Buổi sáng ngày thứ hai, Tô San ngồi bên ghế phụ trong chiếc Bentley, nhìn Trần Phàm khinh khỉnh nói:
- Hiện giờ lão công công xoay người trở thành hoàng đế rồi. Tiếp theo không phải là bao nuôi thêm mấy cô thư kí, ban đêm nhàm chán tìm mấy cô thư kí nói chuyện hay sao?
Tuy rằng Hoàng Phủ Hồng Trúc phái A Ngốc làm tài xế kiêm bảo tiêu cho Trần Phàm. Nhưng mỗi ngày đến trường học, Trần Phàm đều tự mình lái xe. Nguyên bản Trần Phàm đang chuyên tâm lái xe, vừa nghe thấy Tô San điêu ngoa châm chọc mình như vậy, thì không khỏi giật mình cả kinh. May mắn tố chất tâm lý của Trần Phàm mạnh mẽ, cho nên hai cánh tay đang cầm vô lăng không có run rẩy chút nào. Theo sau, hắn quay đầu sang nhìn Tô San, cười hắc hắc nói:
- Lão bà, em đừng nói như vậy nữa đi. Bên ngoài có ai mà không biết anh được em bao nuôi đâu chứ?
- Không cần nói nhảm, em đã hỏi ba rồi. Chiếc Bentley này căn bản không phải ông ấy đưa cho anh, cũng không phải anh mua.
Tô San tức giận hừ hừ nói:
- Ngoan ngoãn khai báo ra, chiếc Bentley này rốt cuộc là từ đâu mà có?
- Ân...em muốn biết thật sao?
Trần Phàm ấp úng nói.
Vốn Tô San tưởng rằng chiếc xe này là Tô Thanh Hải mua, nhưng vừa hỏi mới biết được là không phải. Chuyện này không khỏi làm cho nàng tò mò về thân phận chủ nhân của chiếc xe. Lúc này nghe thấy Trần Phàm nói như thế, nàng liền bĩu môi nói:
- Bớt sàm ngôn đi, ngoan ngoãn khai báo cho em biết mau!
- Là người khác tặng cho anh.
Trần Phàm ngoan ngoãn khai báo.
- Ai?
Tô San bày ra bộ dáng cảnh sát hình sự:
- Nam hay nữ?
- Nữ.
Trần Phàm vẫn thành thật đáp.
- Nữ?
Tô San trợn tròn đôi thu mâu xinh đẹp lên, mười phần ghen tuông nói:
- Trần Phàm anh giỏi lắm!
Nói xong, Tô San vươn tay lên nhéo tai Trần Phàm.
- Dừng!
Trần Phàm không chờ Tô San nhéo cái tai mình, đã nhanh chóng mở miệng:
- Lão bà ah! Em không muốn biết chân tướng ư? Tốt xấu gì cũng nên nghe anh nói hết lời đã.
- Hừ! Bản thân em muốn nhìn xem hôm nay anh còn dám nói dối nữa không. Mau nói đi, là yêu tinh nào đưa cho anh chiếc xe này?
Tô San hậm hực rú lên.
- Haiiz, lão bà ah! Chuyện này không thể trách anh được. Người phụ nữ kia khóc lóc nói rằng muốn tặng anh chiếc xe này. Nếu anh không nhận nàng sẽ nhảy xuống sông Hoàng Phố quyên sinh. Cứu một mạng người còn hơn xây 7 tòa tháp. Cho nên anh đành phải nhận lấy thôi.
Trần Phàm cố tình bày ra bộ dáng ủy khuất mười phần.
- Làm sao anh không đâm đầu vào miếng đậu hũ mà chết đi?
Nguyên bản Tô San còn nghen tức vì Trần Phàm nói chiếc xe này là do một người phụ nữ tặng cho. Nhưng lúc này nghe thấy Trần Phàm thổi phồng lên như vậy, thì bao nhiêu tin tưởng đều đã biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng.
- Em cảnh báo anh, bầu không khí trong xã hội bây giờ không được tốt cho lắm. Đàn ông mà có tiền thì nhất định sẽ đồi trụy, còn nữ nhân muốn ôm đùi người khác lại nhiều như ruồi trâu. Anh đừng cho rằng em chỉ khoác da hổ thôi đó, nếu như anh dám bao nuôi người nào.
Tô San nói đến đây, thì làm ra thủ thế:
- Nếu anh dám...em sẽ cắt...cắt...
Nhìn hình dáng chua ngoa của Tô San, trong đầu Trần Phàm không khỏi nhớ đến chiếc kéo mà nàng vẫn thường xuyên giấu dưới gối, nửa bên dưới hạ thân không khỏi cảm thấy lạnh run lên.
Cũng không biết nha đầu này đã cất chiếc kéo kia đi chưa?
Trong lòng Trần Phàm thầm tự nhủ với chính mình một câu!
Nếu như nói, ngày trước Trần Phàm chỉ là hoàng tử ếch, sau khi phát sinh qua chuyện tình thi đấu bóng rổ và giải thi đấu thể thao điện tử CS. Vậy thì sau khi tham dự buổi dạ hội từ thiện của tập đoàn Cao Tường xong, Trần Phàm đã từ hoàng tử ếch trực tiếp biến thành hoàng tử bạch mã rồi...Khi hắn tiến vào trong sân trường, Tô San có thể rõ ràng cảm nhận được, lực hấp dẫn trên người của Trần Phàm quả thực là có đến 200%
Trong đó, một số nữ sinh vừa trông thấy Trần Phàm xong, liền giống như hổ đói nhìn thấy con mồi, hai mắt tỏa sáng vươn tay chỉ trỏ. Cảm giác nếu như lúc này không có Tô San đi bên cạnh, thì các nàng sẽ ùa đến cầu xin Trần Phàm bao nuôi chính mình.
Nhận ra điều này, Trần Phàm cười khổ không thôi.
Khi hắn đến tham gia buổi tiệc, thì cũng phỏng đoán hậu quả sẽ thành ra như thế này. Theo ý nào đó mà nói, hắn không muốn khoe khoang, nhưng buổi dạ hội từ thiện đã nằm trong kế hoạch của hắn. Nếu không có nước cờ này, bàn cờ ngày sau là vô pháp triển khai.
Trông thấy đám nữ sinh hai mắt tỏa sáng, Tô San không nói hai lời, trực tiếp khoác tay Trần Phàm, ưỡn ngực lên, kiêu ngạo như một chú khổng tước đang xòe đuôi.
Trần Phàm dở khóc dở cười, nhưng cũng đành phải phối hợp cùng nàng.
Sau khi vào trong sân trường, Tô San và Trần Phàm mỗi người chia nhau một ngả. Trần Phàm một mình bước đến tòa nhà ký túc xá nam sinh, rõ ràng trông thấy ánh mắt của đám nam sinh nhìn về phía mình là hoàn toàn bất đồng. Có hâm mộ...có ghen tị...và cũng có người không bao nhiêu hứng thú!
Đối với những chuyện này, Trần Phàm không mấy quan tâm đến.
So sánh ra mà nói, mọi người trong phòng 108 cũng không bởi thân phận của Trần Phàm thay đổi mà thái độ xảy ra biến hóa đối với hắn. Điều này làm cho Trần Phàm phi thường vui mừng. Ngoại nhân có thể hắn không cần, nhưng nếu thái độ của ba người Tiêu Phong chuyển biến, vậy thì dường như...chính bản thân Trần Phàm ở trong trường đại học Đông Hải cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa.
Cùng ba người Tiêu Phong đến phòng học, rất nhanh Trần Phàm đã bị mọi người vây kín như nêm cối. Phân nửa đám sinh viên đều tò mò, Trần Phàm đã làm chủ tịch của tập đoàn Cao Tường rồi, mà còn đến trường học làm gì. Cũng có kẻ hoài nghi, Trần Phàm làm sao lại nắm giữ được chức vụ chủ tịch của tập đoàn Cao Tường
Trong lúc nhất thời, Trần Phàm đã trở thành sinh viên nổi bật nhất của trường đại học Đông Hải...
Sau tiết giảng bài thứ hai kết thúc, phụ đạo viên Cảnh Huy bước lên tuyên bố danh sách những sinh viên sẽ đến Anh Quốc tham gia hoạt động giao lưu văn hóa lần này. Trừ bao nhiêu đó ra, bên khoa Quản Lí Công Thương cũng có thểm bảy thành viên khác làm đại biểu, nhưng trong danh sách này đều không nhìn thấy Trương Thiên Thiên và Tô San đâu.
Sau khi biết kết quả này, Tô San nhân dịp nghi giải lao buổi trưa, chạy sang lớp Trần Phàm, không quan tâm đến những ánh mắt cố kị khác thường, trực tiếp đem Trần Phàm kéo đến cuối hành lang, buồn bực nói:
- Em nhớ lần trước Tần gia gia từng nói qua, sẽ cho hai chúng ta đến Anh Quốc tham gia hoạt động giao lưu. Làm sao vừa rồi phụ đạo viên thông báo kết quả danh sách, mà chỉ thấy anh, lại không thấy tên em đâu?
- Anh cũng không rõ ràng lắm.
Đối mặt với Tô San nghỉ hoặc, Trần Phàm nhiều ít vẫn có chút áy náy.
Đúng theo như lời nói của Tô San, ngay từ đầu Tần An quả thật đã ghi tên Tô San theo đoàn đến Anh Quốc tham gia hoạt động giao lưu giữa các trường đại học lần này. Thậm chí là vẫn có Trương Thiên Thiên, nhưng hôm nay trong danh sách không xuất hiện tên của hai người, hoàn toàn là do Trần Phàm biết chuyến đi đến Anh Quốc lần này sẽ không bình thường, nên đã gọi điện cho Tần An nói răng, muôn để Tô San và Trương Thiên Thiên ở nhà vì an toàn của các nàng.
Bởi vì Trần Phàm không muốn để hai người đi phiêu lưu mạo hiểm cùng mình!
Phiêu lưu, cũng là đồng nghĩa với tử vong!
Hỏi Trần Phàm không xong, Tô An liền chạy thẳng đến văn phòng của Tần An tìm đáp án. Kết quả vẫn không nhận được sự đồng ý của Tần An, về phần Tần An dùng lý do gì để thuyết phục Tô San, thì không một ai biết.
Bất quá sau khi bước ra khỏi văn phòng của Tần An, Tô San cũng không oán hận Trần Phàm chút nào. Mà giống như người vợ nhỏ bình thường, dặn dò Trần Phàm đi sang bên kia phải chú ý mặc quần áo ấm.
Tám giờ tối, Tần An đích thân dẫn đoàn đại biểu của trường đại học Đông Hải, ngồi máy bay thương mại, bay đến thủ đô London ở nước Anh.
Cùng lúc này, trong thành bảo của gia tộc Kerner Er.
Thánh nữ mang theo mười hai gã kỵ sĩ, đã ở trong thành bảo hai ngày qua. Thánh nữ hành động khác thường, đã gây nên náo động không nhỏ trong nội bộ giáo đình. Cơ hồ mọi người đều đang phỏng đoán xem mục đích của Thánh nữ là gì.
Không riêng gì giáo đình, mà các thành viên trong gia tộc Kerner Er đều cực kì khó hiểu!
Bởi trong hai ngày qua, cánh cửa phòng Thánh nữ chưa từng mở ra. Trừ chuyện này, mỗi ngày Thánh nữ sẽ gặp Dai Fu nói chuyện một hai lần, những người khác đều không cho phép vào. Ngay cả lão Edward tộc trưởng gia tộc Kerner Er cũng đều như vậy!
Buổi trưa hôm nay, Dai F lại đến phòng Thánh nữ.
- Hắn sẽ đến đây ư?
Mắt thấy Dai Fu vừa bước vào phòng, nguyên bản Thánh nữ đang cầm một quyển kinh thách, đứng dậy chờ mong hỏi han. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy chấm cơm.
- Ưm, hắn đang khởi hành, buổi trưa ngày mai sẽ đến đây.
Nhìn thấy tia chờ mong trong mắt Thánh nữ, Dai Fu cười khổ nói.
Nghe Dai Fu nói như thế, trong nội tâm của Thánh nữ dâng lên một trận kích động, toàn thân khẽ run rẩy. Cảm giác này, giống như nàng đang nhìn thấy Trần Phàm đứng ở trước mặt mình bình thường.
Theo sau, Dai Fu ở lại phòng cùng Thánh nữ nói chuyện phiếm. Khoảng hai tiếng sau thì Dai Fu mới ly khai, dọc theo hành lang quay về nơi ở của mình.
Diện tích bên trong thành bảo của gia tộc Kerner Er rất lớn. Nơi ở của Thánh nữ nằm tại phía Tây trong thành, là nơi chuyên dùng để tiếp đón khách nhân.
Còn Dai Fu, thân là một trong những người kế nghiệp của gia tộc Kerner Er, nàng sống trong quần thể kiến trúc ở giữa trung tâm tòa thành.
- Ủa, Dai Fu.
Ngay khi Dai Fu đi xuyên qua hành lang hoa viên, bước tới trước cửa khu kiến trúc chính, thì ở phía bên cạnh vang lên một cái thanh âm tràn ngập từ tính.
Nghe được thanh âm này, Dai Fu quay đầu, rõ ràng trông thấy một gã thanh niên ăn mặc theo phong cách quý tộc England, diễn cảm mỉm cười từ phía bên trái bước đến.
- Có chuyện gì không?
Dai Fu nhìn gã thanh niên, ngữ khí lạnh lùng hỏi.
- Nghe nói cái gã nam nhân kia sắp đến Anh quốc.
Gã thanh niên đứng trước người Dai Fu, tủm tỉm cười nói:
- Tôi hào tâm đề nghị cô, hãy nhắc nhở hắn ở Anh quốc rất nguy hiểm, cẩn thận không kéo mất mạng.