Theo ý nào đó mà nói, thân là con gái của Tô Thanh Hải, Tô San cũng được coi là nữ phú hào tiêu chuẩn.
Nhưng...cho dù mang thân phận này, ở thời điểm Trần Phàm cần trợ giúp nhất, nàng lại không thể giúp đỡ được cho Trần Phàm cái gì. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - internet
Điều này làm cho nàng cảm thấy vô lực, đồng dạng cũng là nguyên nhân, nàng chấp nhận những người phụ nữ khác ở bên người Trần Phàm.
Lúc trước, đối mặt với Trương Thiên Thiên đang yêu say đắm vị hôn phu của mình. Sở dĩ Tô San xung động, nói ra những lời như vậy, phần lớn đều là xuất phát từ lòng lý giải cùng sự đồng tình.
Ở nàng xem ra, lấy thân phận cùng gia thế của nàng. Mỗi khi Trần Phàm cần trợ giúp nhất, nàng đều hữu tâm mà vô lực, huống chi là Trương Thiên Thiên?
Trên thực tế thì đúng là như vậy!
Người con gái xuất thân từ trong gia đình bình thường kia, ở khi Trần Phàm cần trợ giúp nhất, nàng chỉ biết lấy ra tiền vốn là tấm thân trong trắng của mình. Nàng cố gắng lợi dụng thân thể của mình mà đánh đổi, thỉnh cầu Trần Phi xuất thủ cứu giúp Trần Phàm.
Nhưng...nàng đã thất bại!
Nàng chẳng những không giúp được Trần Phàm, mà còn bị Trần Phi buông lời nhục mạ ê chề.
Chuyện này, Tô San cũng không biết rõ tình hình, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không thể lý giải được tình yêu chấp nhất nóng bỏng ở trong lòng của Trương Thiên Thiên.
Cho nên, thời gian nàng nói ra những lời này, Tô San cảm thấy nội tâm đau nhói, nhưng nàng vẫn thẳng thắn nói ra...
Có lẽ, đúng như những gì Trương Thiên Thiên cảm nhận được. Trong bất tri giác, Tô San cũng vì Trần Phàm mà thay đổi rất nhiều.
Mà trên thực tế, không chỉ Tô San, rất nhiều người đều bởi vì Trần Phàm mà thay đổi tâm tính!
Khi Tô San bước tới trước bia mộ của Trần lão thái gia, thì Trần Phàm vẫn giống như một cây thương, đứng sừng sững ở trước bia mộ, không hề nhúc nhích dù chỉ là một chút thôi.
Thấy một màn này, Tô San không nói gì, mà nhẹ nhàng bước lên, đem lẵng hoa trong tay đặt ở trước bia mộ, đồng thời đem rượu, giấy tiền, hương, ở trong giỏ xách xuất ra.
Làm xong tất cả chuyện này, Tô San yên lặng nín thở lùi về bên cạnh Trần Phàm, đem đầu nhẹ nhàng dựa vào vai Trần Phàm, đôi mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trước bia mộ của Trần lão thái gia.
Ngắm nhìn một lúc, Tô San không khỏi nhớ đến tiếng cười sang sảng, nhớ tới cái khí phách đỉnh thiên lập địa của Trần lão thái gia.
Bất tri giác, nước mắt không thể kìm chế, theo trong hốc mắt của Tô San chảy ra, dọc theo khuôn mặt xinh đẹp của nàng mà yên lặng chảy xuống.
So ra mà nói, thì Trần Phàm không có rơi lệ, hắn chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước.
Thời gian ở một khắc này, giống như đã ngừng trôi.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, Trần Phàm khẽ nhắm mắt vào, quay đầu, vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt của Tô San, dùng thanh âm khàn khàn nói:
- San San, lấy hương ra đây, chúng ta thắp hương dập đầu cho lão thái gia.
- Ân.
Tô San cắn môi, không còn khóc nữa, nhu thuận cúi người xuống lấy hương đưa cho Trần Phàm.
Trần Phàm lấy hộp quẹt ra, châm hương, đem nửa bó giao cho Tô San. Sau đó mang theo Tô San dâng hương cho Trần lão thái gia.
Tiếp đó, hai người lại cùng nhau hóa vàng mã cho Trần lão thái gia. Trong khi làm những chuyện này, Tô San cắn môi, nước mắt tùy ý chảy xuống khuôn mặt, mà biểu tình của Trần Phàm thì thủy chung vẫn bình tĩnh. Chẳng qua cái phần bi thương ẩn giấu ở trong lòng, so với trước kia càng thêm nồng đậm hơn rất nhiều.
Làm xong những chuyện này, Trần Phàm lại nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở trên khuôn mặt Tô San, hạ thấp giọng nói:
- San San, em đến chỗ cha mẹ chờ anh, anh muốn bồi lão thái gia một hồi.
- Hảo!
Tô San nhẹ nhàng gật đầu, tuy rằng nàng rất muốn ở đây cùng Trần Phàm. Nhưng nàng cũng biết, có những chuyện đau thương, Trần Phàm sẽ không bao giờ chia sẻ cho người khác. Phần tình cảm của Trần Phàm dành cho Trần lão thái gia, không phải nàng có thể lý giải được!
Vầng mặt trời chói chang nhô lên cao, Tô San mắt hàm ánh lệ, cắn môi, liếc mắt nhìn Trần Phàm thật sâu, rồi xoay người rời đi.
- Hô
Trần Phàm ngẩng đầu nhìn trời, ánh mặt trời chói chang, làm cho hắn nhịn không được mà khẽ nhắm mắt lại, sau đó hung hăng phun ra một ngụm tức khí.
Theo sau, chờ đến lúc hắn mở mắt, thì trên khuôn mặt bĩnh tình, chợt toát ra một nụ cười nhàn nhạt.
Trần Phàm bước lên, cầm lấy bình rượu Mao Đài ở trong giỏ xách, dùng răng mở nút ra.
- Ừng...ực...
Khui rượu xong, Trần Phàm không dừng, mà giơ lên cổ, hung hăng tưới vào trong miệng.
Liệt tửu trôi xuống bụng, nhưng Trần Phàm lại không có chút phản ứng nào. Trên khuôn mặt vẫn toát ra vẻ tươi cười, nhìn chằm chằm vào bia mộ, cười nhàn nhạt nói:
- Lão gia này, ngài nhìn ta cũng vô dụng thôi. Ta sẽ không cho ngài uống đâu!
Nói xong, Trần Phàm hai mắt phiếm hồng, lại giơ chai rượu lên, tưới vào trong miệng một ngụm. Lần này, rượu ở trong chai đã vơi đi phân nửa.
- Haiiz, ta cũng không gạt ngài, sở dĩ không cho ngài uống, là bởi vì lần trước ta quay về, ngài có bệnh mà không nói ra, còn lôi kéo ta uống nrợu cùng ngài, làm hại ngài bệnh tình phát tác, ta đã tự trách bản thân mình rất nhiều. Thế nên, chai rượu thứ nhất này, ta sẽ không cho ngài uống, ha ha...
Vừa nói dứt lời. Trần Phàm cười ha hả một tiếng. Sau đó giơ chai rượu lên, đem nửa chai rượu còn lại uống cạn sạch tinh tươm.
- Ngài xem, ta còn rất hiếu thảo, biết ngài sắp nhịn không nổi, cho nên đã uống xong rất nhanh!
Trần Phàm nói xong, lại mở ra thêm hai chai rượu nữa.
- Chúng ta chạm cốc nhé!
Trần Phàm đem hai chai rượu cụng vào nhau. Trước tiên đem một chai tưới xuống bia mộ, sau đó ngửa cổ đem chai rượu còn lại, uống một hơi cạn sạch.
Lại thêm một chai rượu nữa...
Tuy ngay từ nhỏ Trần Phàm đã tiếp nhận những đợt huấn luyện đặc biệt, cơ bản là uống không biết say. Thế nhưng lúc này liên tục uống cạn ba chai rượu đế, hơn nữa đều là một hơi, nhiều ít vẫn là có chút ăn không tiêu.
Sau khi uống cạn ba chai rượu đế, nhịp hô hấp của hắn đã trở nên dồn dập. Theo sau, hắn buông chai rượu trống rỗng ra, run rẩy móc bao thuốc lá, rút ra hai điếu, đặt lên miệng, xuất ra bật lửa, cố gắng châm thuốc.
Có lẽ Trần Phàm đã ngà ngà say, nên thời gian châm thuốc, bàn tay cầm bật lửa thủy chung đều run rẩy, bật nhiều lần mà không châm nổi thuốc.
Rốt cuộc...Trần Phàm đã châm lửa xong, cầm một điếu cắm xuống trước bia mộ, còn chính mình thì hút một điếu.
Yên lặng rít mạnh vài hơi thuốc lá, Trần Phàm mở miệng, nụ cười trên mặt sớm đã biến mất:
- Lão thái gia, thực xin lỗi, cháu đã không quay về tham dự nghi lễ đưa tang cho ngài!
- Không phải Tiểu Phàm không muốn, cũng không phải Tiểu Phàm bất hiếu, mà Tiểu Phàm không muốn trong lúc ngài quy thiên, để cho ngoại nhân nhìn thấy chuyện cười của Trần gia!
- Tiểu Phàm biết, ở sâu trong thâm tâm ngài, Trần Kiến Quốc và cháu đều là con cháu của ngài, ngài không muốn nhìn thấy chúng ta tranh chấp với nhau. Nhưng...ngài cũng biết, tính khí của cháu quật cường, có điểm ngu ngốc nữa. Cho nên thời gian Trần Kiến Quốc đuổi cháu ra khỏi Trần gia, cháu đã quẳng ra ngoan thoại, hơn nữa ở quân khu Nam Kinh...còn hung hăng làm nhục ông ấy một lần!
- Ngày hôm đó, sau khi làm nhục ông ấy xong, trong lòng cháu cũng đã hối hận. Tuy rằng cháu trách ông ấy, không nên đuổi cháu ra khỏi Trần gia trong ngày ngài quy thiên, để cho ngoại nhân chế giễu chúng ta, trách ông ấy ở lúc cháu nguy hiểm cửu tử nhất sinh còn ném đá xuống giếng Nhưng là...cháu cũng không hận ông ấy!
- Bởi vì...cháu biết, ông ấy làm như vậy, phần lớn đều là bởi vì suy nghĩ cho Trần gia chúng ta!
- Lão thái gia, hôm nay chú Vĩnh Lạc cùng Ninh nhi đến tìm cháu, khuyên cháu nên hóa giải hiềm khích trước kia cùng với Trần Kiến Quốc, quay về Trần gia, nhưng cháu đã cự tuyệt!
- Cự tuyệt không phải vì cháu còn trách Trần Kiến Quốc, mà là cháu cảm thấy, bây giờ vẫn chưa phải lúc quay về. Khi ngài vừa quy thiên, thì Yến gia đã mấy lần hướng Trần gia động thủ, mấy phe phái a dua cũng sôi nổi thoát khỏi Trần gia. Những khoản này, cháu vẫn còn nhớ rất rõ ràng!
- Lão thái gia, ngài yên tâm, cho dù ngài đi rồi, thì vẫn còn có cháu ở đây. Đến tháng 10, cháu sẽ đòi cả vốn lẫn lời từ trong tay của Yến gia!
- Ngài cũng đừng lo lắng cháu và Trần Kiến Quốc sẽ tiếp tục nội chiến. Chờ sau khi giải quyết xong Yến gia, cháu sẽ quay về hảo hảo nói chuyện cùng ông ấy!
- Hô.
Nói dứt lời, Trần Phàm dập tắt điếu thuốc, hung hăng phun ra một ngụm tức khí.
- Được rồi, lão thái gia, hôm nay cùng ngài nói chuyện tới đây thôi. Chờ sau khi cháu giải quyết xong phiền toái, rồi sẽ lại đến thăm ngài. Đến lúc đó, cháu sẽ mang theo ảnh chụp kết hôn cùng với San San, cho ngài được mãn nhãn!
Dứt lời. Trần Phàm đứng dậy, nhìn thoáng qua bức ảnh của Trần lão thái gia ở trước bia mộ, sau đó xoay người, nhanh chân rời đi.
Đứng ở ngoài xa, âm thầm quan sát mọi chuyện, Tô San sớm đã lệ rơi đầy mặt.
Mười lăm phút sau.
Khi Trần Phàm quay về, Tôn Diễm Linh kéo tay Tô San, không biết là đang nói chuyện gì. Hai người ánh mắt đều phiếm hồng, còn Trần Chiến thì sắc mặt nghiêm túc, ngắm nhìn phong cảnh ở trên Bát Bảo Sơn, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Khi Trần Chiến nhìn thấy Trần Phàm đang quay về, thì thu hồi ánh mắt, cười cười nói:
- Không uống nhiều đó chứ?
- Không!
Trần Phàm lắc đầu, diễn càm đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Bất quá toàn thân tràn đầy mùi rượu.
- Nếu ta đoán không sai, thì kế tiếp con muốn xuất ngoại đúng không!
Trần Chiến vươn tay ra, giúp Trần Phàm sửa sang lại quần áo, vỗ bụi bặm trên người Trần Phàm, dùng ngữ khí phức tạp nói:
- Ở quốc nội, người cha phế vật này còn có thể giúp con được một ít. Nếu con đã xuất ngoại, thì hoàn toàn khác rồi, hết thảy đều phải dựa vào chính bản thân mình.
- Yên tâm đi cha, trong lòng con đã nắm chắc rồi.
Cảm nhận được tình thân sâu sắc, Trần Phàm trong lòng ấm áp khoan khoái, thoải mái cười đáp.
- Nắm chắc thì nắm chắc, nhưng phải chờ vết thương ở tay lành lặn rồi hãy đi.
Trần Chiến nói dứt lời, trong con ngươi toát ra một tia đau xót.
Thân là cha của Trần Phàm, hắn biết rõ, Trần Phàm sẽ thừa nhận bao nhiêu áp lực, trọng trách gánh vác trên vai nặng nề đến mức độ nào.
Hắn phi thường rõ ràng, ở nước ngoài nguy hiểm đến cỡ nào.
Nhưng hắn không có ngăn cản Trần Phàm.
Bởi vì, hắn tin chắc rằng, đứa con mà đời này hắn lấy làm kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không làm cho hắn phải thất vọng đâu!