xuất phát từ lòng ích kỷ, nàng từng nghĩ đem Trần Phàm làm vật thay thế!
Nhân loại cũng có một mặt tà ác đặc hừu, làm cho nàng làm ra một quyết định điên cuồng, nàng cố aắng đem Trần Phàm trở thành Tiết Cường, sau đó đem oán khí tích aóp từng chút một trên người Tiết Cường phát tiết lên trên người Trần Phàm.
Sau đó Trần Phàm ở trên võ đài biểu hiện kinh diễm, hoàn toàn khơi aợi tò mò của nàng, liền giống như có ma lực nào đó hấp dẫn lấy nàng, làm cho nàng trong bất tri bất giác say mê.
Mà khi nàng biết được, ngay cả người vốn ghét nam nhân như Tô San lại là vị hôn thê của Trần Phàm, hơn nữa còn có tình ý với Trần Phàm thì nội tâm nàng càng thêm hiếu kỳ về hắn.
Khi đó mặc dù nàng biết hành động như vậy là quá mức điên cuồng, nhưng nàng không thể khống chế chính mình!
Tiếp theo sau đó, Trần Phàm mang theo Tô San đến Hàng Châu du lịch, ở Hàng Châu xảy ra sự cố, nàng vô cùng luống cuống, cho tới ngay mặt cầu xin Tiết Cường, thậm chí sau vì sự vô tình của Tiết Cường cùng sự đê tiện của Triệu Hoành, nàng hận cả hai người.
Buổi tối ngày nào đó, nàng thâu đêm khônangủ.
Đồng dạng của ở buổi tối đó, oán khí của nàng đối với Tiết Cường biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại hận ý.
Đồng thời nàng cũng bỏ qua quyết định điên cuồng đem oán khí trút lên người Trần Phàm.
Nhưng sau khi buông tha, nàng phát hiện mình căn bản không thể quên Trần Phàm, hơn nữa không còn chỉ bởi vì Trần Phàm giống Tiết Cường mà không thể quên, mà còn có nguyên nhân khác!
Phát hiện này làm cho nàng vô cùng khiếp sợ, thế cho nên thật nhiều lần nàng muốn 2ỌÌ điện thoại cho Tô San, có xúc động vì muốn liên hệ Trần Phàm!
Nàng cũng giống như đại đa số nữ nhân, là một nữ nhân đầy cảm tính.
Vì thế nàng thiếu chút nữa đã làm như vậy.
Ân, còn kém một chút.
Cuối cùng nàng không gọi điện thoại, hoàn toàn là bởi vì quan hệ giữa Trần Phàm cùng Tô San.
Tuy rằng nàng và Tô San không tính là chị em tốt, nhưng quan hệ cũng không tệ lắm.
ờ dưới dạng tình hình này, nàng liên hệ Trần Phàm, theo ý nào đó là có ý định mở tối với Trần Phàm.
Lương tâm khiển trách khiến cho nàng bõ qua ý tường điên cuồng đó, thẳng đến đêm nay quan sát Trần Phàm tranh đấu, lại như nguyện được gặp mặt Trần Phàm, thậm chí không tiếc chủ động chào hòi hắn trước mặt mọi người, nhắc nhờ hắn về thực lực khủng bố của Tá Đằng Dụ Nhân.
Mà khi Trần Phàm mang theo Bố Đô Ngự Hồn một mình rời khôi quyền tràng thì nàng giống như gặp ma, trực tiếp đi theo.
Vì sao phải đi theo?
Đi theo hắn làm gì?
Điều này nàng cũng không hề suy nghĩ.
Hiện giờ nghe được Trần Phàm bảo nàng xuống xe, nàng không khỏi ngây ngần cả người. đồng thời cũng bắt đầu suy nghĩ hai vấn đề này.
Nhưng rất nhanh, lực chú ý của nàng chuyển dời lên người Trần Phàm.
Nàng rõ ràng nhìn thấy trên trán Trần Phàm không ngừng đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt hơi có chút tái nhợt, hai tay nắm chật, khớp xương trắng bệch, thân thế rùng mình không thôi!
- Trần Phàm, anh rốt cục làm sao vậy?
Phát hiện này làm tâm hồn thiếu nữ của Lý Dĩnh đại loạn, nàng chãng còn quan tâm suy nghĩ hai vấn đề kia, mà vẻ mặt lo lắng nói:
- Nếu không anh ra phía sau nghi ngơi đi, tôi đưa anh đi bệnh viện.
- Con mẹ nó tôi bảo cô xuống xe!
Trả lời Lý Dĩnh là lời rít gào của Trần Phàm, giờ khắc này hai mắt Trần Phàm càng thêm đỏ, gương mặt dừ tợn đến dọa người, sát ý khủng bố trong nháy mắt tràn ngập trong xe.
Chẳng biết tại sao, lúc này đối mặt Trần Phàm đằng đằng sát khí. Lý Dĩnh cũng không sợ hãi như trước đó, mà quật cường đón nhận ánh mắt Trần Phàm:
- Tôi không xuống xe, tôi muốn đưa anh đi bệnh viện!
Nói xong câu đó, nỗi sợ hãi trong lòng Lý Dĩnh không còn sót lại chút gì, nhìn chằm chằm Trần Phàm.
Ngay sau đó, nàng rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt thống khổ hoàn toàn biến mất trên mặt Trần Phàm, mà chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, loại hàn ý lạnh lẽo đến tận xương.
Theo sau trong vé giật mình của nàng. Trần Phàm bỗng nhiên đưa tay ra túm lấy quần áo nàng thô lỗ lôi tới.
- A!
Lý Dĩnh phát ra tiếng hét kinh hãi, thân mình trong nháy mắt trở nên cửng ngắc tới cực điểm.
Không để ý tới tiếng kinh hô của Lý Dĩnh. Trần Phàm ôm Lý Dĩnh vào trong lòng, xé nát áo nàng, tay bóp chặt lấy đôi gò ngực vì khân trương mà cửng ngắc của Lý Dĩnh.
Cùng lúc đó, đôi môi còn dính vết máu của Trần Phàm trực tiếp ấn lên đôi môi khêu gợÌ của Lý Dĩnh...
- A...Trần Phàm, anh làm gì?
Đối mặt biến hóa thình lình xảy ra, cả người Lý Dĩnh vốn đang cửng đỡ, theo sau bản năng liền giãy dụa. đồng thời thất kinh kêu lên: aKhông...đừng...Trần Phàm, anh khôngđược làm như vậy...
Không quan tâm đến sự giãy dụa của Lý Dĩnh. Trần Phàm túm rớt chiếc áo tơ lụa màu đen của nàng.
Mất đi chiếc áo trói buộc, đôi 20 ngực nhảy ra, một mảnh sáng choang, tràn ngập hương thơm cơ thế của nữ nhân đặc hừu.
Xé toang áo ngực. Trần Phàm đẩy ngã ghế dựa, thân mình chúi xuống trực tiếp đè lên người Lý Dĩnh.
- Đừng...Trần Phàm, tôi van anh. đừng làm như vậy!
Bị Trần Phàm đè nặng. Lý Dĩnh biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, nước mắt không thể khống chế từ vành mắt nàng bừng lên, nàng vô lực cầu xin tha thứ.
Vào lúc này Trần Phàm đã hoàn toàn bị lệ khí trong lòng cắn nuốt, đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Đối mặt lời cầu xin của Lý Dĩnh, hắn không hề dừng lại, ngược lại động tác càng trở nên nhanh hơn, tựa hồ lời cầu xin của Lý Dĩnh kích thích hắn. để cho hắn càng thêm hưng phấn!
Bàn tay bóp chặt đôi gò ngực, dùng sức xoa bóp, đôi gò ngực đõ rực lên, mà Lý Dĩnh chưa từng trải qua việc này lại liên tục rùng mình, hai đùi kẹp chặt lại theo bản năng.
Có lẽ biết cầu xin buông tha cũng vô dụng, có lẽ hành động thô lỗ của Trần Phàm kích thích thân thể mẫn cảm của Lý Dĩnh, nàng không tiếp tục hô mà hô hấp dồn dập giãy dụa, nhưng không tạo ra được tác dụng nào.
Giữa lúc hoảng hốt, hai mắt mơ hồ nước mắt của nàng lại nhìn lên mặt Trần Phàm.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa kính xe chiếu vào trong, nương ánh trăng, nàng rõ ràng nhìn thấy vào lúc này trên mặt Trần Phàm không còn chút biểu tình nào của loài
ngưòi, trong con ngươi một mảnh vô thần.
Trần Phàm của giờ khắc này, cũng giống như lúc ở trên lôi đài, cùng trên võ đài
trong ngày đó, làm cho nàng cảm nhận được vô cùng xa lạ.
Bỗng nhiên nàng rõ ràng nhận thấy được. Trần Phàm thô lỗ lột váy nàng xuống, xé nát đôi tất chân màu da bao bọc lấy đôi đùi đẹp của nàng...