Vào mười một giờ rưỡi trưa.
Hội nghị đầu tư cao cấp tạm dừng để những người tham dự nghỉ ngơi. Tập đoàn Cao Tường đã sớm chuẩn bị xong bữa ăn trưa. Sau khi ăn trưa xong nghỉ ngơi chừng một giờ đồng hồ, chừng đến hai giờ chiều thì hội nghị lại tiếp tục.
Yến Khánh sau khi rời khỏi thì nhất định không thể nào tiếp tục tham gia hội nghị, ăn xong cơm trưa thì lên máy bay trở về Yến Kinh. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - internet
Y vội vã rời đi như thế, thứ nhất là không muốn tiếp tục lưu lại để mất mặt, còn nữa là từ thái độ của Trần Phàm đã ngửi được khí tức cực kỳ nguy hiểm nên cần nhanh chóng trở về Yến Kinh để nghĩ đối sách.
Hội nghị tiếp tục tiến hành lúc hai giờ, ngoại trừ Duyên An Sơn đi theo Yến Khánh thì những người khác có mặt đầy đủ.
Một vài quan viên dán nhãn Yến gia rất muốn rời khỏi đây nhưng lại không có lý do, kết quả là người còn ngồi tại hội trường nhưng tâm tư cũng không biết bay tới nơi đâu.
Năm giờ chiều.
Hội nghị đầu tư cao cấp lần thứ hai của tập đoàn Wales đã chính thức bế mạc. Căn cứ theo sắp xếp của hội nghị, Trần Phàm, Edward, Hoàng Chí Văn sẽ xuất tịch ra thông cáo còn những người khác nghỉ ngơi qua rồi tiến hành tham dự buổi liên hoan vào sáu giờ tối.
Vốn với thân phận của Hoàng Chí Văn thì không nên tham gia buổi ra thông cáo, bất quá đây là Trần Phàm cố ý yêu cầu, Hoàng Chí Văn cũng hiểu ý tứ của hắn.
Đi theo ba người tới công bố thông cáo là CEO của tập đoàn Cao Tường, Dương Viễn.
Lúc Dương Viễn biết được Hoàng Chí Văn cũng sẽ tham gia buổi thông cáo, với khứu giác nhạy bén lăn lộn nhiều năm trong thương giới, cảm giác đầu tiên của y chính là: Chuyện vừa rồi xảy ra trên hội nghị chẳng qua chỉ là Trần Phàm tuyên chiến với Yến Khánh, lần này để cho Hoàng Chí Văn xuất tịch trong buổi thông cáo là muốn ra tay với Yến Khánh rồi!
Có lẽ để ấn chứng cho suy đoán của Dương Viễn mà lúc bốn người Trần Phàm tới phòng công bố tin tức có diện tích 3600 mét vuông của trung tâm hội nghị quốc tế Đông Hải thì mấy trăm ký giả đều nhìn vào Hoàng Chí Văn đi ở vị trí thứ ba, trong lòng nảy ra một câu hỏi to tướng: Hoàng Chí Văn tới đây làm gì?
Sau một thoáng nghi ngờ, một vài ký giả có khứu giác chính trị nhạy bén vội vàng lấy laptop ra bắt đầu tải tin lên mạng.
Hiển nhiên, bọn họ từ màn giao đấu trí, dũng vừa rồi giữa hội nghị, cũng đoán được lúc này Hoàng Chí Văn tham gia ở đây chắc sẽ rất có ý vị.
Rất nhanh, bốn người Trần Phàm ngồi vào chỗ, Dương Viễn phát biểu, nghiêm mặt nói
- Các bằng hữu ký giả, bởi vì sắp đến giờ dự dạ tiệc nên chúng ta chỉ có 45' cho buổi thông cáo, trong đó Edward tiên sinh cùng Trần tiên sinh sẽ trả lời ba vấn đề, Hoàng bí thư trả lời hai. Bởi vì cơ hội có hạn, mỗi người lên hỏi chỉ có cơ hội hỏi một lần, bắt đầu hỏi từ Edward tiên sinh.
Buổi thông cáo này khởi xướng từ chủ đề đầu tư của tập đoàn Wales tại Trung Quốc, theo lý ra các ký giả hẳn phải tập trung vào Edward mới đúng.
Song vì một màn mới phát sinh vừa rồi ở hội nghị mà các ký giả ở đây đều rất rõ ràng, vai chính hôm nay là Trần Phàm mà không phải Edward, thậm chí ngay cả Hoàng Chí Văn chẳng biết tại sao đầu nhập vào Trần Phàm cũng làm các ký giả cảm thấy hứng thú hơn cả Edward.
Do đó nên khi Dương Viễn nói xong chỉ có vài ký giả giơ tay lên hỏi, trong đó phần lớn là ký giả Âu Châu mà ký giả Anh quốc chiếm hơn một nửa.
Mặc dù những ký giả Anh quốc kia cũng biết, ván cờ chính trị cao tầng của Trung Quốc chính thức bắt đầu, nhưng là người Anh quốc, bọn họ càng thêm chú ý động thái của tập đoàn Wales.
- Edward tiên sinh tôn quý. Tôi là ký giả John của đài đài truyền hình hkc Anh quốc.
Edward tựa hồ cũng biết mình ở trong buổi thông cáo này chỉ là một vai phối hợp nên tùy tiện chọn ra một người trong các ký giả Anh quốc. Người này đầu tiên khách khí chào hỏi Edward, sau đó mới hỏi
- Edward tiên sinh tôn quý, trước mắt số lượng đầu tư định mức của tập đoàn Wales tại Trung Quốc đã vượt ra khỏi số lượng ở các khu vực khác ví dụ như Âu Mĩ, Nhật Bản, Đông Nam Á. Xin hỏi, là nguyên nhân gì để cho ngài làm ra quyết định như vậy? Là bởi vì quan hệ tình cảm giữa chủ tịch Trần tiên sinh của tập đoan Cao Tường với cháu gái ngài là Daifu tiểu thư hay đơn thuần từ suy nghĩ góc độ kinh doanh?
- John tiên sinh, câu hỏi của anh có hai vấn đề.
Edward cười trêu chọc.
Câu trả lời khôi hài của Edward làm một vài ký giả có mặt bật cười, còn John lại có vẻ hơi lúng túng.
- Tôi là một thương nhân, cho nên suy nghĩ vấn đề tự nhiên trước hết phải từ góc độ của một thương nhân.
Edward cũng không làm khó người ký giả kia quá mức mà cười đáp
- Lợi nhuận là thượng đế của thương nhân, đây là chuyện mà mỗi thương nhân đều thừa nhận, tôi cũng không khác. Tập đoàn Wales sở dĩ tại Trung Quốc tiến hành đầu tư quy mô lớn như thế trước hết thị trường Trung Quốc hấp dẫn tập đoàn Wales. Hiện giờ Trung Quốc đã trở thành nền kinh tế lớn thứ hai của thế giới, có tiềm lực vô cùng lớn. Các tập đoàn lớn của thế giới đều dùng tất cả các biện pháp khai phá thị trường Trung Quốc, chưa hề dừng bước, tập đoàn Wales tự nhiên không thể rơi ở phía sau.
Nói tới đây, Edward cố ý dừng lại một chút, lại nói
- Dĩ nhiên, còn có một phần nguyên nhân nhỏ là bởi vì cháu gái Daifu của tôi. Tôi nhớ Trung Quốc có câu thành ngữ là nước phù sa...Nước phù sa không lưu ruộng người ngoài? Ừ, hình như là những lời này.
- Ha ha...
- Bành bạch...
Sau khi Edward dùng một giọng khôi hài, dùng Anh ngữ nói ra câu 'Nước phù sa không lưu ruộng người ngoài' thì hiện trường chợt cười phá lên rồi vang lên từng tràng vỗ tay.
Sau đó có hai ký giả cũng đề xuất hai vấn đề khác với Edward, Edward vẫn dùng một loại trả lời tương đối hài hước.
- Bây giờ các ký giả phía dưới mời đặt câu hỏi với Trần tiên sinh.
Chờ cho tiếng vỗ tay lắng xuống, Dương Viễn mở miệng lần nữa nói
- Nhắc lại mọi người một chút, Trần tiên sinh chỉ trả lời ba vấn đề, cho nên nếu như vị ký giả bằng hữu nào may mắn được Trần tiên sinh chọn trúng, xin nghĩ kỹ rồi hãy hỏi. Được rồi, bắt đầu!
- Soạt!
Khung cảnh bây giờ hoàn toàn khác với lúc đặt câu hỏi cho Edward, toàn bộ các ký giả ngoại trừ ba người vừa đặt câu hỏi đều đồng loạt giơ tay lên.
Trần Phàm dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy dưới đài khắp nơi đều là tay, sau đó ánh mắt bị một nữ ký giả mặc áo đỏ hấp dẫn.
Người nữ ký giả kia cũng không thể nói là xinh đẹp nhưng rất biết cách ăn mặc, hiểu được cách thu hút ánh mắt người khác, coi như là người nổi tiếng trong giới ký giả. Một vài nữ ký giả trẻ tuổi còn đi thỉnh giáo nàng cách ăn mặc như thế nào để gây sự chú ý.
Khi nàng tham dự hội nghị đầu tư hôm nay đã mất cả một tiếng đồng hồ để lựa chọn trang phục, cơ hồ lục tung hết cả tủ quần áo, cuối cùng chọn trúng một áo khoác màu đỏ, bên trong là một chiếc áo trắng bó sát, cổ áo rất thấp, lộ ra chiến hào sâu thẳm được hai ngọn núi cao vút chống đỡ.
Ăn mặc hơi lộ liễu một chút luôn là tác phong nhất quán của nàng. Tuy nhiên nàng cũng hiểu rõ bản thân có thể được Trần Phàm chọn trúng hay không không liên quan đến điều này mà chủ yếu là do nàng mặc trang phục màu đỏ.
Bởi vì nàng qua một con đường đặc biệt mà biết được nữ nhân Nạp Lan Hương Hương của Trần Phàm chỉ mặc đồ màu đỏ, ngoài ra Trần Phàm còn có một nữ hộ vệ thường xuyên mặc áo choàng màu đỏ.
Cho nên nàng cho là Trần Phàm sẽ rất mẫn cảm đối với màu đỏ
Không thể không nói, suy đoán của nàng hết sức chính xác.
Sau một khắc, Trần Phàm nhìn thấy nụ cười tự tin của nàng đã dành cơ hội đầu tiên
- Vị tiểu thư này.
Mấy ký giả khác nghe thấy vậy đồng loạt bỏ tay xuống, ánh mắt hâm mộ nhìn về ký giả kia.
Mắt thấy Trần Phàm thật chọn trúng mình, nữ ký giả kia lộ vẻ hết sức kích động, sau khi đứng lên cũng chưa hỏi ngay mà hít một hơi thật sâu.
- Trần tiên sinh, chào ngài, tôi là ký giả Như Bình của đài truyền hình Phượng Hoàng.
Nữ ký giả Như Bình sau khi bình tĩnh lại thì hỏi tiếp
- Mọi người đều biết, ngài cùng Yến gia có một chút đụng chạm. Ta còn nghe nói, Yến X X lần này đến đây xuất tịch hội nghị đầu tư là nhằm vào ngài, còn những hành động vừa rồi của ngài là phản kích phải không?
Không thể không nói, vấn đề mà nữ ký giả Như Bình đề xuất không những hết sức can đảm mà còn mang tính khiêu khích.
- Như Bình tiểu thư, tôi nghĩ thân là một ký giả hẳn là nên lấy sự thật nói chuyện, không thể dựa vào phỏng đoán của cô, càng không nên nghe tin đồn nào đó. Yến X X xuất tịch lần hội nghị đầu tư này là tỏ vẻ coi trọng sự hợp tác giữa tập đoan Cao Tường cùng tập đoàn Wales, đáng tiếc là thân thể của ông ấy không được khỏe nên phải rời đi, mong sớm ngày bình phục.
Trần Phàm không trả lời thẳng, mà là đưa cho một câu trả lời lửng lơ, dù sao có một số việc không cần quá rõ ràng.
Nghe xong câu trả lời của Trần Phàm, nữ ký giả Như Bình có chút như đưa đám, nàng còn muốn hỏi cái gì nhưng nhớ tới quy định lúc trước chỉ có thể ủ rũ ngồi xuống.
- Trần tiên sinh, ngài khỏe chứ, tôi là ký giả của thông tấn xã Nhật Bản.
Người thứ hai đứng lên hỏi Trần Phàm chính là một gã ký giả đến từ Nhật Bản, sau khi đứng dậy đầu tiên cũng tiến hành vấn an, tự giới thiệu, sau đó đem câu hỏi đã sớm chuẩn bị
- Trần tiên sinh, vào thời gian trước ngài đả thương tổng lãnh sự quán Nhật Bản trú Đông Hải là Y Đằng, chuyện này đưa tới Nhật Bản tạo thành áp lực dư luận khổng lồ. Sau đó vì chính đàn Nhật Bản xảy ra biến cố lớn mà chưa giải quyết được, xin hỏi biến cố đó quan hệ gì với ngài không? nếu như không có quan hệ thì sao sau khi phát sinh biến cố lại không thấy nhắc đến chuyện trước nữa?
So sánh với câu hỏi của Như Bình thì câu hỏi của người ký giả Nhật Bản này càng trực tiếp hơn, bỗng chốc thu hút sự chú ý của tất các các ký giả đang ngồi đây.
Đối mặt với ánh mắt của mấy trăm hậu vệ, Trần Phàm mặt không đổi sắc, mà là cười híp mắt nhìn ký giả Nhật Bản kia một cái, nói
- Vị bằng hữu kia, anh tựa hồ nói ra hai vấn đề.
- Hả...
Nghe Trần Phàm trả lời chắc chắn, người ký giả Nhật Bản há hốc miệng, sau đó vẻ mặt liên tục biến hóa, rất nhanh lại nói
- Trần tiên sinh, nếu như sự kiện trên chính đàn Nhật Bản không có quan hệ với ngài thì sau khi nó xảy ra lại không nhắc tới chuyện ngài đả thương Y Đằng?
Không thể không nói, tốc độ phản ứng của người ký giả Nhật Bản này cực nhanh, trong nháy mắt đã đem hai vấn đề hợp hai làm một.
- Tôi là một người Trung Quốc, anh có thể cho biết một người Trung Quốc có thể thay đổi chính đàn Nhật Bản sao?
Trong lòng âm thầm tán thưởng phản ứng rất nhanh của người ký giả Nhật Bản, Trần Phàm mỉm cười hỏi.
Ký giả Nhật Bản á khẩu không trả lời được.
- Nếu như tôi làm được điểm này, sau này tổ quốc của anh đối diện với vấn đề Trung Nhật có thông minh một chút không?
Mắt thấy người ký giả Nhật Bản kia không nói lời nào, Trần Phàm nhìn cười nói ra một giả thiết.
Có!
Trong lòng mọi người đều đưa ra một đáp án.
Mà trên thực tế điều này không phải là giả thiết!