Ban đêm, nguyên bản Trương gia đang thật yên tĩnh lại bị một cuộc điện thoại liền trở nên hoảng loạn.
Sau khi nhận được điện thoại, Trương Sinh Quang không nói thêm lời nào, lập tức gọi điện cho Trương Thiên Thiên.
- Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã khóa máy.
Điện thoại vừa chuyển, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm của máy tự động.
Đối với Trương Sinh Quang mà nói, thanh âm này lại giống như ma âm đến từ địa ngục, làm cho sắc mặt của hắn trở nên dị thường khó coi.
Tức giận cúp điện thoại, Trương Sinh Quang lại bấm một dãy số, chủ nhân dãy số chính là bảo mẫu tiểu Vân.
Cũng giống như trước đó, điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm quen thuộc của bảo mẫu tiểu Vân:
- Chào ngài. Trương tiên sinh.
- Tiểu Vân, cô lập tức đưa Thiên Thiên về nhà.
Trương Sinh Quang dùng một loại giọng nói không cho phản kháng ra lệnh.
Về nhà?
Vừa nghe được hai chữ này, bảo mẫu tiểu Vân không khỏi giật mình, theo sau liền nói theo bản năng:
- Trương tiên sinh, tiểu thư còn chưa truyền nước biển...
- Sao cô nói nhiều lời vô nghĩa như vậy? Lập tức đưa nó về nhà.
Trương Sinh Quang phẫn nộ quát, hiển nhiên theo hắn xem ra, đi gặp Trần Phi còn trọng yếu hơn việc đi truyền nước biển. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY - http://truyenfull.vn
Giống như cho tới bây giờ chưa từng thấy Trương Sinh Quang nổi giận tới như vậy, đầu kia điện thoại bảo mẫu tiểu Vân nhất thời bị sợ ngây người.
Nhưng không đợi bà đáp lời, Trương Sinh Quang đã
"phanh" một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
- Tiểu thư, Trương tiên sinh...
Bào mẫu tiểu Vân khép lại di động, sắc mặt khó coi nhìn Trương Thiên Thiên nói, câu nói kế tiếp thế nào cũng không nói nên lời, chỉ cảm thấy trong miệng có chút chát đắng.
Bà hiểu rất rõ ràng, giờ này khắc này, Trương Thiên Thiên sốt cao vượt qua ba mươi chín độ, nhất định phải đi bệnh viện trị liệu.
ở dưới tình hình này, bà thật sự không nghĩ ra, trong mắt cha mẹ bợ đỡ kia, rốt cục thân thể của Trương Thiên Thiên trọng yếu hay cái gọi là tiền đồ hư ảo trọng yếu.
- Dì Vân, con biết, ông ấy muốn con đi gặp nam nhân kia.
Bởi vì bị phát sốt, sắc mặt Trương Thiên Thiên vô cùng tái nhợt, lúc nói chuyện cũng không có khí lực.
Nhìn dáng tươi cười tự giễu cùng ủy khuất trong con ngươi Trương Thiên Thiên, trong lòng bảo mẫu tiểu Vân không khỏi đau xót.
Làm bảo mẫu của Trương Thiên Thiên, những năm gần đây bà xem như đã là nửa người mẹ của Trương Thiên Thiên, tự nhiên vô cùng hiểu rõ tình huống của nàng.
Theo bà xem, từ sau khi ông bà nội của Trương Thiên Thiên qua đời, Trương Thiên Thiên trên cơ bản chưa từng được hưởng sự ấm áp trong gia đình.
Theo ý nào đó mà nói, Trương Thiên Thiên chính là vật hi sinh cho nguyện vọng cùng thực hiện lý tưởng của vợ chồng Trương Sinh Quang.
Trong lòng tuy rằng cảm thấy Trương Sinh Quang làm hơi quá đáng, bà có chút đồng tình với Trương Thiên Thiên, nhưng thân bà là bảo mẫu, căn bản không có tư cách đi quản việc này, cũng không có năng lực thay đổi tất cả chuyện này.
- Vương thúc, trở lại, không đi bệnh viện, chúng ta về nhà.
Ngay lúc bảo mẫu tiểu Vân ngấm ngầm thở dài. Trương Thiên Thiên mở miệng nói với lái xe, trong giọng nói không hề có chút tình cảm.
Lái xe là một nam tử chừng bốn mươi tuổi, là tài xế của Trương Sinh Quang, tự nhiên rất rõ thái độ làm người của Trương Sinh Quang.
Tuy rằng hắn cũng rất đồng tình Trương Thiên Thiên, nhưng cũng không nói gì, mà rẽ ngoặc lại, nhanh chóng quay ngược trở về nhà.
Hai mươi phút sau, thần sắc Trương Thiên Thiên thật khó xem được bảo mẫu tiểu Vân dìu đỡ về tới trong nhà.
- Thiên Thiên, nhanh đi thay quần áo, mẹ đã chọn xong quần áo cho con.
Nhìn thấy Trương Thiên Thiên về đến trong nhà. Phùng Đình liền từ ghế sô pha nhảy dựng lên, kích động nói.
Trong lòng Trương Thiên Thiên đau xót, nhưng gương mặt không chút thay đổi gật đầu, sau đó được bảo mẫu tiểu Vân dìu đi về hướng phòng ngủ của mình.
Vợ chồng Trương Sinh Quang nguyên bản còn lo lắng Trương Thiên Thiên sẽ cáu kỉnh không đi gặp Trần Phi, lúc này thấy Trương Thiên Thiên gật đầu đáp ứng, đều thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Theo sau, Trương Thiên Thiên được bảo mẫu tiểu Vân dìu về tới phòng ngủ.
Trên giường trong phòng, đang đặt một bộ lễ phục dạ hội màu đen, cạnh giường đặt một đôi giày cao gót màu đen, giày mùa hè.
Nhìn thấy tất cả những thứ này, thân thể Trương Thiên Thiên không thể khống chế run rẩy lên, đôi mắt phiếm hồng, nước mắt trong nháy mắt chảy xuống, chảy vào trong miệng của nàng, đã tràn ngập mùi vị chua xót.
- Tiểu thư.
Nhận thấy được vẻ dị thường của Trương Thiên Thiên, bảo mẫu tiểu Vân biến sắc, lập tức đỡ lấy Trương Thiên Thiên, nói:
- Tiểu thư, cô bệnh thật nặng rồi, sốt cao liên tục không giảm, ngàn vạn lần không thể mặc bộ áo này, nếu không bệnh tình sẽ càng nguy kịch hơn.
- Không có việc gì, dì Vân, nếu bọn họ nhẫn tâm, con cũng chẳng có gì để sợ.
Nước mắt chày vào miệng Trương Thiên Thiên, nàng chậm rãi mờ nhẹ đôi môi, nhẹ nhàng nói:
- Cùng lắm chỉ là bệnh chết.
Vẻ mặt bảo mẫu tiểu Vân lo lắng:
- Tiểu thư...cô không thể nói nhảm a, thân thể là của cô...
- Dì Vân, vô dụng thôi, ở trong mắt bọn họ, đi gặp nam nhân kia trọng yếu hơn so với thân thể của con, nếu không...Bọn họ cũng sẽ không buộc con trở về.
Trương Thiên Thiên cười tự giễu, sau đó bắt đầu cởi quần áo trên người.
- Ai.
Bảo mẫu tiểu Vân thở dài một hơi, sau đó lấy trong tủ quần áo ra một chiếc áo khoác lông cho Trương Thiên Thiên, nói:
- Tiểu thư, trên đường đi cô nên phủ thêm chiếc áo này, đến nơi đó rồi hãy cởi cũng không muộn. Bây giờ tôi đi lấy nước cho cô uống thuốc trước khi đi.
- Ân.
Trương Thiên Thiên giữ im lặng gật đầu, diễn cảm giống như người đần độn.
Mấy phút sau, Trương Thiên Thiên đã thay vào bộ lễ phục dạ hội sang quý kia, mang đôi giày trị giá tám vạn nhân dân tệ.
Dù độ ấm trong phòng thật cao, nhưng bởi nguyên nhân bị phát sốt, thân thể của nàng vẫn run lên thật nhẹ.
Vừa bưng một ly nước sôi vào phòng, bào mẫu tiểu Vân nhìn thấy cảnh tượng này, buông ly nước xuống, đem chiếc áo khoác lông choàng lên trên người Trương Thiên Thiên, sau đó lấy thuốc cho nàng, đưa cho nàng uống.
uống thuốc xong, Trương Thiên Thiên cũng không lập tức đi xuống dưới, mà đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó bỏ ra mười lăm phút trang điểm.
- Thiên Thiên, nhanh lên, nếu còn chậm trễ người ta sẽ nổi giận.
Dưới lầu, vợ chồng Trương Sinh Quang đã không đợi được nữa, nhìn thấy Trương Thiên Thiên đi xuống, Phùng Đình nhịn không được hô.
Mà Trương Sinh Quang nhìn thấy chiếc áo khoác lông trên người Trương Thiên Thiên, theo bản năng định nói gì đó, nghĩ lại nàng còn đang phát sốt, vì thế không nói thêm gì nữa.
Sau đó vợ chồng Trương Sinh Quang hung hăng lôi kéo Trương Thiên Thiên rời khỏi nhà. đi tới khách sạn Đông Phương Tân Giang.
Bốn mươi phút sau, vợ chồng Trương Sinh Quang mang theo Trương Thiên Thiên đi vào khách sạn Đông Phương Tân Giang, được người phục vụ chỉ dẫn, đi vào thang máy.
- Thiên Thiên, đừng sầm mặt như vậy, cười nhiều một chút, tựa như ngày thường đo.
Trong thang máy, Phùng Đình nhìn thấy gương mặt đờ đẫn của Trương Thiên Thiên, nhịn khôngđược nhắc nhở nói.
- Cũng không phải cho con lên núi đao, xuống biển lửa, có cần sầm mặt như vậy không?
Trương Sinh Quang nhíu mày, giọng nói đầy bất mãn, hiển nhiên lo lắng bộ dạng này của Trương Thiên Thiên sẽ không làm Trần Phi yêu thích.
Đối mặt lời nói của hai người. ánh mắt Trương Thiên Thiên ngây ngốc nhìn thang máy, suy nghĩ xuất thần.
Rất nhanh, thang máy đi lên tầng trệt ghế lô.
Cửa ghế lô, Chu thư ký chờ đợi đã lâu, trên mặt nhiều ít có chút không kiên nhẫn.
Mất thấy Trương Sinh Quang mang theo Trương Thiên Thiên xuất hiện, Chu thư ký vội vàng tiến lên, gương mặt lạnh lùng giáo huấn nói:
- Trương Sinh Quang, ông làm vậy? Đã hơn một giờ.
- À...Chu thư ký, thật sự ngại quá, trên đường bị kẹt xe lắm.
vẻ mặt Trương Sinh Quang xin lỗi nói, thái độ cách biệt một trời khi đối mặt Trương Thiên Thiên.
Không để ý tới Trương Sinh Quang giải thích, Chu thư ký sầm mặt đánh giá Trương Thiên Thiên từ trên xuống dưới một phen, sau đó lạnh lùng nhìn Trương Sinh Quang cùng Phùng Đình nói:
- Con gái hai người đi vào sẽ tốt hơn, hai người không cần đi vào.
- Được được.
Đối mặt yêu cầu của Chu thư ký, cha mẹ Trương Thiên Thiên cúi đầu khom lưng đáp lời, không hề có chút cự tuyệt.
- Cỡi áo khoác ra đi. đưa cho cha mẹ cô, ăn mặc kiểu gì vậy, chẳng ra cái gì cà.
Thấy vợ chồng Trương Sinh Quang đáp ứng, Chu thư ký còn nói thêm.
- Thiên Thiên, mẹ cởi cho con.
vẻ mặt Phùng Đình đầy ý cười đưa tay cởi bõ áo khoác bên ngoài của Trương Thiên Thiên.
Mất đi chiếc áo khoác che lấp, thân thể theo tiêu chuẩn đường cong hình chữ s của Trương Thiên Thiên bại lộ ở trước mất Chu thư ký, hắn đánh giá một vòng, gật đầu:
- Như vậy còn được, theo tôi đi.
Nói xong, Chu thư ký đi đằng trước, gương mặt Trương Thiên Thiên không chút thay đổi đi theo phía sau.
- Hôm nay tâm tình Trần bí thư rất không tốt, vẻ mặt của cô rất ngây ngốc, nên cười nhiều một chút, nếu không làm ông ấy tức giận thì không được đâu.
Đi vào cửa ghế lô, Chu thư ký nhỏ giọng nói một câu.
Nghe được lời của Chu thư ký, Trương Thiên Thiên luôn luôn trầm mặc không nói, gương mặt không chút thay đổi nhìn Chu thư ký, ánh mắt coi thường tới cực điểm:
- ông không biết là lời vô nghĩa của ông nhiều lắm sao?
Ta nhiều lời vô nghĩa?
Nàng nói ta nhiều lời vô nghĩa?