Mỗi lần Trần Phàm trở lại Đông Hải đều cho Long Nữ về nghỉ ngơi, để cho nàng tự đi xử lý một ít chuyện riêng của mình.
Đối với Long Nữ mà nói, nàng cũng không có việc tư gì cần phải đi xử lý, bởi vì nàng không có thân nhân.
Long Nữ là một cô nhi.
Lúc nhỏ nàng sống trong một cô nhi viện quy mô rất nhỏ tại Yên Kinh.
Bởi tính chất đặc thù của tổ chức Long Nha, khi tổ chức lựa chọn thành viên đều cực kỳ nghiêm khắc, ngoại trừ lựa chọn mầm non trong quân đội, còn tuyển người từ cô nhi viện các nơi.
Long Nữ là một trong số đó.
Từ sau khi Long Nữ trở thành thành viên Long Nha chính thức, toàn bộ tiền lương đều quyên cho cô nhi viện, lại trở về thăm, nhưng bởi tính chất công tác, lần về thăm rất ít, có khi một năm còn chưa tới một lần.
Hơn nữa Long Nữ cũng không có bạn trai, lại không thích đi dạo phố mua sắm.
Bởi vì như vậy nên nàng cũng không có việc riêng tư gì muốn làm.
Bởi vì không có việc tư, mỗi lần Trần Phàm cho Long Nữ nghỉ phép, Long Nữ đều lặng lẽ chạy tới cứ điểm bí mật của Long Nha, tiến hành huấn luyện.
Đương nhiên...
Từ sau khi Long Nữ giả vờ rời khỏi Long Nha, nhiệm vụ của nàng còn thêm một chuyện: hồi báo cho Từ trưởng phòng tình thế của Trần Phàm.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Trở lại cứ điểm của Long Nha, Long Nữ quay về phòng của mình, thông qua máy thông tấn đặc thù liên lạc với Từ trưởng phòng, đem chuyện xảy ra với Trần Phàm tại Mỹ nói lại toàn bộ cho Từ trưởng phòng.
- Thật sự không ngờ hiện giờ Long Nha lại mạnh tới như vậy.
Đầu bên kia điện thoại, Từ trưởng phòng lẳng lặng nghe xong báo cáo của Long Nữ, thổn thức không thôi.
Là người phụ trách Long Nha, hắn cũng biết về Thần Bảng, biết gien số 1 khủng bố, theo hắn thấy, Maha xếp thứ năm Thần Bảng dùng tới hai lần gien số 1 vẫn bị Trần Phàm chém giết, thực lực của Trần Phàm đã đạt tới mức hắn không thể tưởng tượng.
- Trưởng phòng, hắn thật sự rất mạnh.
Nghe được tiếng cảm thán của Từ trưởng phòng, Long Nữ nhớ lại trận chiến kinh thế hôm đó, lẩm bẩm nói:
- Theo tôi được biết, nếu không phải hắn kiêng kỵ chọc giận bên quân đội Mỹ, toàn bộ đám người muốn giết hắn đều đã chết...
- Dựa theo lời cô nói, Long Nha ép gia tộc Gambino lên tuyệt lộ, sau đó lợi dụng tư liệu vũ khí Nga trao đổi với hai gia tộc Gambino và Heyde Gus, trở thành ô dù của hắn tại Mỹ, đúng không?
Nghe được lời Long Nữ nói, Từ trưởng phòng nhướng mày, mơ hồ cảm thấy được có chút vấn đề.
Long Nữ gật đầu:
- Dạ, Từ trưởng phòng.
- Điều này mới lạ, theo tôi được biết tộc trưởng Schneider là thượng tướng năm sao duy nhất, bản thân còn là nhân vật đại biểu chủ chiến, một nhân vật như vậy cho dù vì lợi ích mà giúp Trần Phàm, sẽ không nhiều, ngược lại có lẽ còn bỏ đá xuống giếng, không nhẹ nhàng nới lỏng cho Trần Phàm như vậy.
Từ trưởng phòng nói ra nghi vấn trong lòng. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - internet
- Trưởng phòng, đối với chuyện này tôi cũng nghĩ không thông, trước khi Long Nha rời Mỹ đã đến gia tộc Heyde Gus một chuyến, cuối cùng do thủ hạ đặc công của Schneider tiễn tới sân bay.
Long Nữ như nhớ ra điều gì đó.
- Chẳng lẽ Schneider sợ Long Nha thực hiện hành động trảm thủ cho nên không bỏ đá xuống giếng?
Từ trưởng phòng như có suy nghĩ nói:
- Long Nữ, hành trình đi Mỹ cô đã mệt mỏi, nghỉ ngơi đi, tôi báo cáo với cấp trên chuyện này.
- Ân.
Long Nữ nhẹ gật đầu cúp điện thoại.
Tùy ý ném máy lên giường, Long Nữ cởi quần áo lấy ra một bộ trang phục dùng huấn luyện.
Dưới ánh đèn, thân thể trần trụi của nàng hoàn toàn lộ ra, chỉ còn che phủ ở ngực cùng đùi.
Khác với Lý Dĩnh các nàng, áo ngực cùng quần trong của Long Nữ đều là loại thun khá dày.
Mặc dù như thế thân thể nàng vẫn đủ sức gợi lên dục vọng của bất kỳ người đàn ông nào.
Nàng thay bộ quần áo huấn luyện cực nhanh đi ra khỏi phòng đến đại sảnh tập quyền.
Lát sau bên trong đại sảnh đã liên tục vang lên tiếng đập bao cát đều đặn vang ra từ bên trong đại sảnh.
Ngay khi Long Nữ như ngày thường tự huấn luyện, Từ trưởng phòng đã gọi điện hội báo cho Trần Kiến Quốc toàn bộ sự việc.
Là tổ chức thần bí nhất nước cộng hòa, Long Nha giống như một thanh đao nhọn đặc biệt phụ trách những nhiệm vụ khó khăn cùng gian khổ nhất.
Cũng giống như nhiều bộ đội đặc chủng khác, Long Nha thuộc quyền quản lý của quân đội, khác nhau là Long Nha trực tiếp lệ thuộc thủ trưởng số 1 cùng nhân vật số hai trong quân đội là Trần Kiến Quốc.
Đây cũng chính là nói nếu khi cần Long Nha xuất động, chỉ cần hai người đồng ý là được, không cần trưng cầu ý kiến những người khác.
Đây cũng như xác minh địa vị của tổ chức Long Nha.
Nghe Từ trưởng phòng báo lại tin tức hành trình của Trần Phàm tại Mỹ, Trần Kiến Quốc liền liên lạc với thủ trưởng số 1.
- Chủ tịch, thật ngượng ngùng, muộn như vậy còn quấy rầy ông nghỉ ngơi.
Điện thoại vừa chuyển được, Trần Kiến Quốc áy náy nói.
- Kiến Quốc, đây cũng không phải trường hợp công cộng, không cần phải nghiêm túc như vậy.
Đầu bên kia điện thoại, thủ trưởng số 1 buông văn kiện trong tay cười nói:
- Muộn như vậy ông gọi điện cho tôi hẳn là có quan hệ tới tiểu Phàm đi?
- Ân.
Trần Kiến Quốc cũng không giấu diếm.
- Nói đi, hắn đã làm gì ở Mỹ?
Thủ trưởng số 1 vô cùng hứng trí.
Nghe thủ trưởng hỏi thăm, Trần Kiến Quốc liền chi tiết báo cáo.
- Gừng càng già càng cay, thật không hổ là người được lão thủ trưởng lựa chọn.
Nghe xong báo cáo của Trần Kiến Quốc, thủ trưởng số 1 liên tục thổn thức không thôi.
Bên tai vang lên lời hắn, Trần Kiến Quốc cũng dở khóc dở cười.
Làm một con cờ quan trọng trong bàn cờ của Trần lão thái gia, hắn hiểu rõ ván cờ như lòng bàn tay.
Lúc mới bắt đầu, hắn cũng không tưởng tượng có thể bằng vào một mình Trần Phàm lại có thể xoay chuyển cả một bàn cờ, hiện tại xem ra chỉ còn kém bước tiến công cuối cùng.
Điều này không khỏi làm cho hắn bội phục ánh mắt của Trần lão thái gia, tự biết mình không thể so sánh.
Thậm chí hắn tin tưởng dù là thủ trưởng số 1 cũng sẽ không nghĩ tới Trần Phàm có thể làm được tới bước này!
- Kiến Quốc, bàn cờ đã đi tới giai đoạn kết thúc cuối cùng, có hoàn toàn thu thập được đám giòi bọ kia hay không, có thể giúp quốc gia thật sự cường đại lên hay không, kế tiếp còn phải xem biểu diễn của tiểu Phàm.
Thấy Trần Kiến Quốc không lên tiếng, thủ trưởng số 1 tiếp tục nói:
- Nếu hắn làm được, chỉ sợ sẽ có chút khó khăn, làm không tốt còn xảy ra một ít tai vạ.
Nghe lời thủ trưởng số 1, trong lòng Trần Kiến Quốc liền hiểu rõ.
Hắn hiểu thật rõ ràng, muốn diệt trừ đám giòi bọ kia, không phải chỉ dùng một câu nói liền làm được, trong đó liên lụy tới rất nhiều thế lực, quan hệ cực kỳ phức tạp.
Duy nhất dựa vào chỉ có Trần Phàm.
Chỉ có thanh dao mổ của hắn mới có thể giải quyết chuyện này!
- Chủ tịch, khoảng cách tới giữa tháng mười không còn bao nhiêu, nếu không tôi tự mình ra mặt thúc giục hắn một chút?
Trần Kiến Quốc đề nghị.
Thủ trưởng số 1 lắc đầu bác bỏ:
- Kiến Quốc, việc này không gấp được, nóng lòng cầu thành sẽ làm hỏng việc, vẫn nên thuận theo tự nhiên đi. Ông hẳn nên hiểu tiểu Phàm, nếu hắn đã nói diệt trừ được đám giòi bọ kia, như vậy tự nhiên có nắm chắc, chúng ta cứ chờ đợi vậy.
- Được!
Trần Kiến Quốc liền đáp.
- Đúng rồi, chuyện này xem như làm khổ ông, Kiến Quốc, vì bảo hiểm ông còn phải tiếp tục diễn thôi.
Thủ trưởng số 1 nhớ ra chuyện gì đó, cười khổ nói.
- Chút khổ ấy nhỏ bé không đáng kể, không đáng nhắc tới.
Trần Kiến Quốc nói xong hít sâu một hơi:
- Nhưng làm khổ hài tử tiểu Phàm kia, trách nhiệm lớn như vậy hoàn toàn trút lên người nó, hi vọng nó có thể hoàn thành nhiệm vụ mới tốt.
- Hẳn là không thành vấn đề, tôi rất tin tưởng hắn.
Thủ trưởng số 1 nói xong lại cảm thán:
- Phải chi quốc gia chúng ta có được thêm vài người như hắn thì quá tốt.
- Thỉnh chủ tịch yên tâm, tôi sẽ cho tiểu Từ cố gắng bồi dưỡng thêm càng nhiều.
Trần Kiến Quốc đáp ứng.
Thủ trưởng số 1 cười ha ha:
- Chỉ hi vọng như vậy.
- Được rồi chủ tịch, thời gian không còn sớm, tôi không quấy rầy ông nữa.
- Tạm biệt.
Thủ trưởng số 1 nói xong cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, nghĩ tới bên trong chính phủ sắp nhấc lên gió tanh mưa máu, thủ trưởng số 1 cũng không còn hứng thú phê chuẩn văn kiện, châm điếu thuốc lá hút.
Khói thuốc vờn quanh khuôn mặt ông, đôi mày ông cau chặt lại, diễn cảm có chút trở nên ngưng trọng.
Đúng vậy!
Dù trong tay ông nắm quyền sinh sát, nhưng ông hiểu rất rõ ràng, trận gió tanh mưa máu sắp tới sẽ tạo nên phản ứng như thế nào.
- Lão bất tử này tuy cả ngày ở mãi trong quân khu Yên Kinh, không ra khỏi cửa, nhưng anh đừng nghĩ tôi mắt mờ, lại càng đừng cho rằng tôi không nhìn thấy được gì cả, tôi không nhìn điều gì khác, chỉ nhìn từ một ít con cháu Trần gia từng làm gì, cùng tin tức ti vi mỗi ngày liền có thể nhìn ra được vấn đề bên trong.
- Con người một khi nhiễm bệnh phải trị, hơn nữa sớm trị liệu càng tốt, bằng không đợi đến khi bệnh nguy kịch, muốn trị đã không còn kịp rồi.
Nhớ lại lời nói của Trần lão thái gia lúc trước, thủ trưởng số 1 dụi tắt tàn thuốc, lộ ra biểu tình kiên quyết:
- Lão thủ trưởng, tuy rằng tôi biết trong bàn cờ này ngài ít nhiều còn có lòng riêng bên trong, nhưng dù sao ngài vẫn đem lợi ích của quốc gia cùng nhân dân đặt ở vị trí thứ nhất, ngài nói rất đúng, đám giòi bọ kia cần phải diệt trừ, một ít tác phong bất lương phải được ngăn chặn!
Nói xong, thủ trưởng số 1 liên tưởng tới sau khi bàn cờ này kết thúc, trong một ít năm tương lai, hướng đi của quốc gia, nhịn không được bước tới bên cửa sổ, nhìn vào bóng đêm lẩm bẩm nói:
- Lão thủ trưởng, bệnh của chúng ta còn chưa tiêu trừ, con sư tử Đông Á còn chưa tỉnh lại, hoàn toàn phải dựa vào bàn cờ này của ngài, thật hi vọng tiểu Phàm có thể cho chúng ta được một lời giải đáp thật thỏa mãn!
- Tôi chờ mong ngày đó sẽ đến!
Nói xong, trong nội tâm thủ trưởng số 1 dâng lên tình cảm thật mãnh liệt mênh mông.