Cúp điện thoại, Hà Lão Lục dùng diêm đốt tẩu thuốc, nhẹ nhàng hút, trong con ngươi toát ra sát ý lành lạnh cùng hưng phấn không thể che giấu.
Từ sau khi Thanh bang bị đuổi ra khỏi Đông Hải, Hoàng Phủ Hồng Trúc thanh lý phản đồ trong Hồng Trúc bang, Hà Lão Lục đã xoay chuyển ý nghĩ, nhất là sau chuyện lần đó, hắn trở thành nhân vật số hai của Hồng Trúc bang, ở trong trung lập phái một hô trăm ứng!
Duy nhất đáng nhắc tới chính là mặc dù khi đó hắn có uy tín cực cao trong trung lập phái, nhưng lại không dám cam đoan những người trong trung lập phái sẽ cùng hắn tạo phản, lật đổ Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Dù sao đối với những người trong trung lập phái mà nói, ích lợi đại biểu hết thảy, hắn có thể cấp cho những người đó lợi ích khôngthể sánh bằng Hoàng Phủ Hồng Trúc!
ở dưới tình hình này, Hà Lão Lục chỉ có thể áp chế dã tâm của mình, lựa chọn ẩn nhẫn đồng thời tìm cơ hội.
Mà chuyện Trần Phàm bức bách hắn chém đứt hai tay con ruột hắn, giống như là chất xúc tác, làm hạt giống tạo phản trong lòng hắn càng thêm lớn dần.
Ngày nào đó, hắn hướng tình nhân cùng con của hắn thề, sẽ làm Trần Phàm phải trả giá thật nhiều!
Đối với Hà Lão Lục mà nói, ngày nào đó là hắn chân chính vứt bỏ hết thảy gánh nặng, một ngày liền quyết định.
Sau khi quyết định, hắn cũng không lỗ mãng làm việc, mà là bất đầu thật cẩn thận chờ đợi cơ hội.
Sau đó hắn nhân cơ hội Hoàng Phủ Hồng Trúc vì trợ giúp Trần Phàm, dứt khoát bỏ qua việc hợp tác với Sơn Khẩu Tổ, hơn nữa trở mặt thành thù, tạo cho Hồng Trúc bang một địch nhân cường đại, sinh ý buôn lậu của Hồng Trúc bang tổn thất thảm trọng.
Nương theo ảnh hưởng phản đối của chuyện này, Hà Lão Lục tìm các đại lão trung lập phái, lợi dụng thu mua, mượn sức, hấp dẫn đủ loại thủ đoạn, đem những đại lão kia kéo tới chung một chiến thuyền, lại thầm tiếp xúc những đại lão nguyên bản luôn ủng hộ Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Lúc ấy trong lòng những đại lão kia đã rất bất mãn đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc, Hà Lão Lục ra tay có thể nói thời cơ nắm chắc vừa đúng, nguyên bản những đại lão ủng hộ Hoàng Phủ Hồng Trúc mặc dù không tỏ rõ ủng hộ Hà Lão Lục, nhưng cũng không bán đứng hắn, mà chỉ dùng thái độ xem chừng, nói khó nghe một chút chính là a dua.
Đối với Hà Lão Lục mà nói, như vậy đã đủ rồi!
Khi đó hắn xem như mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội, chỉ cần có thể chiếm được một lý do, hắn liền có thể phất cao cờ, mượn cơ hội phá vỡ Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Nhưng...cơ hội chậm chạp không tới, ngược lại, chuyện tập đoàn Kemer Er đầu tư tại đại lục làm cho kế hoạch soán quyền tỉ mỉ của hắn đã bị bỏ qua, nguyên bản người ủng hộ Hoàng Phủ Hồng Trúc vốn còn dao động lại vì ích lợi bản thân mà lại lựa chọn ủng hộ Hoàng Phủ Hồng Trúc, thành viên trung lập phái cũng bởi vì Hoàng Phủ Hồng Trúc có thể mang đến lợi ích còn lớn hơn nhiều so với trước kia mà cũng dao động tâm tư muốn soán quyền.
Đả kích trầm trọng này cũng không làm dao động tâm tư soán quyền trả thù Trần Phàm của Hà Lão Lục, nhưng hắn cũng không tiếp tục dựa theo kế hoạch ổn thỏa trước đó, mà lại đi một con đường cực đoan nhất, cấu kết người ngoài, lợi dụng lần tế bái này thực hiện ám sát, về phương diện khác, uy bức lợi dụ làm cho những thành viên trung lập phái đang bị dao động kiên định đứng bên chỗ hắn.
- Họ Trần, ngươi dám lấy tay con ta, ta sẽ lấy mạng của ngươi!
- Dù ngươi xuất thân từ phương bắc Trần gia lại như thế nào, chuyện này sẽ không ai biết quan hệ tới Hà Lão Lục ta!
Trong đầu hiện ra một màn con mình bị chặt hai tay ngày đó, hai mắt Hà Lão Lục đõ bừng, sát ý trong con ngươi cũng khônghề có chút che lấp!
Sở Vấn Thiên cũng không chôn tại nghĩa trang công cộng, mà hạ huyệt ở sườn núi Vân Sơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy chấm cơm.
Lúc ấy, bởi vì hạ huyệt Sở Vấn Thiên, tập đoàn Thiên vấn tiêu phí số tiền thi công mộ địa ngay giữa sườn núi Vân Sơn, chiếm diện tích khá lớn, cả nghĩa trang chỉ chôn một mình Sở Vấn Thiên, có thể nói là xa hoa tới cực điểm.
Nghĩa trang dựa vào sườn núi xây nên, cảnh đẹp núi non tuyệt kỳ, vẻ mỹ lệ tĩnh mịch hòa họp, là do một vị đại sư phong thủy nổi tiếng phía nam tuyển định.
Mấy trăm chiếc xe hơi lướt đi với tốc độ cao trên đường cao tốc tiếp nối với quốc lộ Vân Sơn, sau đó chậm rãi chạy nhanh về hướng Vân Sơn.
Đối với Trần Phàm mà nói. đây khôngphải lần đầu tiên hắn tới Vân Sơn, lúc trước lúc đua xe với Châu Âu Xa Vương Grimm, chính là tại quốc lộ Vân Sơn.
- Hoàng Phủ tiểu thư, chẳng lẽ Sở tiên sinh hạ huyệt tại Vân Sơn?
Chẳng biết tại sao, khi đoàn xe chạy tới đường lớn Vân Sơn, trong lòng Trần Phàm đã tuôn ra trực giác không tốt, khứu giác mẫn tuệ được bồi dưỡng nhiều năm. để cho hắn ngửi được khí tức nguy hiểm.
Cũng giống như Sở Qua, hai ngày nay tâm tình của Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng cực kỳ không xong, ưu thương tận sâu trong con ngươi căn bản không thể hủy diệt, chỉ là vì ở trước mặt mọi người, nàng có thể che giấu được rất tốt.
Nguyên bản nàng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, ngạc nhiên nghe được câu hỏi của Trần Phàm, theo bản năng gật gật đầu.
Sau thoáng gật đầu, nàng giật mình tinh ngộ, tựa hồ biết Trần Phàm hỏi như vậy là có mục đích, liền hỏi:
- Làm sao vậy?
- Hà Lão Lục có danh xung đại lão bản giới đua xe ngầm Trung Quốc, sân đua Vân Sơn này là sản nghiệp của hắn, cho nên đối với Vân Sơn, hắn hẳn là càng rõ ràng hơn bất cứ người nào trong chúng ta.
Trần Phàm nhíu mày, nói:
- Tôi sợ hắn sẽ lợi dụng cơ hội lần này làm chuyện gì đó.
- Điểm này, trước đó tôi đã từng nghĩ qua.
Hoàng Phủ Hồng Trúc như có suy nghĩ nói:
- Hẳn là không có khả năng.
Trần Phàm tò mò hỏi:
- Vì sao?
- Thứ nhất, từ sau khi anh nhắc nhờ tôi Hà Lão Lục có lòng phản loạn, tôi đã phái người giám thị từng cử động của hắn, vẫn chưa phát hiện hắn có tiếp xúc cùng thế lực khác, điều này có thể bài trừ việc hắn cấu kết thế lực bên ngoài. Thứ hai, tế bái lần này, toàn bộ thủ hạ thân tín của hắn đều tham gia, hơn nữa cũng giống như chúng ta không mang theo vũ khí, không có cách nào khác ám toán chúng ta! Thứ ba, nhân mạch của Vấn Thiên cực rộng, tuy rằng xuất thân hắc đạo, nhưng đã từng làm nhiều việc đại thiện, ở mặt ngoài cũng được xem như là đại xí nghiệp gia, lần này người tới tế bái anh ấy ngoại trừ thế lực hắc đạo, còn có người của quân, chính, thương ba giới, dù lá gan của Hà Lão Lục có lớn, cũng không dám giở trò ngay trước mặt những người đó, những người đó hắn không đắc tội nổi!
Hoàng Phủ Hồng Trúc giải thích:
- Cuối cùng, tôi đã phái toàn bộ thành viên còn lại của Ám Đường đi ra tra xét, đối với vùng gần bên tiến hành kiểm tra chặt chẽ, nếu có nguy hiểm hẳn là đã sớm phát hiện.
Nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc giải thích xong, Trần Phàm thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng không dám xem thường.
Bởi vì hắn luôn luôn rất tin vào trực giác của mình.
Trong những năm qua, rất nhiều lần hắn có thể đào sinh, hoàn toàn là dựa vào sự mẫn tuệ đối với cảm giác nguy cơ.
Vân Sơn là do mười ngọn núi tạo thành, những ngọn núi cao thấp không đồng nhất, có núi cao hơn ngàn thước, có núi cao mấy trăm thước, mộ địa của Sở Vấn Thiên nằm ngay trên đinh một ngọn núi ở chính giữa.
Ngọn núi kia có một thác nước, đỉnh núi cũng không nhọn như núi bình thường, ngược lại đỉnh núi lại thật bằng phẳng, hơn nữa chiếm diện tích không nhô.
Đỉnh núi bị tập đoàn Thiên vấn thu mua, san bằng biến thành một quảng trường, trên quảng trường có mười cây cột cẩm thạch điêu khắc, trên mặt đất cũng được lót đá câm thạch, bãi cỏ được sửa sang cực kỳ chinh tề, còn được trồng hoa, hình ảnh hoa thơm chim hót thanh bình.
Đoàn xe ngừng lại trên quảng trường, ngoại trừ thành viên tâm phúc đại lão, những thành viên Hồng Trúc bang đứng thành hai hàng, cách xa nhau ba thước, đàm đương tiếp khách.
Sau khi Hoàng Phủ Hồng Trúc xuống xe, mang theo Sở Qua đi phía trước nhất, nghênh đón đại lão đến tế bái khắp nơi.
Ngay lúc Hoàng Phủ Hồng Trúc đang bận tiếp khách, Trần Phàm cũng không xuống xe, dù sao theo ý nào đó mà nói hắn cũng là người ngoài. Hôm nay hắn cùng đi hoàn toàn là vì hắn lo lắng Sở Qua không thể khống chế cảm xúc, làm ra một ít chuyện ảnh hưởng việc tế bái.
Nửa giờ sau, hàn huyên chấm dứt, Hoàng Phủ Hồng Trúc mang theo Sở Qua hướng mộ địa cuối quảng trường đi tới, Trần Phàm thấy thế vội vàng xuống xe đuổi theo.
Trong lúc nhất thời nguyên bản quảng trường vốn trống trải lại kín người hết chỗ, người đến thật đông, thành viên Hồng Trúc bang đứng thành hai hàng, thống nhất mặc âu phục màu đen, đeo kính râm, diễn cảm túc mục, thân hình đứng thẳng, giống như cây thương.
Tế bái còn chưa bắt đầu, không khí liền trở nên cực kỳ nghiêm túc, thậm chí có thể dùng từ áp lực để hình dung.
Ở loại không khí này, vô luận trước là vì tế bái lão đại hắc đạo như Sở Vấn Thiên, hay là đại lão quân, chính, thương ba giới đều không nói chuyện với nhau, chỉ yên lặng theo sát Hoàng Phủ Hồng Trúc, Sở Qua, Trần Phàm cùng Độc Nhất Đao bốn người.
Rất nhanh, một đám người đi tới phía trước mộ địa.
Chung quanh mộ địa đã được người bố trí, trước mộ đặt đầy đủ đủ loại đồ dùng tế bái.
Nhân viên công tác chờ đợi từ sớm thấy mọi người tiến đến, vội vàng tiến lên nói vài câu với Hoàng Phủ Hồng Trúc, sau khi được nàng chỉ thị, trong đó một gã nhân viên tuyên bố quy định tế bái một chút, yêu cầu sau khi bắt đầu tế bái, không cho phép gây động tĩnh lớn, truy đuổi hay cãi nhau.
Tuy rằng với thân phận những người tới đây hôm nay không nên làm ra những việc này, bất quá đây là một bộ phận trình tự của việc tế bái, nhân viên công tác tự nhiên không dám bỏ qua.
Sau khi tuyên bố xong quy định tế bái, một gã nhân viên công tác đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Hồng Trúc nói:
- Hoàng Phủ tiểu thư, có thể bắt đầu rồi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ gật đầu, sau đó vỗ vai Sở Qua nói:
- Tiểu Qua, đi dập đầu dâng hương cho ba của con.
Đôi mắt Sở Qua đõ ngầu, cả người giống như bị Định Thân Thuật, đứng im ngay tại chỗ, thân hình cứng ngắc nhìn chằm chằm mộ bia phía trước, vẫn không nhúc nhích.
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm biết Sở Qua bởi vì kích động mà như vậy, vì thế đặt hai tay bóp nhẹ bả vai Sở Qua, dừng ngay con mắt đó bừng của hắn, gằn từng chữ:
- Tiểu Qua, làm một nam nhân, có một số việc cậu nên đối mặt mới đúng. Đi thôi, đi dập đầu dâng hương cho cha cậu, nhiều người như vậy đều đang nhìn thấy, đừng đánh mắt mặt mũi của cha cậu trước mặt người ngoài!
- Ân!
Sở Qua rưng rưng gật đầu, sau đó lập tức đi lên trước, phác thông một tiếng quỳ xuống, hai đầu gối đập mạnh lên mặt đất!
- Cha, tiểu Qua đến thăm cha!
Không để ý tới đầu gối truyền tới cơn đau nhức, Sở Qua nhìn chằm chằm mộ bia của Sở Vấn Thiên, nặng nề dập đầu xuống!
- Phanh!
Một tiếng trầm muộn vang lên, trên trán Sở Qua nhất thời sưng lên.
- Phanh!
- Phanh!
Liên tục khấu đầu ba cái, trên trán Sở Qua chảy ra máu tươi, cùng hỗn hợp với nước mắt, nhiễm ướt khuôn mặt của hắn, gió lạnh thổi qua thậm chí còn đọng lại trên mặt.
Khấu đầu đã xong, nhưng Sở Qua cũng không lập tức đứng dậy, mà quỳ trên mặt đất, yên lặng rơi nước mắt.
Trần Phàm thấy thế, trực tiếp tiến lên cầm lấy nhang trong tay nhân viên công tác, đưa cho Sở Qua.
Nhìn thấy Trần Phàm đưa nhang qua, Sở Qua ngừng khóc, nhưng không lau nước mắt và vết máu trên mặt. đứng dậy dâng hương.
Làm xong tất cả chuyện này, Sở Qua đi theo Trần Phàm quay về trước mặt đám người.
Trong lúc nhất thời, cơ hồ tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm, phần lớn ánh mắt đã tràn ngập nghi hoặc.
Trong những người này có một nhóm lớn người chưa từng gặp qua Trần Phàm, bọn hắn nghi hoặc Trần Phàm rốt cục là ai, mà những người gặp qua Trần Phàm lại nghi hoặc quan hệ giữa Trần Phàm và Hồng Trúc bang, dù sao hết thảy chuyện vừa rồi nên là Hoàng Phủ Hồng Trúc làm mà không phải Trần Phàm!
Còn có một đạo ánh mắt ngoại lệ.
Chủ nhân ánh mắt là Hà Lão Lục.
Ánh mắt hắn nhìn phía Trần Phàm không có chút nào nghi hoặc, chỉ có sát ý lành lạnh.
Tựa hồ trong mắt hắn, Trần Phàm đã thành một người chết!