CỰC PHẨM THIÊN VƯƠNG

 
Ngay lúc trong lòng Tô San bị hạnh phúc chiếm lĩnh, bên cạnh đường. Trần Phàm cúi đầu, khom người, hoàn toàn không để ý tới đám đông đang vây xem chung quanh chi trò, thanh âm của hắn trầm thấp mà thong thả.
 
Cùng lúc đó, mí mắt của hắn kịch liệt nhảy mạnh, trong con ngươi toát ra thật sâu bi thương.
 
- Happy birthday to you...
 
Tiếng hát trầm thấp mà khàn khàn lại vang lên, thanh âm quen thuộc lại quanh quần bên tai Trần Phàm, trong óc của hắn lại hiện ra hình ảnh đã điêu khắc thật sâu trong trí nhớ.
 
- Tiểu Phàm, hôm nay là sinh nhật con gái của ta, cùng ta hát bài hát sinh nhật cho con gái của ta.
 
Trong hình ảnh, một nam tử thật thà phúc hậu buông cây súng đang chà lau trong tay xuống, vẻ mặt ỷ cười nhìn Trần Phàm nói.
 
Ý cười không thể che giấu. đem tâm tình của nam tử thật thà phúc hậu bày ra thật tinh tế - sinh nhật con gái, hắn rất vui vẻ.
 
- Con nói, lão Lưu, môi năm thây đêu đáp ứng con gái của mình dự sinh nhật cô ấy, lần này lại hứa suông với nàng đi?
 
Trần Phàm vừa hướng nam tử hàm hậu đi tới, vừa nói.
 
Nghe được lời nói của Trần Phàm, trong con ngươi nam tử hàm hậu hiện lên một tia tự trách, sau đó cười mắng:
 
- Con không nên nhiều lời vô nghĩa như vậy, mau tới đây.
 
Trần Phàm liếc mắt cũng không nói thêm lời vô ích, mà nam tử hàm hậu lại nhanh tay bấm điện thoại di động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
Điện thoại rất nhanh chuyển được, trong điện thoại truyền ra thanh âm hưng phấn của một cô gái:
 
- Cha, cha sắp về tới nhà sao?
 
- Khụ khụ...Oánh Oánh, thật xin lỗi, hôm nay cha có chuyện quan trọng cần phải xứ lý, trở về không được.
 
Nghe được thanh âm con gái của mình, vẻ áy náy trong con ngươi của nam tử hàm hậu càng dày hơn, sau đó hắn kiệt lực điều chỉnh cảm xúc một chút, dùng giọng nói dịu dàng tiếp:
 
- Quà tặng sinh nhật của con cha đã cho người gửi qua đường bưu điện, cha gọi điện thoại cho con, một là muốn xin lỗi con, hai là chúc con sinh nhật vui vẻ, cuối cùng sê cùng tiểu Phàm ca ca hát bài hát sinh nhật tặng con.
 
- Không cần! Con không cần lễ vật! Con không thích nghe bài hát sinh nhật! Cha gạt con! Cha lại gạt con! Cha nói hôm nay sẽ trở lại!
 
Đầu bên kia điện thoại, cô gái thương tâm khóc:
 
- Cha là đại lừa gạt! Sau này con sê không tin cha nữa!
 
- Oánh Oánh, con hãy nghe cha nói.
 
sắc mặt nam tử hàm hậu có chút khó coi, hơn nữa là lo lắng, hắn lại làm sao muốn lừa con gái của mình?
 
Qua những năm tháng, hắn từng trong nhiều đêm trằn trọc khó thể đi vào giấc ngủ, trong tay vẫn cầm chặt ảnh gia đình.
 
- Con không nghe! Con không nghe!
 
Cô gái rống lớn nói:
 
- Cha gạt con, lừa bà nội, lừa mẹ, cha từ đầu tới cuối là một đại lừa gạt! Từ nay về sau, con không có người cha như cha!
 
Ba!
 
Nói xong, cô gái trực tiếp cúp điện thoại.
 
Từ nay về sau, con không có người cha như cha!
 
Bên tai quanh quẩn lời nói của con gái, nam tử hàm hậu giống như bị lọt vào sét đánh, thân mình cứng ngắc tại chỗ.
 
Một loại cảm giác áy náy trong nháy mắt che kín nội tâm cùng khuôn mặt của hắn, tim của hắn vô cùng đau đớn.
 
Thậm chí...thân thể hắn cũng kịch liệt run rẩy lên!
 
- Sư phụ, thầy chạy về đi, lần này con đi một mình là được.
 
Trần Phàm nghe được hai người nói chuyện, nhận thấy được sắc mặt biến hóa của nam tử hàm hậu, lập tức nói.
 
Nghe được lời của Trần Phàm, nam tử hàm hậu kiên quyết lắc đầu:
 
- Không được.
 
Tiểu Phàm, chuyện lần này không Giống bình thường, thượng tầng muốn chúng ta không được sơ hở, một mình con, ta lo lắng.
 
- Con gái của ta chi tức giận với ta mà thôi. ân, chỉ là tức giận...
 
Nói xong, nam tử hàm hậu miễn cường cười, nhưng sau đó xoay người đi về phòng của mình.
 
Dưới ánh đèn, thân ảnh từng cao ngất của nam tử hàm hậu kia hơi có chút rũ xuống, đã tràn ngập hương vị đìu hiu.
 
Trong đầu hiện ra bóng lưng vắng vẻ cùng tự trách. Trần Phàm cảm thấy trái tim của mình giống như bị người dùng con dao sắc bén hung hăng đâm vào, một cỗ đau đớn tê tâm liệt phế từ trái tim hắn hướng bốn phía thân thể lan tràn.
 
Dưới ánh đèn, thân thể hắn kịch liệt run rẩy lên, nước mắt nóng bỏng từ trên khuôn mặt kiên nghị lướt qua, chảy vào miệng.
 
- Lão công, anh xem, người kia hát bài sinh nhật cho bạn gái, hát đến xúc động, cảm động đến khóc.
 
Cách đó không xa, một cô gái ăn mặc thời trang nhìn thấy hành động của Trần Phàm lập tức kéo lấy cánh tay nam nhân bên cạnh, hâm mộ nói:
 
- Quả thực rất lãng mạn!
 
- Lãng mạn? Ngay buổi tối lại ngồi xổm trên đường cái, vừa hát bài hát sinh nhật, lại vừa rơi nước mắt. Anh xem đầu của hắn bị người đụng vỡ rồi!
 
vẻ mặt thanh niên kia xem thường nói.
 
Bá!
 
Trần Phàm đột nhiên mờ mắt, hai mắt đõ bừng một mảnh, ánh mắt dọa người.
 
Nhìn thấy ánh mắt giống như dã thú của Trần Phàm, hai chân thanh niên mềm nhũn, theo sau không dám nói thêm lời vô ích, mà sắc mặt tái nhợt dẫn cô gái rời đi.
 
Cùng lúc đó, bên kia điện thoại Tô San đã nhận ra vẻ dị thường của Trần Phàm, cũng nghe được lời nói của đôi thanh niên nam nữ, liền vội vàng hỏi:
 
- Trần Phàm, anh làm sao vậy? Ai khóc?
 
- Ngô, gió mạnh thổi cát vào mắt tôi, kết quả nước mắt chảy lả tả, làm hại mấy người vây xem nghĩ tôi hát đến chỗ xúc động, ảm đạm rơi nước mắt. Mụ nội nó, tôi thật dọa người quá đi.
 
Trần Phàm hít sâu một hơi, kiệt lực khống chế giọng nói của mình:
 
- Tốt lắm. Tô San, thời gian không còn sớm, cô cũng đã mệt mời cả đêm rồi, mau ngủ sớm một chút đi.
 
- Ha ha, anh là con quỷ xui xèo.
 
Nghe Trần Phàm vừa nói như thế. Tô San vẫn không hoài nghi, mà bị chọc cười, sau đó nàng lại nhớ ra điều gì đó:
 
- Đúng rồi, anh về Ngủ không?
 
- Không, đã muộn rồi, tôi sẽ ờ lại ký túc xá.
 
Trần Phàm nói.
 
Tô San nga một tiếng, không nói thêm gì nữa, hơi có chút lưu luyến cúp điện thoại.
 
Nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm "đô đô", Trần Phàm cũng không lau nước mắt trên mặt, mà châm một điếu thuốc lá, rít mạnh, người đi đường vây xem chung quanh cũng trước sau rời đi.
 
Sau khi hút hết điếu thuốc thử hai, Trần Phàm bắn bay tàn thuốc, đứng dậy rời đi.
 
ở trong mắt rất nhiều người "đứng đắn", quán bar là địa phương thối nát, nơi đó xác suất một đêm tình vượt xa xác suất thân cận thành công còn lớn. đó là nơi thu nhỏ hình ảnh đạo đức tiêu vong. Mà đối với người thích sống về đêm mà nói, quán bar là thiên đường của bọn họ, bọn họ có thể ờ nơi này kéo bò sự giả tạo, tùy ỷ cuồng hoan.
 
Phía trước ngồi xe Tiêu Phong đi về nơi này, Trần Phàm nhìn thấy hai bên đường có rất nhiều quán bar, hắn theo trí nhớ hướng một quán bar đi tới.
 
Rất nhanh. Trần Phàm đi vào một quán bar có tên là Lam sắc Yêu Cơ, cũng không hề ngẩng đầu lên đi thẳng vào.
 
Dù đã qua mười một giờ đêm, nhưng trong quán bar kín người hết chỗ, những khách nhân đi đêm càng tăng vọt, thanh âm ly rượu va chạm liên miên không ngừng, trong sàn nhảy, những nam lẫn nữ thân phận khác nhau lần lượt điên cuồng vận vẹo thân thể, Giống như một đám ác ma đang loạn vũ.
 
Ngoại trừ những thân hình đang điên cuồng vặn vẹo trong sàn nhảy, cùng nam nhân hoàn toàn lâm vào phát tiết, những nam nhân còn lại trong quán bar đều thưởng thưởng đưa mắt nhìn về góc tây bắc.
 
Nơi đó có một nữ nhăn mặc lễ phục màu đen đang ngồi.
 
Mái tóc dài của nữ nhân được bới cao, trên sống mũi đeo kính râm màu đen, lộ ra nữa gương mặt, nguyên bản khuôn mặt mê người bởi vì bị tác dụng của rượu cồn mà đò bừng một mảnh, làm như sắp bị nặn ra nước.
 
Dưới ánh đèn, lễ phục dạ hội bó sát người buộc vòng quanh đường cong tiêu chuẩn chữ s của nữ nhân, đôi vai gợi cảm lộ ra trong không khí cùng hai xương quai xanh phụ trợ, làm cho người ta có loại cảm giác gọi hồn.
 
Mà toàn thân nàng toát ra ý nhị của một nữ nhân thành thục, lại giống như độc dược trí mạng, kích thích hormone của mỗi một nam nhân trong quán rượu.
 
Yêu tinh.
 
Đây là sự đánh giá của những nam nhân trong quán bar đối với nàng.
 
Trong đó có mấy nam nhân nổi sắc tâm đã muốn tìm qua nói chuyện với nữ nhân kia, kết quả còn chưa đi đến bên cạnh nàng, liền bị hai nam nhân dáng người khôi ngô ngăn lại.
 
Theo sau, hai nam nhân kia giống như hai vị thần thủ hộ, vẫn không nhúc nhích đứng gần nữ nhân chừng một thước, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn bốn phía, uy hiếp mỗi một nam nhân trong quán rượu, làm cho bọn hắn dù có sắc tâm nhưng không có sắc đảm.
 
- Tiên sinh, xin hỏi ngài cần uống chút gì không?
 
Khi Trần Phàm ngồi vào chỗ trống hiếm hoi Ngay quầy bar, lập tức có một cô gái mặc đồng phục đi tới, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười đầy chức nghiệp.
 
- Thiêu Đao Tứ.
 
Trần Phàm buột miệng nói ra, hắn nhớ rõ, đây là loại rượu mà sư phụ hắn thích uống nhất, dùng cách nói của sư phụ, loại rượu này rất mạnh, mùa đông uống sẽ không bị lạnh.
 
Lần đầu tiên hắn uống Thiêu Đao Tứ là năm sáu tuổi.
 
Mùa đông một năm kia, hắn thiếu chút nữa chết cóng trong núi, cuối cùng trước khi sư phụ đi đã tặng hắn Thiêu Đao Tử cứu hắn một mạng.
 
Ngạc nhiên nghe được lời Trần Phàm, cô gái ngây ra, sau đó lắc đầu nói:
 
- Thật có lỗi, tiên sinh, chúng tôi không có Thiêu Đao Tử.
 
- Rượu Vodka.
 
Trần Phàm lắc lắc đầu, nguyên bản suy nghĩ hơi mơ hồ chợt thanh tinh lại một chút.
 
Cô gái cười gật đầu:
 
- Được, xin tiên sinh chờ một chút.
 
Rất nhanh, một người phục vụ đem một chai rượu Vodka đặt lên trước mặt Trần Phàm, thuần thục mở ra. đưa cho Trần Phàm:
 
- Tiên sinh, mời ngài từ từ dùng...
 
- Cô đông! Cô đông!
 
Không đợi người phục vụ nói cho hết lời, Trần Phàm cầm lấy chai rượu, ngửa cổ, giống như uống nước lạnh đem chai rượu Vodka trứ danh cực mạnh rót vào miệng.
 
Nhìn thấy hành động của Trần Phàm, người phục vụ trợn tròn mắt, hắn từng gặp qua người có thể uống, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy có người đem rượu Vodka uống như nước lã.
 
Trong biểu tình kinh ngạc của người phục vụ. Trần Phàm uống một hơi cạn sạch chai Vodka, sau đó đặt chai rượu không lên bàn, trầm giọng nói:
 
- Lấy tiếp, bốn chai!
 
- Mấy chai?
 
Người phục vụ hoài nghi lỗ tai của mình bị phá hủy, nuốt nước bọt, thật cẩn thận hỏi han.
 
- Bốn chai.
 
Lúc này mở miệng không phải là Trần Phàm, mà là một nữ nhân.
 
Ngạc nhiên nghe được thanh âm của nữ nhân, người phục vụ quay đầu vừa nhìn, đồng tử trong nháy mắt phóng ra tới mức lớn nhất, mồm há hốc, lại thủy chung không phun ra được chữ não.
 
Bởi vì...người mở miệng chính là nữ nhân ngồi Ngay góc tây bắc, là yêu tinh có thể làm cho nam nhân muốn điên cuồng.
 
- Đêm nay lão tử không có hứng thú đối ẩm với đàn bà, lăn ra xa.
 
Trần Phàm cúi đầu đốt thuốc, nghe được lời của nữ nhân, theo bản năng cho rằng là loại nữ nhân bồi rượu trong quán bar, cũng không ngẩng đầu mà ôn hòa nói một câu.
 
- Đêm nay, chúng ta không nói chuyện giới tính, mà là uống rượu.
 
Nữ nhân Chẳng những không tức giận vì câu nói của Trần Phàm, ngược lại thần tình mỉm cười ngồi đối diện với Trần Phàm, trả lời câu nói của hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn người phục vụ đang hoàn toàn há hốc mồm ra, nói:
 
- Theo như hắn nói, lấy bốn chai Vodka đi.
 
Ân?
 
Đột nhiên. Trần Phàm cảm thấy được thanh âm của nữ nhân có chút quen thuộc, tựa hồ từng nghe qua nơi nào, cùng lúc đó, một mùi nước hoa quen thuộc tràn vào mũi hắn.
 
Trong lòng Trần Phàm vừa động, nháy mắt nhớ ra gì đó, có chút kinh nghi ngẩng đầu.
 
Có lẽ là vì để cho Trần Phàm nhìn cho rõ ràng, nữ nhân cố ý hạ kính mắt một chút, lộ ra nữa khuôn mặt.
 
Dưới ánh đèn, gương mặt đẹp đến mức làm người ta ngạt thở!
 

Bình luận

Truyện đang đọc